Trốn Chạy (Runaway)

Chương 20: Trêu đùa Tần Phỉ Phỉ




- Cô là cô Harper?

Người đàn bà trong bộ đồ đen đắt tiền bước vào phòng và chìa tay về phía nàng. Kate xúc động nắm tay cô ta và sửa lại áo đầm.

- Cô sẽ được thâu hình trong một phút nữa.

Đây là lần đầu tiên nàng xuất hiện trên truyền hình New York và nàng thấy run khủng khiếp. Nhưng nàng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, sáng nay nàng đã thử tập dượt với Nick tất cả những gì nàng sẽ nói trong chương trình hôm nay. Nàng mặc chiếc áo đầm nàng mới mua ở Carmel. Chiếc áo màu đỏ làm nổi bật làn da rám nắng của nàng. Nàng đeo mấy thứ nữ trang mà Felicia đã mua cho nàng tại châu Âu năm ngoái. Mái tóc nàng vuốt về phía sau. Nàng hy vọng trông nàng giống một văn sĩ. Cô đã sẳn sàng chưa?

- Tôi nghĩ là tôi đã sẳn sàng.

Cô ta mở cửa và Kate bước ra.

Trong chương trình hôm nay, cùng với nàng còn có ba người đàn bà nổi tiếng khác. Một người là đại diện cho Liên Hiệp Quốc, một vị luật sư nổi tiếng quốc gia, và một người vừa được giải thưởng Nobel về hóa sinh. Nàng cảm thấy muốn nghẹt thở khi nhìn thấy họ.

Audey-Bradford, người tổ chức chương trình hôm nay mỉm cười nhìn nàng và bắt đầu phỏng vấn nàng.

- Cô cảm thấy như thế nào khi viết những quyển sách bán chạy nhất.

- Tôi phải công nhận rằng tôi cảm thấy vô cùng xúc động.

Audrey mỉm cười nhìn nàng và đặt câu hỏi tiếp theo.

- Theo chỗ chúng tôi biết thì quyển sách thứ ba của cô đã bán trên năm mươi ngàn cuốn trong năm tuần lễ. Đó là cuốn sách bán chạy nhất phải không?

- Vâng, tôi nghĩ thế.

Qua vài phút đầu bối rối, nàng ngạc nhiên thấy nàng lấy nàng lấy lại bình tĩnh nhanh chóng và chương trình thú vị làm sao.

Kate vẫn còn cảm giác lâng lâng khi gặp Nick để ăn trưa.

- Chào Nick, em đã quá sợ.

Nàng kể cho anh, nàng đã bị căng thẳng ra sao và về những người đàn bà nổi tiếng mà nàng được xếp cùng một chương trình với họ.

- À! Chờ một phút. Hãy bình tĩnh đã nào. Em có thành công trong chương trình này không?

- Anh không xem em à? – Nàng giận dỗi hỏi.

- Em yêu, anh đã định ngồi trong phòng của Jasper để xem chương trình của em. Bất ngờ ba điện thoại cùng reo một lúc. Đồng thời anh phải xếp đặt cho chương trình tối nay. Vì thế anh đã không xem được chương trình của em. Nhưng anh chắc chắn là em rất lộng lẫy. Anh nhìn nàng trong khi nàng cố gắng giấu vẻ thất vọng.

- Tuy nhiên Jasper nghĩ em sẽ thích trở lại trong chương trình này lần nữa. Có thể vào cuối tuần này?

Ở New York anh là một con người khác, một nhà sản xuất phim, một người điều khiển các chương trình truyền hình. Anh không có cả thời gian để xem nàng xuất hiện lần đầu tiên trên truyền hình New York. Anh lấy ra một cuốn sổ nhỏ để ghi chép vài điều quan trọng. Người bồi vào báo anh có điện thoại.

- Anh phải trả lời điện thoại trong mười phút. Anh xin lỗi, có những ngày anh bận suốt từ sáng đến tối.

Anh lại nhìn đồng hồ.

- Quỷ thật.

- Chuyện gì thế anh?

- Có lẽ anh phải rời em trong khoảng hai mươi phút. Anh có khoảng gần bốn mươi công chuyện để bàn với Jasper trước tối nay.

Nàng không có quyền đòi hỏi ở anh nhiều. Họ ở đây vì công việc chứ không chỉ để vui chơi.

- Anh rất tiếc đã bỏ lỡ chương trình của em, Kate. Anh hứa lần tới anh sẽ xem dù có điện thoại quan trọng đến đâu đi nữa.

- Được rồi, em tha thứ cho anh.

Họ hôn nhau rồi uống sâm banh. Họ đã uống hết cả chai trong vòng nữa giờ và nàng hơi say.

Nàng trở về khách sạn để ngủ cho bớt say. Mãi đến chín giờ sáng nàng mới thức dậy đón xe taxi đến phim trường gặp Nick. Họ đi ăn trưa và trở về khách sạn. Chuông điện thoại reo vang. Kate trả lời điện thoại. Nàng hy vọng là Licia gặp nàng hay Jasper gọi Nick. Nhưng không phải, đó là Tillie. giọng nàng bỗng hốt hoảng. Nick chạy đến bên nàng định hỏi nhiều câu hỏi nhưng nàng ra lệnh cho anh im lặng.

- Trưa nay? Được rồi! Tôi sẽ xem tôi có thể làm gì?

Nàng cúp điện thoại, với vẻ cau có rồi thở dài.

- Quỷ thật.

- Chuyện gì thế?

- Tygue té hàng rào ở nông trại Adams và gãy tay. Họ nghĩ nó có thể bị chấn động não, vì thế họ giữ nó ở nhà thương suốt đêm hôm qua. Bà ta nói đã cố gọi cho chúng ta tối hôm qua nhưng chúng ta không có nhà. Bà ta không dám nhắn lại vì sợ em lo. – Bà ta đưa Tygue vào bệnh viện nào vậy? Họ chắc nó không bị chấn động não không?

Nick lo lắng nhìn Kate nhưng nàng cười lắc đầu.

- Không, nó ở Santa Barbara và đã khỏe lại. Nó có thể về nhà chiều nay, nhưng tay bị bó bột.

Nick nhìn đồng hồ.

- Để anh đưa em ra máy bay. Em có thể về đến nhà lúc hai giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.