Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 51




Tiêu Nguyên hộc tốc chạy về nhà mình. Tại sao mẹ cô lại thích chơi trò ú tim như thế chứ ? Cô chưa sẵn sàng chào đón bà mà. Giờ cô chỉ có cách vừa cầm một đống đồ vừa chạy bán mạng .Trước nay cô chỉ quen với việc sống ở kí túc xá cùng 3 cô bạn thân, Nhã Kì, Tiểu Hạ và Linh Thái. Ngôi nhà mẹ cô mua cho chẳng mấy khi cô đụng đến.

Mọi lần trước khi về mẹ cô thường thông báo trước ít nhất một ngày, sao giữa buổi tối thế này lại về gấp như thế chứ. Dù rằng mẹ cô có muốn cô đi xem mặt nhưng bây giờ cũng là 8h tối rồi, 9h mẹ cô mới tới nơi. Chẳng nhẽ đến quán bar xem mặt. Cô càng nghĩ mà càng thấy rùng mình, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay. A, cô thật sự là không muốn lấy chồng nên mới hù dọa mấy người mẹ cô sắp xếp cho xem mặt chạy mất dép.Chẳng nhẽ mẹ cô lại nhẫn tâm giết chết đứa con gái mình dứt ruột đẻ ra. Cô đâu phải món hàng để mẹ thích bán thì bán chứ. Cô dù gì cũng là con người mà.

Cô chạy đến khu chung cư rồi lao ngay vào thang máy. Mẹ cô lại còn mua cho cô cái nhà “địa thế đắc đạo” tận tầng 30 , cô nhìn xuống thấy chóng mặt muốn chết. Chiếc thang máy cứ tăng lên từng con số, may mắn là không có ai vào xen ngang nên cô nhanh chóng lao ra khỏi cửa và nhìn quanh quất. Chết , suýt nữa cô quên nhà của cô ở chỗ nào rồi. Vận dụng hết trí nhớ của mình cô mới tìm được căn phòng cuối hành lang. Đây thuộc dạng phòng vip có thể mở cửa bằng cả chìa khóa lẫn mã mở cửa. Cô đi vào đang chuẩn bị sẵn tinh thần hít bụi tích tụ lâu ngày ở đây cùng cái tối tăm đến rợn người.

Cạch…

“ Mộc Tiêu Nguyên , mẹ giết chết con, sao con không ở nơi này, bố mẹ phải sắp xếp mãi mới mua được cho con đấy biết không?”

Tiêu Nguyên kinh hoàng nhìn vào căn nhà. Nó đã được dọn dẹp sạch sẽ chẳng vương chút bụi bẩn. Đèn bật sáng tưng bừng khắp nơi. Không gian mang chút hơi người ,không còn lạnh lẽo như trước nữa. Cô toát mồ hôi hỏi khẽ :

“ Mẹ về đây từ bao giờ vậy ạ? Sao không báo cho con sớm ? Thực ra con…”

“ Con gái con đứa, nếu tao không giả vờ lừa mày, để về kiểm tra trước thì có biết được mày đang lừa dối tao không hả, lại còn định viện lí do, tay còn cầm cả đống đồ đạc thế kia kìa, vừa đi du lịch về sao?”- Bà Liên đã mất hết vẻ quý phái thường ngày , một tay cầm cán chổi huơ huơ trước mặt Tiêu Nguyên , tay kia chống nạnh, giọng nói vô cùng chua ngoa.

“ Mẹ cũng quá đáng nha, con không thích ở đây vì nó quá hiu quạnh, con cảm thấy mình vô cùng cô đơn. Mình con ở căn nhà rộng với 2 phòng ngủ , nhìn xuống thì thấy hoa mắt chóng mặt. Mẹ vốn biết con ghét độ cao mà .”- Tiêu Nguyên biết giờ không biện minh được nữa thì quay lại cắn cho mẹ cô sợ. Rồi cô bắt đầu sử dụng khổ nhục kế: nước mắt cộng giọng nói nghẹn ngào đáng thương. Bạn cô mà đang đứng đây thì chăc chắn sẽ nói cô giả dạng Tiêu Nguyên của bọn họ. Vì Tiêu Nguyên thực sự mà họ biết chính là kẻ thù của nước mắt. Cô thật giỏi nha, mẹ cô nhanh chóng thả cán chổi xuống chạy đến ôm cô vào lòng an ủi

“ Mẹ xin lỗi con nha. Thực sự là mẹ không muốn gả con đi. Nhưng con biết rồi đấy, Ông thầy bói đã nói, nếu trước năm 25 tuổi không lấy chồng thì sẽ mắc bệnh nan y mà chết. Vậy nên mẹ mới muốn nhanh chóng cưới cho con một tấm chồng tốt. Căn nhà này mua là để cho hai đứa và con cái của con ở”- Đứa con gái hư hỗn này dám dùng khổ nhục kế với bà hả? Bà sống trên thương trường đã 30 năm còn điều gì chưa thấy qua, đã vậy bà giăng lưỡi cho cô nhảy vào. Xem mỉu nào cắn mỉu nào.

“ Nhưng những người đàn ông đó đều là vì tiền của con mà thôi. Tuyệt nhiên không phải vì yêu thương con. Chỉ cần mẹ tìm được ai yêu con thật lòng con sẽ cưới luôn. Dù gì con cũng còn 5 năm nữa cơ mà. Mẹ nghĩ nguy cơ ế của con cao đến thế ư ?”

“Không nên để nước đến chân mới nhảy.Nhưng con nói vậy mới ngoan chứ. Hôm nay mẹ đã tìm cho con một mối vô cùng tốt, tuyệt đối không vì tiền của con mà cưới con. Con nhìn rồi sẽ biết ngay thôi.”- Mẹ cô cười nham hiểm, đầy đắc thắng.

Tiêu Nguyên thảng thốt, thấy người nổi da gà :” Bây giờ đã là 8 rưỡi rồi, mẹ còn định dẫn con đi xem mặt sao? Có gì để ngày mai được không mẹ ?” Cô dự cảm thấy có một mối nguy hại lớn đang ập đến trước mắt.

“ Không cần, thời gian không quan trọng, cậu ấy đang ở đây rồi. Con đói chưa, vào ăn cơm thôi “

Đầu Tiêu Nguyên sấm chớt giật đùng đùng . "Cậu ấy đang ở đây rồi, ăn cơm ư ?"

“ A, con đi tắm chút đã, hôm nay con rất mệt.”

“ Mộc Tiêu Nguyên con đứng lại cho mẹ, đừng có mà chạy. Con lại định nghĩ ra trò gì để dọa người ta đúng không. Đừng có hòng, nhìn bộ dạng của con giờ vô cùng ổn.”

Tiêu Nguyên lại hận không thể đập đầu vào gối tự vẫn. Giờ cô mới hiểu thế nào là bê đá thả vào chân mình. Cô cứ đinh ninh mẹ sẽ không bắt đi xem mặt ngay hôm nay nên đã cố tình thay một chiếc váy, đeo chút trang sức rồi đến để mẹ cô không ác cảm với trang phục hàng ngày của cô.

Ai ngờ lại tự mình làm mồi cho sắc lang cơ chứ . Cô muốn khóc mà không có nước mắt định dùng gương mặt méo xệch mà nhìn tên đang ở trong bếp nhà cô. Nhưng đau khổ thay vừa ngửi mùi hương phát ra từ đống thức ăn trên mặt bàn đã khiến cô lơ lửng trên mây ngay từ giây phút đầu tiên. Người con trai đang bận rộn nấu bếp kia bưng ra món ăn cuối cùng nhìn lên gương mặt cô gái thật vô cùng đáng yêu.Đôi môi đỏ chu ra, ánh mắt đen láy long lanh nhìn vào đống thức ăn trên bàn, 2 má chắc vì chạy quá nhanh mà ửng đỏ hết lên vô cùng nữ tính.Nhìn trên cổ cô là một chiếc vòng ngọc bích nổi bật nước da trắng ngần thật khiến người ta muốn cắn cho một phát để xem mức độ dầy dặn của nó đến đâu. Nhưng Tiêu Nguyên đã vội vàng hoàn tục, nhớ lại mục đích thực sự của mình không thể chỉ vì mấy món đồ ăn này mà bị dụ dỗ. Cô lại trưng ra gương mặt đau đớn như sắp được ăn bữa ăn cuối cùng sau đó phải ra pháp trường xử bắn.

Chàng trai nhịn cười đến mức sắp nội thương, thủng cả phổi. Nàng thật là thiên biến vạn hóa, tình cảm khó lường đang vui vẻ mà cũng có thể ngay lập tức ỉu xìu được. Chẳng lẽ thức ăn của cậu không đủ hấp dẫn sao ? Vậy thì cậu sẽ dùng chiêu mỹ nam kế. Cậu nhẹ nhàng bỏ chiếc tạp dề ra, chiếc áo sơ mi bị cởi ra 2 cúc lộ ra bộ ngực phong trần. Tiêu Nguyên vừa ngước nhìn lên, cậu liền dịu dàng cười lại , nụ cười mang theo chút tà mị lòng người. Tiêu Nguyên bị đơ 0,1 giây. Tên này cũng thật đẹp trai nha…..nhưng đẹp trai có bổ ra ăn được không. Rồi cô giả bộ làm ngơ quay ra hỏi mẹ :

“ Mẹ có chắc anh ta sẽ không cưới con vì tiền tài của bố không?”

Thật là thằng thắn nha, chàng trai hắc tuyến đầy mặt, cô gái này trước giờ lấy cái cớ đó để không phải kết hôn sao,cô ta tưởng ai cũng tham tiền như cô ta chắc.

“ Con nha đầu này.”- Người mẹ khẽ nhéo một cái vào eo cô làm mặt cô đỏ bừng bừng trông càng đáng yêu. “ Người ta là công tử của một tập đoàn lớn bên Mỹ mới về đây để mở chi nhánh đấy. Ngay cả cái chi nhánh của họ còn lớn hơn công ty của cha con vậy thì con sợ ai thèm cướp tiền của lão già nhà con ?"

Tiêu Nguyên đau không thốt lên lời ngồi luôn vào bàn ăn cơm, mặt hằm hừ chỉ muốn đi đánh người. Hôm nay cô bị sao quả tạ chiếu rồi sao ? Vậy là cô ngồi ăn như chết đói. Thật đúng là bắt cô chưa kịp ăn tối chạy thục mạng như vậy, không chết đói mới lạ. Bà Mộc trừng mắt nhìn cô nhưng cô lại giả bộ không hề hay biết, tiện thể dọa luôn tên ngồi đối diện kia cho một công đôi việc. Có tiếc cũng chỉ là tiếc một người nấu bếp giỏi thôi. Lạ thay cô thấy sắc mặt tên đó không hề biến đổi mà trái lại nhìn cô càng âu yếm , yêu chiều hơn.

“ Mẹ , đừng mắng cô ấy như thế. Ăn nhiều một chút cũng tốt , cô ấy gầy như vậy. Con rất thích người béo. Ăn nhiều thế sẽ rất tốt cho con của chúng con sau này. Nhà con muốn sang năm cưới rồi sinh cháu bế luôn.”

“Tiêu Nguyên suýt nữa phun hết cơm đang ăn ra khỏi miệng. Anh ta vừa nói gì cơ, thích người béo nên muốn cô ăn nhiều. Vậy chẳng phải khích đểu để cô không ăn nữa sao. Lại còn nhắc đến việc sinh con đẻ cái, ai nói sẽ cưới anh ta. Cô còn muốn độc thân , sang năm mà có cháu bế cho anh ta thì cô trở thành bà già sao. Nhất định không thể , không thể được.” –Cô vụt đứng dậy khỏi bàn ăn nói cộc lốc

“ No rồi, không ăn nữa. Mọi người thấy ngon thì cố nuốt đi. Thật khó ăn.”

Cô uất ức đi vào nhà vệ sinh để lại đằng sau tiếng chửi bới của mẹ Mộc. Rồi cô liên tục vã nước lạnh vào mặt. Kẻ chết tiệt đó cô còn chưa biết tên, hôm nay hình như là gặp hắn lần đầu tiên, một chút thiện cảm cũng chỉ là dành cho món ăn của hắn bây giờ lại muốn nôn hết ra ngoài. Cô thật sự muốn bỏ trốn rồi đấy.

Cô chạy về phòng mở vali lấy quần áo vào tắm rửa thật kĩ càng đến mức mẹ cô tưởng cô đã ngủ quên trong phòng tắm mất rồi. 1 tiếng sau lúc cô bước ra thì cả người tràn ngập hương thơm hoa đinh hương. Rồi cô không thèm liếc nhìn 2 con người kia một cái, phẫn uất đi vào phòng khóa trái cửa.

Cô mệt mỏi trượt nhẹ xuống đất nghĩ lại những việc vừa xảy ra. Tất cả cứ như chong chóng quay quanh đầu cô. Cô thật chán nản vô cùng, thà rằng hôm nay cô đừng đến. Mà thực tế cũng có thể chứng minh dù cô không đến mẹ cô sẵn sàng vào tận kí túc của cô , sách cổ cô lôi đi.

“ A a a a a…” cô không thể không hét lên giận dữ, 2 tay tự tát vào mặt mình vài cái.

"Đinh…đinh" đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Tiêu Nguyên mở tin nhắn ra . Đó là tin nhắn từ một số lạ:” Em hãy mở cửa ra nghe tôi nói rõ mọi chuyện !”

Cô thầm nguyền rủa cái tên chết tiệt đang ở trong nhà cô, làm thế quái nào mà hắn lại có số di động của cô. Chắc chắn lại là lão mama nhà cô cho rồi. Cô mặc kệ hắn trèo lên giường đi ngủ.

……….

Cô đang ngon giấc nồng chợt cảm giác như có kẻ đang nhìn mình chằm chằm, mở mắt ra đã thấy hắn nằm bên cạnh chỉ khoác bộ đồ ngủ khêu gợi, bộ ngực lộ ra một nửa. Cô nhắm chặt mắt quay đầu đi , sao cô lại có cái giấc mơ quái quỷ thế này kia chứ.

Chợt cô có cảm giác có hơi thở ấm nóng phả trên tai mình cùng với lời thì thào khe khẽ. Một lần nữa cô mở mắt ra nhìn, dụi mắt lần một, dụi mắt lần 2…..dụi đến lần thứ n vẫn thấy hắn đang nằm sát bên cạnh mình liền thất kinh bát đảo kêu lên, theo phản xạ chân định đạp cho hắn một cước. Nhưng cú đá chưa chạm đến người thì hắn đã nắm chặt bàn chân cô, thân thủ nhanh đến mức 1 giây kháng cự cô cũng không có. Rồi hắn nhẹ nhàng đặt tay lên eo cô vặn một cái khiến cô thấy cả thân người nhũn ra, nhất thời không thể tung chân lên. Vậy là tay cô lao với tốc độ kinh hoàng tới gương mặt điển trai của hắn. Hắn né tránh với thời gian 0,01 giây rồi lại cố tình bóp chặt eo và chân cô hơn nữa. Cô có cảm giác bị điểm huyệt, cơ thể án binh bất động. Hắn là siêu cao thủ sao? Cô chưa từng gặp qua kẻ nào giỏi võ như hắn.

“ Em đừng kháng cự, nếu càng dãy dụa sẽ chỉ cành làm em đau thêm mà thôi. Võ thuật của em cũng chưa đủ sức chống lại 1 nửa anh đâu.”

“ Anh làm sao vào được đây? Mẹ tôi đâu ?”

“ Đương nhiên là anh vào đây bằng chìa khóa rồi. Mẹ em đang ngủ ở phòng bên cạnh.Anh là chồng em đương nhiên không thể nào bắt anh nằm ở sofa hay ngủ cùng mẹ vợ rồi. Vì thế anh mới vào đây.”

“ Ai là vợ anh. Tôi còn chẳng biết tên tuổi anh như thế nào. Tự nhiên lại bắt tôi đang đi học mà sinh con đẻ cái với cái loại như anh sao ?”

“ À, vậy hóa ra thứ em cần chính là sơ yếu lí lịch. Vậy thì để anh giới thiệu cho em biết”-chàng trai vừa nói tay vẫn không ngừng bóp chặt trước sự kháng cự của cô” Tên anh là Bạch Vĩ Dương , năm nay 21 tuổi chưa từng yêu qua bất kì người con gái nào ngoài em. Đã có bằng tiến sĩ và thạc sĩ. Anh về đây là để tiếp nhận cơ nghiệp của cha anh và cũng là để cưới người con gái anh hằng mong nhớ- chính là em đấy !”

Tiêu Nguyên sởn hết cả da gà trợn mắt nhìn Vĩ Dương, anh ta hơn cô mỗi một tuổi, tại sao có thể đã có 2 bằng cao cấp như thế, lại còn về để điều hành công ty nữa. Nhưng cô và anh ta đâu có quen biết mà có thể nhớ nhung như vậy “ Anh nói dối, tôi không hề biết anh thì làm sao mà anh biết tôi, lại còn thầm nhớ tôi được chứ ! “

Vĩ Dương giả vờ tỏ vẻ mặt đau đớn cực độ :” Vậy là em không nhớ sao, em thật quá đáng. Giờ lại còn muốn bỏ chạy. Anh buồn quá, bi thương quá.”

“Tôi thực sự không quen anh.”- Tiêu nguyên giận dữ gầm nhẹ.

“ Được, vậy thì anh sẽ để thời gian cho em nhớ, nếu nhớ không ra thì anh sẽ trừng phạt em thích đáng. Có thể sang năm chúng ta sẽ kết hôn, cũng có thể là khi em đã tốt nghiệp. Nhưng thời hạn cho em nhiều nhất cũng chỉ có 2 năm đó thôi. Nhớ lấy, từ giờ chúng ta là vợ chồng.”

Tiêu Nguyên kinh ngạc nhìn anh ta, chỉ thấy anh ta hất hàm về phía tay cô. Chiếc nhẫn rất đẹp nằm trên ngón áp út đồng bộ với chiếc nhẫn anh ta đang đeo.

Vĩ Dương lại tiếp tục giở giọng lưu manh :

“ Anh cho em 5 giây nếu không cởi ngay chiếc nhẫn ra thì coi như em đã đồng ý.”

Tiêu Nguyên liền cố hết sức giãy dụa nhưng cô cảm giác mình càng cố gắng thì càng mệt nhọc và không thể nào có cơ hội tháo được chiếc nhẫn. Nhìn cô mồ hôi nhễ nhại anh thương tình nói:

“ Đã 5 phút rồi, từ giờ em là vợ yêu của anh.”

Rồi anh nâng cằm cô lên hôn lên môi cô, cô không bị anh kìm giữ nữa nhưng nhất thời không tự chủ được. Cô thấy cả người thật sự vẫn không có sức phản kháng. Anh dễ dàng đưa lưỡi vào khoang miệng cô quấn quýt dây dưa lâu đến mức cô tưởng mình gần như đã ngạt thở. Khi anh thả tay ra cả mặt cô đỏ bừng như lửa đốt, anh liền ôm cô vào lòng thủ thỉ :

“ Em sợ lạnh lẽo phải không ? Em sợ độ cao phải không? Được, từ giờ anh sống ở đây với em, hàng ngày nấu cơm cho em ăn. Đến khi nào thực sự nhớ ra anh thì hãy nói một tiếng. Anh mãi mãi đứng đây.”

Cô cố gắng đạp vào người anh nhưng cảm giác vô lực đành ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ

Cô còn mơ màng nghe hắn nói từ giờ ngày nào cũng sẽ chở cô đến trường học rồi lại về nhà. Tất cả anh sẽ làm hết chỉ cần cô không bỏ anh. Cô đang ngủ cũng không để tâm "ưm" một tiếng.

Chỉ cho đến sáng ngày hôm sau cô mới cảm thấy cuộc đời cô thật sự là thảm họa. Cuộc đời tự do của cô chấm dứt từ đây....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.