Trộm Nhìn Ánh Sáng

Chương 6




Hai người liền xuất phát đi đại trạch Tống gia ở Bắc Kinh, đêm nay là giao thừa, bên ngoài rất náo nhiệt, không khí vui mừng tràn ngập.

Tống tư lệnh lúc này đang ở thư phòng ông loay hoay chạm khắc gỗ, nghe bọn họ đã trở về liền cười xuống lầu, rất xa là có thể nghe được tiếng cười sang sãng của ông, ông đi tới phòng khách trên ghế sa lon ngồi xuống, đối Tả Xuyên Trạch vẫy vẫy tay, “Đến đến đến, theo lão gia tử ta đây làm một ván cờ tướng, ta còn rất nhớ con.”

Ông có bốn người anh em trai, trước kia ở tiền tuyến đã chết hai người, đến nay còn dư lại con trai của bọn họ đều theo chính trị, bản thân ông có một trai một gái, con gái nhỏ gả xa đến nước Anh, con dâu cũng là nhà nước chức lớn, năm trước còn muốn chuyển qua thương nghiệp, kết quả còn chưa plàm được phân nửa liền ném cho Tống Triết, ai có thể nghĩ mấy năm trôi qua cũng khiến ông đem làm ăn mở rộng, còn dính tới hắc đạo, ông biết cháu trai xuất sắc nhu thuận này trên tay còn không biết dính bao nhiêu máu người, lại cũng không hỏi nhiều, ông và Tống Triết đều rõ ràng, nếu như tương lai có một ngày chứng cớ tội phạm của Tống Triết bày ở trước mặt của ông, ông cũng tuyệt đối sẽ không nương tay, nhưng mà dựa theo tính cách nghiêm cẩn của Tống Triết đoán chừng ngày đó vĩnh viễn cũng sẽ không đến.

Nghĩ tới đây ông không khỏi nở nụ cười, ba cháu trai của ông này không có một ai dễ đối phó, bình thường vẫn là tìm không được người, đánh cờ chưa từng có người bồi, so ra mà nói vẫn là Tả Xuyên Trạch tương đối thuận mắt. Lời đồn người này ông từng nghe qua, cũng biết một số chuyện của hắn, vừa mới bắt đấu đối với hắn là có chút mâu thuẫn, nhưng ở chung lâu chút ông phát hiện bản chất người này không xấu, nếu như không phải từ nhỏ theo Hắc Yến đổi lại hoàn cảnh mà nói tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ cả người tràn ngập tà khí, nếu như đem một thân tà khí này bỏ đi không nói, ở chung mấy lần người này bồi ông uống trà chơi cờ, đúng thật đều có thể hình dung ngoan thuận.

Có như vậy trong nháy mắt ông thậm chí nghĩ người từ nhỏ sống ở thế giới hắc ám hai tay dính đầy máu tươi, linh hồn của hắn nhưng thật ra là trong veo. Điều này làm cho ông rất kinh ngạc cũng rất thích.

Tả Xuyên Trạch nghe lời của ông cũng cười, nghe lời đi tới, hai người bắt đầu mở bàn cờ.

Tống Triết ngẩn ra, giống như không nghĩ tới hắn có thể cùng ông nội nhà mình ở chung hoà hợp như vậy. Lúc trước y và ông nội y nhắc tới Tả Xuyên Trạch thời gian đó tuy rằng ông nội y nét mặt không có biểu hiện ra ngoài, nhưng y có thể cảm giác được ông nội nhà y là không thích Tả Xuyên Trạch, hơn nữa người này tính cách bình thường kiêu ngạo, mấy lần trước cũng đều là bị giam lỏng, thế nào cũng không có khả năng có sắc mắt tốt. Bởi vậy y nghĩ hai người kia hoặc là không phải giương cung bạt kiếm cũng là quan hệ cứng ngắc, không nghĩ tới lại hoà thuận vui vẻ như vậy. Y vẫn cho là Tả Xuyên Trạch chán ghét những thứ gọi là “Trưởng bối”, dù sao chuyện thứ nhất sau khi người này thượng vị chính là đem những nhân vật được cho “Già cả” làm thịt sạch sẽ, hiện giờ nhìn lại lúc trước y sỡ dĩ làm như vậy chắc là những người đó trên người đều lộ vẻ con cờ của Hắc Yến.

Y nhìn hình ảnh trước mắt, vui vẻ đi tới phía sau Tả Xuyên Trạch, khom lưng từ phía sau ôm hắn, không mảy may thèm quan tâm ông nội nhà y ở phía đối diện nhìn, nghiêng đầu ở trên mặt hắn hôn một cái, mắt xếch luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng cong lên một độ cung đẹp mắt, dịu dàng nói, “Các người chơi, tôi đi lên lầu.”

Tả Xuyên Trạch liền lười biếng “Ừ” một tiếng, khoé mắt quét mắt nhìn y một cái, ý bảo y có thể lăn.

Tống tư lệnh không đổi sắc mặt nhìn bọn họ hỗ động, thầm nghĩ vẫn chẳng bao giờ ở trên mặt người cháu này thấy qua loại biểu cảm dịu dàng ấy, thực sự là ngạc nhiên. Ông xuất thân từ con thương binh, năm đó lúc chiến tranh mang suy nghĩ đều là sống qua ngày, có hôm nay không có ngày mai, đối sống chết đã sớm nhìn thấu đáo, người cả đời này có thể tìm được thật tâm mà thích không dễ, chỉ cần đã từng hài lòng không đến mức sau này nhớ tới mà hối hận là tốt, đối thế đời cũng không có bao nhiêu tư tưởng, bởi vậy ông đối với lựa chọn bạn đời của mấy đứa cháu trai không có nhiều yêu cầu như vậy, chỉ là Cố Tử Hạm cô bé kia ông quả thực rất thích, liền muốn xem thử một chút, kết quả cũng làm mà thôi, như bây giờ cũng không có gì không tốt.

“Lão gia tử, cờ bày xong.” Tả Xuyên Trạch đem cờ dọn xong thấy người này vẫn không có động tác liền mở miệng nhắc nhở, Tống tư lệnh hoàn hồn, cười lên tiếng, bắt đầu hết sức chuyên chú cùng hắn chơi cờ.

Hai người hạ một hồi, sắc trời sắp tối, mắt thấy giao thừa tới gần, nhưng đại trạch Tống gia vẫn là mấy người bọn họ, Tả Xuyên Trạch cầm ly trà chán đến chết ngồi ở trên ghế sa lon, đá đá Tống Triết bên cạnh, “Tôi đói bụng.”

Hắn mới dùng là cái chân mang vòng chân, tiếng chuông thanh thuý theo động tác của hắn vang lên, vô cùng êm tai. Tống Triết đột nhiên nghe, ý cười khoé miệng trong nháy mắt câu sâu một chút, vừa muốn nói cái gì đó chỉ thấy con ngươi yêu mị kia bỗng nhiên híp lại, nháy mắt cũng không nháy nhìn y, hơi thở đậm nguy hiểm, “Tống Triết, anh nếu dám nói tiếng chuông êm tai gì đó các loại, tôi …”

“Tôi là muốn nói dặn dò phòng bếp đi làm chút gì đó cho em ăn,” Tống Triết không đợi hắn nói xong cũng mỉm cười cắt đứt lời của hắn, một bộ dạng tao nhã, không có chút mất tự nhiên nào, giống như mới vừa rồi người bị xem thấu không phải là y, y tiếp tục lại cười nói, “Nhà của chúng tôi cơm tất niên ăn tương đối trễ, cha mẹ tôi cùng em trai đều có xã giao, phải trễ một chút mới có thể trở về, sau đó người một nhà sẽ ngồi chung một chỗ ăn một bữa cơm đoàn viên.”

Tả Xuyên Trạch nhướng mi nhìn y, “Tại sao phải cùng nhau ăn? Thực sự là phiền phức.”

Tống Triết cười cười xoa xoa đầu của hắn, chỉ nói, “Hồi nữa em sẽ từ từ hiểu rõ thứ tình cảm này.”

Tả Xuyên Trạch khẽ nhíu mày một cái, “Tôi không cần hiểu rõ.”

Tống Triết liền chỉ cười cười không nói gì, cũng không có cùng hắn tiếp tục thảo luận tiếp vấn đề này, nhưng đáy mắt ý tứ cũng rất rõ ràng —— vậy hãy để cho thời gian chứng minh đi.

Tả Xuyên Trạch lại nhíu mày một cái, bản thân muốn nói gì chỉ thấy cửa lớn Tống gia bị người mở, đi vào một người thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, người này rất thanh tú, nơi vành tai phải có bông tai khảm một viên bảo thạch màu đỏ, chiếu lấp lánh, cậu ta nhìn thấy trên ghế sa lon có người liền đi tới đối Tống Triết kêu một tiếng “Anh hai”, sau đó quay đầu nhìn Tả Xuyên Trạch, vẫy móng vuốt đối với hắn cười nói, “Chào chị dâu lớn.”

Tiếng “Chị dậu” khiến Tả Xuyên Trạch cứng đơ một chút, trên người hơi thở tà ác trong nháy mắt dày đặc lên, “Cậu kêu tôi cái gì?”

Tống Hi cả người không khỏi toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn là vẻ mặt cười hì hì, thần tình không thay đổi chút nào, giống như không thấy nguy hiểm trước mặt, thậm chí còn nhẹ vô cùng lập lại một lần, “Khụ, chị dâu lớn.”

Trong con ngươi của Tả Xuyên Trạch yêu mị dày đặc thêm chút, vừa muốn phát tán đã bị Tống Triết sau lưng ôm cổ, để sát vào bên tai của hắn cười nhẹ nói, “Đây là em thứ ba của tôi, gọi Tống Hi.”

Tả Xuyên Trạch híp mắt nhìn cậu ta một lát, lập tức “Hừ” một tiếng không để ý tới cậu ta, Tống Hi cũng không thèm để ý, âm thầm thở ra một cái, thầm nghĩ tôi tình tình nguyện đắc tội anh cũng không thể đắc tội anh hai âm hiểm nhà tôi được a, cậu ta cười híp mắt nhìn anh hai nhà mình, hỏi, “Anh ba vẫn chưa về? Một khoảng thời gian không gặp vẫn rất nhớ anh ấy.” Anh ba nhà cậu ta nhưng là một nhân vật a.

“Sắp, vừa gọi điện thoại thì đang ở trên đường,” Tống Triết cười nói, “Đại khái rất nhanh thì đến rồi.” Tiếng nói của y vừa dứt từ bên ngoài truyền đến một trân tiếng chân ga, sau đó cửa lớn lần thứ hai bị mở ra, một người mặc áo che gió màu đen, người giẫm lên giày quân đội đi đến, trên mặt diện vô biểu tình, khiến người ta trong nháy mắt cảm nhận có một loại uy phong lẫm lẫm, nhưng mà loại cảm giác này rất nhanh thì bị phá tán, bởi vì ánh mắt của người này ở xung quanh lượn một vòng chuyển đến bọn họ ở đây, lập tức liền chạy vội tới, vung móng vuốt vẻ mặt happy cùng Tống Triết và Tống Hi chào hỏi, sau đó nhìn về phía Tả Xuyên Trạch, nịnh nọt cười nói, “A, người này không phải chính là chị dâu? Chị dâu khoẻ, em là Tống Phong, ở Tống gia đứng hàng thứ hai.” Dứt lời còn đối với hắn vung lên một nụ cười mỉm rực rỡ, khoé mắt bởi vì nụ cười càng mang theo một chút ý vị phong lưu, nhìn qua rất hào phóng.

Câu “Chị dâu” kia lại để cho Tả Xuyên Trạch cứng đờ, con ngươi yêu mị lần thứ hai khó chịu hơi híp lại, hơi thở tà ác so với trước còn dày hơn, hắn tin loại tình trạng này tuyệt đối có liên quan đến tên khốn nạn Tống Triết không biết nói gì đó với bọn họ.

Tống Phong chợt vừa thấy hơi thở khủng bố của hắn trong nháy mắt gan run rẩy, run lẩy bẩy phiêu đi xa, run run rẩy rẩy hỏi, “Anh, chị dâu em em em làm sao vậy? Em có đúng hay không nói sai cái cái gì?”

“Em ấy không có việc gì,” Tống Triết cười không sợ chết ở trên mặt Tả Xuyên Trạch hôn một cái, nói, “Em quen thì tốt rồi.”

Tống Phong run run rẩy rẩy gật đầu “A” một tiếng, lại phiêu đi rất xa, ngẩng đầu hướng trên lầu la lên, “Cục Cưng, tao đã trở về.” Tiếng nói của cậu ta vừa dứt từ trên lầu chạy xuống một con Huskies [1] màu trắng xám mập mạp, con chó này vẻ mặt happy chạy xuống tới, một lát nhào vào trong lòng của cậu ta, không ngừng cọ, Tống Phong cười nói, “Cục Cưng, mày nhớ tao không?”

“Gâu!”

Tống Phong nhất thời vẻ mặt cảm động, hai tay nắm chân trước đầy lông xù của nó, “Cục Cưng, tao cũng rất nhớ mày.”

“Gâu!”

Ôm cổ, “Cục Cưng, chúng ta lại có thể cùng một chỗ trải qua mùa xuân.”

“Gâu gâu!”

Bản thân Tả Xuyên Trạch vốn muốn phát tán, hiện giờ chợt vừa nhìn tình cảnh này không khỏi ngẩn ra, hắn còn không biết thì ra bên trong đại trạch còn có một con chó, hơn nữa con chó ngu đần này còn giống chủ nhân của nó.

Tống Triết cười ghé lỗ tai hắn giải thích, giọng nói như ngọc tiến thẳng vào tai, cũng không làm cho người ta chán ghét, “Con chó kia gọi “Cục Cưng”, bị A Phong nuôi từ nhỏ đến lớn, là mạng sống của nó, em đừng nhìn hình dạng rất ngu của con chó kia, nhưng nó lại có một bản lãnh tốt, bản lãnh này cũng giúp không ít chuyện thất đức của A Phong.”

Tả Xuyên Trạch bị lời của y dời đi một chút lực chú ý, nghiêng đầu đi hỏi y, “Bản lãnh gì?”

Cằm Tống Triết để trên vai của hắn, mỉm cười nhìn hắn, nói, “Việc đó sau này tôi chậm rãi nói cho em biết, sau này em biết nhất định cũng sẽ ngạc nhiên.”

Bản thân Tống Triết vốn là từ phía sau ôm Tả Xuyên Trạch, mà bây giờ Tả Xuyên Trạch hơi nghiêng đầu cùng y nói, hai người tiếp cận rất gần, người bên cạnh xem bộ dạng của bọn họ rất thân mật. Cha mẹ của Tống Triết vào cửa thì thấy chính là hình ảnh này, mặc dù trước khi nghe con trai đề cập qua, nhưng tận mắt thấy vẫn là ngẩn ra, hai người liếc nhau, sau đó đều không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn phía Tả Xuyên Trạch, thầm nghĩ đứa nhỏ này thật là một nhân vật a, lần đầu tiên bọn họ thấy loại vẻ mặt này trên khuôn mặt con trai âm hiểm trưởng thành sớm của mình, thật là kỳ cảnh.

Tống tư lệnh vừa lúc từ trên lầu đi xuống, thấy thành viên đến đông đủ liền dặn dò phòng bếp dọn bếp. Vì vậy Tả Xuyên Trạch bị Tống Triết kéo đến trước một cái bàn lớn, hắn nhìn người xung quanh, lập tức nghĩ có chút không thể tin, hắn nhìn nụ cười trên mặt những người này, nhìn bọn họ hỗ động, thầm nghĩ cảm giác gia đình này không phải chính là người đời thường nói? Nhưng hắn ở chỗ lại coi là gì?

“Con trai ăn nhiều một chút.” Đang lúc hắn xuất thần, giọng mẹ Tống cắt đứt hắn, hắn hoàn hồn, thấy trong bát chẳng biết lúc nào bị gắp rất nhiều đồ ăn, đáy lòng hắn hơi chấn động một chút, này vẫn là lần đầu tiên có người gắp đồ ăn cho hắn.

“Con rất gầy, như thế sao được,” Giọng mẹ Tống vẫn còn tiếp tục, “Sau này để cho A Triết chăm sóc con thật tốt, đều là người một nhà nếu nó dám khi dễ con con cứ tới đây nói cho chúng ta biết, chúng ta thay con trút giận.”

Tả Xuyên Trạch vẫn kinh ngạc như cũ ngồi ở đằng kia, đáy lòng bỗng nhiên nảy lên một cảm giác xa lạ, khiến cho hắn trong lúc nhất thời có chút luống cuống.

Mẹ Tống thấy hắn không nói lời nào liền sờ sờ đầu của hắn, “Chớ ngẩn ra đó, mau ăn, ăn nhiều một chút.” Dứt lời lại gắp rất nhiều thức ăn cho hắn, bà từ miệng Tống tư lệnh đã biết sự tình đại khái, thầm nghĩ đứa trẻ này từ nhỏ đã không mẹ yêu thương, quá đáng thương, trong lúc nhất thời tình thương to lớn của mẹ bộc phát, lúc ăn cơm còn cố ý chọn chỗ cạnh hắn ngồi xuống, hận không thể để hắn từ nay về sau đem làm con trai nuôi.

Tả Xuyên Trạch hoàn hồn, đè xuống cảm giác kỳ quái dưới đáy lòng, cúi đầu “A” một tiếng bắt đầu ăn, Tống Triết ngay bên cạnh hắn, lúc này thấy thế liền mỉm cười đưa tay ôm chầm hông của hắn, tiến tới vô cùng thân thiết ghé vào lỗ tai hắn hôn một cái, thấp giọng nói, “Năm mới vui vẻ, Trạch.”

Đáy lòng Tả Xuyên Trạch vừa rung một cái, ngay sau đó chấp nhận thở dài một hơi, tâm tình rốt cuộc là cùng trước đây không giống nhau.

Người một nhà hoà hoà khí khí ăn một bữa cơm đoàn viên, lúc an vị ở trên ghế sa lon nói chuyện phiếm, Tống Triết giương mắt nhìn đồng hồ, thấy đã muốn đến 0 giờ rồi liền đem Tả Xuyên Trạch đưa vào lòng, dán lỗ tai của hắn hỏi, “Ừm, em có từng bắn pháo chưa?”

Tả Xuyên Trạch bị hơi thở nóng hổi của y thở ra có chút ngứa, nghiêng đầu né tránh, nói, “Không có, thế nào?”

Tống Triết liền cười đưa hắn kéo lên, phân phó người giúp việc đi lấy pháo, lôi kéo tay hắn liền đi ra ngoài, cười nói, “Vậy chúng ta đi bắn, nhanh đến 0 giờ rồi, đi bên ngoài vẫn có thể thấy pháo hoa.”

Một bộ dạng coi như nói là đi, lôi kéo hắn liền đi, sau lưng mấy người thấy rõ, ánh sáng trong mắt đều rất ý vị thâm trường, lông mày thanh tú của Tống Hi nhướng lên, cười nói, “Âm hiểm.”

Tống Phong ôm Cục Cưng nhà cậu ta, vuốt ve lông mềm mại của nó, cũng nhìn thân ảnh biến mất ở cửa, chậm rãi phun ra hai chữ, “Gian trá.” Cục Cưng nhà gã lập tức phụ hoạ, “Gâu!”

Mẹ Tống khoé môi nhếch lên cười đắc ý, nói, “Biết cái gì, cái này gọi là cơ trí.”

“Phải gọi là thủ đoạn.” Cha Tống cùng Tống tư lệnh chơi cờ tiến đến chen vào một câu.

Tống tư lệnh lại lộ vẻ cười hiền hoà, nhưng nhìn phía ngoài cửa mắt lại hơi híp lại, một bộ dạng đa mưu túc trí.

Lúc này Tống Triết đã lôi kéo Tả Xuyên Trạch đến bên ngoài khu quy định, ở đây đèn đuốc sáng trưng, xa xa còn có mấy đứa trẻ đang bắn pháo hoa, rất đẹp. Tống Triết để người giúp việc đem pháo thả xuống liền phất tay để cho bọn họ quay về, chỉ vào trên mặt đất đẩy đẩy người trước mặt, dịu dàng nói, “Này, nơi đó có một gốc ngòi nổ, chỉ cần châm là được.”

Tả Xuyên Trạch ngẩn ra, hắn vừa đi qua bên kia thấy dáng vẻ người khác châm thứ này, mấy thứ đó gần như hoa lửa văng khắp nơi, hắn khó được chần chờ một chút, “Tống Triết, anh xác định … Vật này an toàn?”

Tống Triết nhất thời cười hai mắt cong cong, từ phía sau ôm lấy hắn, nói, “Không chết người được, không có việc gì, tôi cùng đi với em.”

Tả Xuyên Trạch bị y lôi kéo đi về phía trước, hỏi, “Anh trước đây từng chơi thứ này?”

“Lúc nhỏ đã nếm thử một lần,” Tống Triết nói, “Sau đó thì tôi chưa từng thử qua nữa.”

“Vì sao?”

“Bởi vì tôi nghĩ nó không vệ sinh.” [=.=]

“…” Tả Xuyên Trạch nói, “Vậy tại sao muốn dẫn tôi đi ra?”

Tống Triết quay đầu lại, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng bởi vì đèn đường phản chiếu mà mở ra một tia ánh nhu hoà, khoé miệng của y câu lên nụ cười thoải mái, chậm rãi nói, “Tôi chẳng qua là cảm thấy … Em hẳn là nếm thử một chút.”

Tả Xuyên Trạch vừa ngẩn ra, còn chưa nói kịp cái gì đã bị người này lôi kéo về phía trước rồi, chỉ vào nơi đó, “Đi nhìn thử một chút, không có chuyện gì.”

Hắn nhìn thứ đó trên mặt đất một chút, do dự một hồi, cuối tiến tới đốt ngòi nổ, Tống Triết thấy thế lập tức đưa hắn kéo lui trở về phía sau mấy bước, nhìn pháo bông nổ thành một mảnh, y cúi đầu nhìn hắn, con ngươi cực đen của Tả Xuyên Trạch ánh lên một mảnh màu sắc sáng sủa, nhìn chằm chằm vào pháo hoa không ngừng nổ trước mặt, không biết suy nghĩ cái gì.

Tống Triết đưa hắn ôm vào lòng, cúi đầu tiến đến bên tai của hắn thấp giọng nói, “Trạch, năm mới vui vẻ, tôi yêu em.” Sau đó nâng cằm hắn lên, trực tiếp hôn lên môi của hắn, đầu lưỡi không khách khí vói đi vào dịu dàng đảo qua mỗi một nơi bên trong khoang miệng hắn, sau đó quấn quít lấy lưỡi hắn cùng hắn dây dưa, càng lúc càng kịch liệt.

Lúc này vừa vặn đến 0 giờ, pháo hoa xung quanh trong nháy mắt bay lên trời, ở trong trời đêm nổ tung ầm ầm, ánh sáng rực rỡ trực tiếp chiếu sáng một góc bầu trời.

Cuộn lông mi vểnh dài của Tả Xuyên Trạch nhẹ run rẩy, sau đó chậm rãi hai mắt nhắm nghiền.

Vì vậy nửa giờ sau, mấy người ngồi ở bên trong đại trạch Tống gia trầm mặc nhìn Tống Triết lôi kéo Tả Xuyên Trạch tiến đến cùng bọn họ nói một tiếng “Ngủ ngon” sau liền cũng không quay đầu lại lên lầu, ngoài ánh mắt ý vị thâm trường lúc bọn họ vừa đi ra ngoài còn bỏ thêm chút “Xem đi, ta chỉ biết kết quả phải là như thế thế này”.

“Âm hiểm.”

“Gian trá.*” [Gian xảo dối trá.]

“Gâu!”

“Đã nói việc này gọi là cơ trí, cơ trí hiểu hay không?”

“Đúng là thủ đoạn.”

Tống tư lệnh đứng lên, nói, “Được rồi, qua 0 giờ, đều đi ngủ đi.”

Mọi người vì vậy làm chim lạc bầy, Tống tư lệnh nhìn bọn họ đều lên lầu lúc này mới chậm rãi đi tới, khoé mắt cong lên độ cung thư thích, một năm mới lại bắt đầu.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nói về vấn đề đời sau của Tống gia, cái này tôi đã sớm nghĩ xong, sau bài văn sẽ có bàn giao, nhưng mà tôi suy nghĩ hai người, một người đáng tin cậy, một người không đáng tin, khụ … Phần sau xuất hiện tôi để cho đại gia chọn đi.

Ừm, thời gian năm mới giống như khối băng tiếp nối một chút, tôi rất nhanh lướt qua, lúc giải quyết còn vướng bận mấy con, sau đó sẽ giải quyết vấn đề bom là có thể kết thúc … A ha ha a … Lăn ing——

[1] Huskies:

images (2)

———

Vâng, PN sẽ có con, nhưng ko biết có bằng cách nào thôi:v

Nuôi or nhân tạo:3

Nhân dịp mới bước qua tháng 4, mình thông báo 2 tin

1 là mình đã edit hoàn chính văn rồi giờ còn PN nữa là xong và đăng từ từ lên nữa thôi:3

2 là kết thúc OE (xém SE) và HE ở PN đó, nên mọi người cần khăn giấy nhá

Tối mai đăng tiếp, giờ đi ngủ, bye

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.