Trộm Nhìn Ánh Sáng

Chương 44




Soviet nói xong, Tô Đông Thi cũng không có lên tiếng, chỉ là đầu hết quay sang trái lại quay sang phải, tựa hồ như đang tìm kiếm thứ gì, cũng tựa hồ như đang tìm sang hướng khác để tránh khỏi phải nhìn hắn.

Không có ai lên tiếng nói chuyện, thậm chí Soviet còn nghe được tiếng hít thở của mình.

Yên tĩnh! Yên tĩnh đến quái dị.

Bầu không khí càng ngày càng trở nên ngột ngạt, thậm chí so với lúc Tô Đông Thi nhìn thấy hắn gối đầu lển vai tiểu đạo sĩ còn muốn căng thẳng hơn.

Cũng bởi vì không gian quá mức yên tịnh,Soviet liền nhận ra một chuỗi âm thanh quen thuộc đã lâu không nghe thấy.

“Răng rắc! Răng rắc!”

Tô Đông Thi cong người cúi xuống sâu, cho nên mỗi lần chuyển động, xương khớp cứ thế ma sát thành thứ âm thanh kia.

Nếu như chỉ có như vậy, Soviet nghĩ mình nhịn một chút là được.

Nhưng cố tình sau khi cúi xuống, khóe miệng Tô Đông Thi khẽ nhếch lên từng chút từng chút.

Đúng vậy, chầm chậm chầm chậm, như cố ý giảm tốc độ, khóe miệng hệt như một cái khóa kéo đang từ từ được người cẩn thận kéo ra.

Khóe miệng cong lên vố dĩ tượng trưng cho việc vui vẻ, thế nhưng khi Tô Đông Thi đã cong miệng lên hoàn toàn, Soviet chỉ cảm thấy bầu không khí vốn dĩ đang nguy hiểm bỗng trở nên nguy hiểm đến cực điểm.

Soviet muốn chạy trốn, sau đó phát hiện dưới ánh mắt của Tô Đông Thi, hắn có muốn di chuyển cũng không nhúc nhích được.

Tô Đông Thi là tộc trưởng đứng đầu mị Thi tộc, trước đây bởi vì y chưa bao giờ chân chính nổi giận với hắn, cho nên Soviet cảm thấy ngoại trừ việc Tô Đông Thi có hàm răng đầy đủ hơn những tộc nhân khác, động tác linh hoạt hơn những tộc nhân khác, còn lại cũng không khác nhau là bao nhiêu.

Nhưng vào lúc này, hắn mới phát giác được một loại cảm giác cực kì nguy hiểm.

Nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm. Cả cơ thể mạnh liệt run run, ngay cả cử động ngón tay cũng cảm thấy rất khó khăn, Soviet thậm chí còn cảm thấy sau lưng, mồ hôi từng giọt từng giọt đang thi nhau rớt xuống.

Làm sao bậy giờ?

Làm sao bây giờ?

Soviet muốn khóc, này là chuyện gì cơ chứ, này là chuyện gì?

Hắn chẳng qua chỉ là nên lịch sự hỏi tên, ai ngờ được trong cái thế giới này, tên không thể tùy tiện hỏi, có muốn hối hận cũng không được.

Hắn không nghĩ đến để hỏi tên phải đánh đổi cả đời như vậy, chỉ là bất ngờ như thế thôi. Không được hay sao?

Hắn đã rất rất dịu dàngnói rồi, nhưng cái lý do gì mà ngay cả dịu dàng cũng không có tác dụng ở thế giới này?

Ông trời ơi! Ông đến tột cùng khiến ta xuyên đến đây để làm gì? Chính là muốn đùa giỡn cùng nhìn thấy biểu tình chật vật của ta để làm vui sao?

Khốn khiếp. Đùa giỡn cũng phải có giới hạn thôi chứ.

Soviet càng nghĩ càng cảm thấy bi thương, càng bi phương càng phát hiện chính mình muốn nói một câu cũng không nói được/ Hắn còn đang chuẩn bị sứt đầu mẻ trá một phen, đột nhiên cảm thấy quang mình không khí như ngưng đọng lại, tiếp theo, cái cảm giác nguy hiểm kia đột nhiên biến mất không tung tích. Thế nhưng… thế nhưng… muội ngươi, đây rốt cuộc là cái thể loại gì vậy?

Soviet ngẩng đầu, nhìn trăn trối vào gương mặt kề sát của Tô Đông Thi, khóc không ra nước mắt.

Không thể nói là kề sát, phải nói là mặt đối mặt kia. Sau đó, trên môi liền tiếp nhận một cảm giác lạnh đến khó tả.

Soviet chớp mắt mấy cái, nhìn hình ảnh Tô Đông Thi trước mắt cực kì rõ ràng,lại chớp mắt mấy cái nữa, phát hiện trong ánh mắt y, lóe lên một chút nghi hoặc, sau đó đột nhiên bùng nổ sung sướng. Sung sướng? Thế quái nào lại có cảm giác sung sướng? Đang nghi hoặc trong đầu, Soviet cảm thấy choáng váng một chút, cái kia, cái kia, cái cảm giác lạnh như băng nọ đột nhiên nhẹ nhàng lướt qua vành môi. Đây là cái chuyện gì vậy? Lúc Soviet há mồm muốn hô lên, khoang miệng liền có thứ gì đó chui vào. Khốn khiếp, chui vào thì thôi đi, còn chọt tới chọt lui lung tung trong ấy.

Dù bản thân là trạch nam, nhưng tiếp xúc với máy tính, tivi cũng thường xuyên chiếu, cho nên hắn cũng không đến mức không biết đây là loại chuyện gì.

Nhưng tại sao lại như vậy?

Tại sao mọi chuyện diễn biến theo cái kiểu này?

Hắn… bị hôn!

Hắn…bị cái tên không rõ chủng loài kia hôn!

Mười phút trước, hắn hỏi cái tên liền đem chính mình bán đi. Mười phút tiếp theo, hắn liền bị người ta hôn.

Ông trời ơi, ông có thấy thật sự rất bất công không?

Thật sự là ông trời quá mức bất công.

Nhân lúc Soviet còn chưa hoàn hồn được, hắn lại cảm giác Tô Đông Thi dùng sức ôm mình một cái, sau đó bên tai vang lên một tiếng “rẹt” thật rõ rệt, tiếp theo, đám lá cây cùng vải rách che chắn quanh thân mấy ngày nay thoắt cái rơi xuống đất.

Âm thanh trầm thấp kia chậm rãi tiêu tán, Soviet lại cảm giác được một vệt gió thổi nhẹ qua cơ thể lúc này không một mảnh vải che chắn, sau đó liền bất tỉnh hôn mê,

Nhiều chuyện xảy ra như vậy, cuối cùng thì lại hôn mê. Trước lúc triệt để ngất đi, hắn còn kịp nghĩ như thế.

……

Đây là bị làm sao? Tại sao lại như vậy?

Tô Đông Thi phát hiện từ khi gặp Soviet, đầu óc linh hoạt nhiều hơn, sau đó đột nhiên lại xuất hiện nhiều loại ý niệm mới mẻ, tựa như bây giờ khi y dán môi vào Soviet, trong đầu liền hiện ra hai chữ “hôn môi”.

Hôn môi? Cái gì gọi là hôn môi? Hiển nhiên y không hiểu được.

Sau đó, lúc mặt đối mặt, y lại mơ hồ hình dung ra được, thậm chí trong đầu còn chỉ dẫn rõ, hôn môi là phải đem đầu lưỡi vói vào trong miệng đối phương.

Tại sao phải làm như thế?

Sau đó, y mừng rỡ phát hiện ra Soviet thậm sự hé miệng ra, li62n hung hăng tiến đầu lưỡi vào trong khoang miệng hắn.

A… Cái cảm giác ấm nóng bên trong làm cho y thật sự cảm thấy thư thái.

Nhưng mà, luồn lưỡi vào trong đây để làm gì? Để nguyên ở đó? Như vậy được sao?

Vì vậy, bộ não cực kì khả ái của người nào đó lại chỉ dẫn cho y biết, sau khi tiến vào còn phải di chuyển nữa.

Làm sao để di chuyên?

Bộ não lại cực kì kênh kiệu không nói cho hắn biết.

Vì vậy, Tô Đông Thi chỉ có thể tự mình thí nghiệm, bên trái động một cái, lại chuyển sang bên phải, động bên trên, lại dịch xuống dưới. Động tới động lui một hồi, Tô Đông Thi cảm giác đầu lưỡi của mình đang kháng nghị muốn dừng lại.

Bất quá như vậy thì cảm giác ấm áp sẽ cứ như vậy biến mất? Thật sự rất tiếc.

Tô Đông Thi suy nghĩ hồi lâu, sau đó quyết định hay là cứ tiếp tục như thế này đi, cho đến khi bộ não lại mách bảo rằng chuyện này không thể cứ tiếp tục như vậy.

Nhưng mà, trong khoang miệng thật sự thoải mái a. Cho nên những chuyện như Soviet ghét bỏ tên của y, hay không muốn đi cùng với y nữa khiến cho y trước đây cảm thấy cực kì khó chịu liền không tồn tại nữa, cứ thế mà thoái lui, chỉ để lại cảm giác cực kì hạnh phúc.

Ai, quả thực khi làm một tộc nhân Mị Thi, còn là Mị Thi tộc trưởng, lại không giống như bọn đạo sĩ kia luôn ngấm ngầm trong dạ, chỉ cần cảm thấy khó chịu liền biểu hiện ra, liền muốn bày tỏ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.