Trộm Nhìn Ánh Sáng

Chương 22




Một năm này con Tống Tả gia được năm tuổi, ngày thường hoạt bát đáng yêu xinh xắn không gì sánh được, cười ngọt ngào một tiếng sẽ không biết bao nhiêu người say mê, làm thẳng đến khi người xung quanh một trận che trán, thầm nghĩ hai đứa nhóc này bây giờ lực sát thương cứ như vậy, tương lai còn không biết sẽ biến thành bộ dạng gì nữa. Hai đứa nhóc kia đúng thật là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, kẻ gây tai hoạ trong kẻ gây tai hoạ, về phần biến thái hiện giờ còn chưa nhìn ra, bởi vì quần áo hai đứa yêu thích đều rất bình thường, tạm thời vẫn chưa có ở mặt nào biểu hiện ra biến thái, điểm ấy ngược lại khiến mọi người thở phào một cái.

Tên vẫn là đau đầu của hai nhà, cuối cùng vẫn là Tống tư lệnh đứng ra, lấy hai chữ “Cẩn du*” [ý chỉ ngọc đẹp:3], lấy từ ác cẩn hoài du [1], ví von đức tính của chính mình tốt đẹp. Đáng tiếc trời không chìu ý nguyện người, chữ “Cẩn” [瑾] tạm ổn, chữ “Du” [瑜] vừa ra đứa bé liền khóc liên tục, cuối cùng chỉ có thể đổi thành “Dục” [煜], cùng chữ “Du” ghép vần [2] giống nhau, chỉ chẳng qua khác âm điệu là dấu giọng [3], nghĩa là soi sáng, như vậy mới giải quyết được vấn đề. Mọi người thấy thế không khỏi chảy một tầng mồ hôi lạnh, thầm nghĩ “Cẩn du” cứ như vậy gộp lại không bằng nhau, đây có đúng hay không đã nói lên hai đứa nhóc này không có đức tính tốt đẹp, nói cách khác thì là tuyệt đối không tốt lành gì? Ý nghĩ này khiến trái tim nhỏ bé của mọi người đồng loạt run rẩy, thầm nghĩ này chẳng lẽ là ý trời trong truyền thuyết phải không?

Hai nhóc con mặc dù tên khai sinh là Tả Cẩn Tống Dục, chẳng qua khi có mặt hai vị phụ huynh đều vẫn là khiến kẻ khác rất đau đầu, đương nhiên nếu như chỉ có một bên ở có mặt liền dễ hơn nhiều, ví dụ hôm nay hai anh em từ bên ngoài vào nhà, trên mặt mang nụ cười ngọt ngào hướng Daddy thân ái của bọn nó chạy tới, Tả Xuyên Trạch lúc này đang xem tài liệu, hai chân của mình thì bị người ôm lấy, hắn cúi đầu, đôi song sinh một đứa ôm một cái chân của hắn, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, mắt xinh đẹp chóp a chóp, rất là đáng yêu.

Tả Xuyên Trạch liền để tài liệu xuống nhìn bọn nó, cười nói, “Nói đi, lại muốn làm gì?”

“Chúng con muốn đi ra ngoài chơi.”

Tả Xuyên Trạch gật đầu, cười tà khí, “Ừ, các con họ gì?”

Hai anh em lập tức không chút nghĩ ngợi nói giọng trẻ con, “Họ Tả.”

Tả Xuyên Trạch lúc này mới thoả mãn, cười nói, “Để cho Tiểu Trì mang bọn con đi ra ngoài, nhớ kỹ trở về sớm một chút.”

“Được.” Hai đứa lập tức xoay người rời đi, nhưng khi đi tới cửa nhìn thấy bộ đồ đường trang, hai đứa nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn nụ cười vô cùng dịu dàng trên mặt Father nhà chúng nó, thầm nghĩ đối thoại mới vừa rồi người này tuyệt đối nghe thấy được, liền lập tức cười lấy lòng, “Father khoẻ.”

Tống Triết mỉm cười gật đầu, hỏi dịu dàng, “Các con vừa đang nói cái gì, hửm, họ gì?”

Hai đứa liếc nhau, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên giọng trẻ con đồng thanh nói, “Chúng con trẻ nhỏ không hiểu chuyện, đều nghe người lớn, người lớn nói họ gì chúng con liền họ đó.”

Này gọi là mặt không đỏ tim không đập mạnh, một bộ giọng điệu tính tình tốt thương lượng tốt, khiến Tả Xuyên Trạch một bên theo bản năng nhớ tới đối thoại mấy năm trước ——

“Tôi muốn trên anh.”

“Được.”

“Tôi sớm muộn gì phải đem anh tạc nổ lên trời.”

“Ừ, cho em tạc nổ.”

Dễ nói chuyện giống nhau, hắn không khỏi có chút nghiến răng nghiến lợi, “Đó đều là di truyền gen gì?”

Tống Triết đương nhiên biết ý trong lời nói người này, mỉm cười đi lên trước nâng cằm hắn lên, nói dịu dàng, “Thế nào, em thật giống như rất không vừa lòng?”

Con ngươi Tả Xuyên Trạch yêu mị từng micron* [M; 1 triệu micron (mm) = 1 mét (m)], lười biếng nhìn y chằm chằm, “Không vừa lòng!”

“Cơn tức ghê gớm thật …” Giọng nói của Tống Triết dần dần biến mất khi môi dính vào nhau, hai người càng hôn càng mạnh, mắt thấy sẽ chuyện hướng hình ảnh bị hạn chế, chợt dừng lại đồng loạt quay đầu hướng một bên nhìn lại. Đôi song sinh một bộ dạng ngây thơ nhìn bọn họ, thấy bọn họ nhìn qua lập tức khéo léo xoay người, tay nắm tay đi ra, còn săn sóc đóng cửa lại cho bọn họ.

“…” Trong phòng hai người nhìn cánh cửa đóng chặt trầm mặc không nói, điểm ấy rột cuộc là di truyền ai?

Hai anh em sau khi rời khỏi đây đã nhìn thấy Lang Trì, lập tức đi tới, khéo léo nói, “Chú Tiểu Trì, Daddy của con để cho chú dẫn chúng con đi chơi.” Lang Trì đối hai anh em này cũng là yêu thích cực kỳ, liền đem xe lái tới, nhìn chúng nó đều ngồi xong, lúc này mới hỏi, “Muốn đi chơi chỗ nào?”

Hai anh em trăm miệng một lời, “Đi trung tâm quản trường, nơi đó có suối phun còn có bồ câu.”

Lang Trì liền cười lái xe, mấy người rất nhanh thì đến mục đích, hai anh em đầu tiên là xoay vòng vòng suối phun, sau đó đi cho bồ câu ăn, được gọi là ngây thơ, cho dù ai cũng không tin hai đứa nhóc này trong cơ thể chạy dòng máu hai biến thái, Lang Trì mỉm cười ở một bên nhìn, đây đối với anh em này vẫn là dáng vẻ ngây thơ chất phác, đơn thuần khiến tất cả mọi người đang suy nghĩ có đúng hay không trong cơ thể mỗi bên thừa hưởng phân nửa hệ số [4] ác ma của hai người kia, kết quả âm với âm thành dương, biến thành người bình thường.

Đối với khuôn mặt của hai anh em này vốn là vô cùng mê người, hơn nữa đôi song sinh luôn luôn hấp dẫn ánh nhìn của người ta, lúc này mọi người liền chen chúc tới, có lôi kéo con của mình cũng gia nhập trong trận doanh cho bồ câu ăn, Lang Trì tận trách thủ ở một bên, để cho chúng nó trước sau ở trong phạm vi tầm mắt, mỉm cười nhìn tràng cảnh hài hoà trước mặt, trầm mặc không nói. Đối với anh em này thì ngồi chồm hổm ở trong đám người cho bồ câu ăn, đem bọn trẻ xung quanh chúng nó toàn bộ trở thành không khí, nhỏ giọng thầm thì nói, “Cẩn, đã đến giờ chưa?”

Anh hai Cẩn nhìn đồng hồ đáng yêu đeo trên tay một chút, nói, “Sắp, em ngẩng đầu nhìn một chút bên kia có bóng người hay chưa?”

Dục ngẩng đầu cẩn thận nhìn một chút, “Cẩn, anh xem kia có đúng hay không?”

Cẩn theo ánh mắt của nó nhìn sang, trước mắt sáng ngời, “Đúng, đi.”

Hai anh em lập tức đứng dậy, hướng Lang Trì lôi kéo, lôi kéo tay anh, nói giọng trẻ con, “Chú Tiểu Trì, bên đó bên đó có phải chú Ôn không? Bên cạnh chú ấy là chú nào thế?”

Lang Trì cả kinh, theo phương hướng chúng nó nhìn sang, chỉ thấy cách đó không xa một bóng dáng quen thuộc cùng một người vừa đi vừa nói chuyện, dáng vẻ nhìn qua vô cùng đặc biệt thân thiết, anh biết Ôn Bạch sáng sớm liền đi ra ngoài, lại không nghĩ rằng là cùng người đàn ông khác gặp mặt, trong lúc nhất thời có chút ngơ ngẩn, hai chữ ly hôn trong nháy mắt liền bắt đầu từ đáy lòng chậm rãi chuyển động, thân thể anh lung la lung lây, hầu như muốn thẳng không được, không chút suy nghĩ liền đi nhanh về phía trước rồi.

Hai đứa nhóc sau lưng nhìn anh ta đi xa, Cẩn nói, “Xem đi, anh đã nói buổi sáng nghe được chú Ôn gọi điện thoại hẹn gặp anh hai nhà chú ấy, anh đúng thật nhớ không lầm.”

Dục gật đầu, “Chú Tiểu Trì tạm thời bỏ đi rồi, chúng ta phải đi đâu?”

“Đi.” Cẩn nói lôi kéo tay nó liền hướng trạm xe buýt đi đến, sau đó rất nhanh lên một chiếc xe buýt công cộng.

Tài xế xe buýt nhìn một đôi song sinh vô cùng xinh đẹp đi lên tới trong lúc nhất thời có chút ngơ ngẩn, không chỉ ông, ánh mắt của người trên xe đều tập trung vào trên người bọn họ, chỉ thấy hai người chớp đôi mắt to ngập nước đáng thương nhìn tài xế, một bộ dạng muốn nói lại thôi.

Tài xế kia lập tức kích động, hoà nhã hỏi, “Người bạn nhỏ, các con muốn đi đâu, ba mẹ đâu, có chuyện gì thì nói với chú, chú giúp các con.”

“Chú,” Cẩn giọng trẻ con kêu một tiếng, “Chúng con muốn đi trạm kế tiếp.” Dục ở bên cạnh nhu thuận gật đầu, tài xế nhìn xung quanh bọn nó vẫn là không có khởi hành, ôn hoà hỏi, “Người bạn nhỏ, ba mẹ các con đâu? Không ở bên cạnh các con sao?”

“Chúng con là muốn đi tìm mẹ.” Cẩn nói, “Mẹ nói ở chỗ này ngồi xe bus đường XXX, trạm kế tiếp thì là cửa hàng của bà ấy.” Nó nhớ kỹ trước khi đi lên nhìn lướt qua tên xe bus, sẽ không sai.

“Vậy thì đúng, các con không lên sai xe,” tài xế gật đầu, lúc này mới lái xe, còn không quên nói thầm, “Ai, để cho đứa bé nhỏ như vậy tự mình ngồi xe bus, thực sự là …”

Hai đứa vẫn là không có di chuyện, “Chú …” Cẩn nhìn ông ta muốn nói lại thôi, tội nghiệp nói, “Chúng con không có tiền …” Mỗi lần ra ngoài đều có người theo, trên người bọn nó đương nhiên không mang theo tiền.

Dục gật đầu, giọng nói cũng biến thành vô cùng đáng thương, “Tiền mẹ cho ban nãy để cho con mua đồ ăn cho bồ câu rồi, đều là con không tốt …” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, nói xong lời cuối cúng gần như đều mang theo tiếng khóc, hai đứa nhóc này vốn là lớn lên yêu nghiệt, cứ như vậy người trên xe lập tức bùng lên lòng thương cảm ào ạt, tranh nhau dỗ dành, liền nói sẽ móc tiền túi hỗ trợ tiền xe, tài xế khoát khoát tay, nói, “Không có việc gì, không cần thanh toán, ngoan, đi tìm chỗ ngồi xuống.”

Căn bản ông không cần nói, người trên xe tự nhiên mà liền chủ động nhường chỗ ngồi đem bọn nó ôm lên ghế, hai đứa ngọt ngào nói tiếng cảm ơn, tiếp theo bị một đám người vây quanh nói chuyện phiếm chụp ảnh, đồng thời đến trạm sau ở dưới ánh mắt nhiệt liệt của một đám người xuống xe. Mà giờ khắc này Lang Trì cùng vợ anh giải trừ hiểu lầm, lôi kéo vợ đi tìm hai anh em kia, kết quả ở trung tâm quảng trường vòng vo ba vòng đều không thấy bóng dáng, anh lập tức liền cứng đờ rồi, “Biến mất”, “Dụ dỗ trẻ em” những từ ngữ trùng trùng nện vào trong tim nhỏ bé yếu ớt của anh, trong đầu thậm chí còn có thể hiện ra tình cảnh hai đứa nhỏ bị người trói đi ngược đãi, anh trong nháy mắt phát điên, vội vàng đem điện thoại liên lạc thủ hạ ở thành phố tìm kiếm.

Bên này Cẩn lôi Dục ở trên đường chậm rãi mà đi, hoàn toàn không quan tâm ánh mắt và camera ném lên người bọn nó, mà là tò mò đánh giá xung quanh.

“Cẩn, anh xem, cậu nhỏ.”

Cẩn theo ánh mắt của nó hướng về phía trước nhìn, chỉ thấy trước mặt một tấm bảng quảng cáo to lớn, người phía trên đúng là cậu nhỏ siêu sao nhà bọn nó, Tả An Tuấn.

“Ừ,” Cẩn gật đầu, nghiêng đẩu hỏi, “Muốn đi nhà cậu sao?”

“Không nên,” Dục không chúc nghĩ ngợi nói, “Chồng nhà cậu khó đối phó.”

“Cúng đúng.” Cẩn nói ánh mắt lại chuyển hướng phía trước, nhìn quán ăn nhỏ trước mặt, lôi kéo nó liền đi tới, Dục giương mắt nhìn một chút, trên đó viết “Hồ lô bọc đường” [5], nó nhớ kỹ lúc ở Bắc Kinh cậu hai nhà nó đã từng mua qua cho bọn nó, hương vị cũng không tệ lắm. Cẩn đứng ở trước cửa hàng ngưỡng mặt lên nhìn chủ cửa hàng, chủ cửa hàng vừa thấy được bọn nó mắt lập tức liền sáng, vội vàng đi đến trước khom lưng nói, “Người bạn nhỏ, nghĩ muốn cái gì?”

Chủ cửa hàng kia là nữ, coi như tuổi còn trẻ, Cẩn chớp đôi mắt ngập nước nhìn cô, ngọt ngào nói, “Chị ơi, em làm việc cho chị được không?”

Chủ cửa hàng kia nở nụ cười, tò mò hỏi, “Tại sao phải làm việc cho chị?”

Cẩn chỉ vào hồ lô bọc đường nói nghiêm túc, “Em trai em muốn ăn cái này, nhưng em không có tiền, chị ơi, em làm việc cho chị, chị cho em trai em một xâu hồ lô ăn được không?”

Dục ngẩn ra, lập tức phối hợp gật đầu, tội nghiệp nhìn người trước mắt.

Chủ cửa hàng kia cũng là ngẩn ra, trong nháy mắt bị cảm động đến tột đỉnh, đây là tình anh em vĩ đại cỡ nào! Cô hít sâu một hơi, từ phía trên gở xuống hai xâu khác nhau đưa cho bọn nó, giọng nói mang theo run nhè nhẹ, “Ngoan, không cần em làm việc, chị miễn phí cho các em, cầm đi đứa nhỏ.”

Hai đứa bọn nó đưa tay tiếp nhận, hướng cô cười ngọt ngào, “Cám ơn chị ạ.”

“Không cần cám ơn, không cần cám ơn … Hu hu, trẻ con thật là tốt a, đây là con nhà ai a … Có may mắn như thế.”

Hai đứa lại hướng nàng cười cười, cầm đồ ăn vặt rời đi. Hai đứa vừa đi vừa ăn, tiếp tục xem đồ vật thú vị xung quanh, không biết người của Phùng Ma tìm bọn nó đến ngất trời.

“Cẩn, em nghĩ phía sau có một người một mực theo chúng ta.”

Cẩn gật đầu, nó đương nhiên cũng cảm thấy.

Dục tiếp tục nói, “Anh nói có phải hay không là bọn buôn người chú Tiểu Trì thường nói?”

Cẩn tiếp tục gật đầu, “Có thể.”

Hai đứa trong nháy mắt liền trầm mặc, sau đó liếc nhau, rất nhanh quay đầu lại, nhìn ông chú hèn mọn phía sau, miệng đồng thanh lớn tiếng nói, “Chú, chú có phải là người hay buôn lậu không a?”

Xin chú ý, giọng bọn nó lớn như vậy tuyệt đối không phải là bởi vì sợ, hoàn toàn là do đạt đến hứng phấn. Người chú ý xung quanh bọn nó vốn là nhiều, một tiếng nói này phát ra ngoài sau đó mọi người đều nhìn về phía người kia, người kia đúng là muốn đem hai đứa này bắt cóc, nhưng mà có thể là tay mới, tố chất tâm lý còn không mạnh, bị nhiều người nhìn như vậy vội vàng quay đầu bỏ chạy, điển hình có tật giật mình.

Trước mắt hai anh em nó sáng ngời, lập tức liền đuổi theo, “Chú buôn người, chú đừng chạy a.” Người xung quanh thấy thế rất sợ hai đứa nhỏ này có gì sơ xuất, cũng vội vàng đuổi theo, phía trước vừa vặn có cảnh sát, thấy loại tình huống này lập tức liền đem người kia đè xuống, cũng thành công từ trên người lục ra được các loại đồ vật ****, họ đem người kia giải lên xe, hướng người xung quanh hỏi tình huống lúc đó, xoay người đi tới trước mặt hai anh em, ngồi xổm xuống hoà nhã nhìn bọn nó, khen ngợi, “Nếu như không phải là các con vừa rồi lớn tiếng vạch trần hắn ta khiến hắn ta chột dạ, chú vẫn bắt không được hắn, nhỏ xíu như vậy liền thông minh như thế, còn dám to gan đuổi theo, thực sự là hậu sinh khả uý* a.” [kẻ sinh sau ắt hơn bậc đàn anh]

Mọi người đi theo bảy miệng tám lưỡi khen ngợi, trên mặt hai anh em vẫn như cũ lộ vẻ mỉm cười ngọt ngào, lòng lại thầm than một tiếng, vừa phát hiện niềm vui cứ như vậy mất rồi, ai.

Cảnh sát khen ngợi nửa ngày, cười hỏi, “Người bạn nhỏ, các con họ gì? Ba mẹ đâu?”

Hai người liếc nhau, đây coi như là hai vấn đề đi? Bọn họ ngoại trừ hai vị phụ huynh đều có mặt thì không cách nào trả lời vấn đề này ngoài ra, hai vị phụ huynh đều không có mặt thì cũng không có trả lời, liền đồng loạt lắc đầu.

Cảnh sát ngẩn người, “Không biết? Mẹ các con tên gì?”

Hai người tiếp tục đối diện, bọn nó không có mẹ, tiếp tục lắc đầu.

“Vẫn không biết, ba đâu?”

Bọn nó có một Father, một Daddy, ai xem là ba? Lắc đầu.

Cảnh sát vừa ngẩn ra, “Các con là cô nhi?”

Làm sao có thể? Lắc đầu.

Lần này đến phiên cảnh sát trợn tròn mắt, cha mẹ của bản thân là ai không biết, cũng không phải là cô nhi, vậy …

“Biết nhà của các con ở đâu không?”

Nhà của bọn nó có rất nhiều, cách vài ngày thì đổi chỗ khác. Lắc đầu.

“Vậy … Vậy …” Việc này làm khó cảnh sát, vậy mà còn chưa chờ ông mở miệng thì giọng nói từ một bên vang lên, “Đồng chí cảnh sát, bọn nó là con của tôi.” Vừa dứt lời thì từ trong đám người đi ra một người phụ nữ xinh đẹp, bà đã từ một bên nhìn rất lâu rồi, bà mắc chứng bệnh không có thai, vẫn muốn thu nuôi một đứa bé, ngày hôm nay ngẫu nhiên liếc mắt thấy hai đứa nhóc này liền thích, liền lập tức muốn đem hai đứa nhỏ xách về nhà, nhưng là sợ ngộ nhỡ ba mẹ của bọn nó bên cạnh làm sao bây giờ, nghe thẳng đến đó mới yên tâm đi tới.

“Đồng chí cảnh sát bọn nó đoán chừng là bị hù sợ.” Người phụ nữ ngồi xổm xuống vuốt ve đầu hai anh em, chỉ vào chiếc Limousine [6] bên cạnh, nói dịu dàng, “Ngoan, lên xe trước chờ ta, ta một hồi mang bọn con đi chơi, muốn ăn cái gì cũng được.””

Hai anh em liếc nhau, lập tức nhu thuận gật đầu, xoay người lên xe, người phụ nữ nhất thời tâm tình dâng trào, cùng cảnh sát tuỳ ý hàn huyên vài câu liền cũng lên xe, trên xe ngoại trừ tài xế và hai anh em nó ngoài ra còn có một người đàn ông lớn lên cường tráng, tuy rằng một thân mặc tây trang nhưng trên người tản phát ra hơi thở rất quen thuộc, hai đứa vừa nhìn liền biết người này là lăn lộn trong giới, ông ta nhìn thấy người phụ nữ lên xe lại phân phó tài xế lái xe.

Cẩn tò mò hỏi, “Muốn dẫn bọn con đi đâu chơi?”

Người phụ nữ vuốt ve đầu của bọn nó, nói dịu dàng, “Ngoan, ta mang bọn con đi thành phố X, nơi đó có rất nhiều thứ ăn ngoan chơi tốt, sau đó các con hãy sống cùng ta chứ, ta sẽ yêu thương các con thật tốt.”

Hai đứa liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm thành phố X được a, nơi đó có một hang ổ tiêu tiền gọi là Dạ Mị, ông chủ gọi là Hiên Viên Ngạo, đối với bọn nó cũng là thương yêu có thừa, còn có một tập đoàn Trác gia nổi danh súng ống đạn dược, Trác gia có một anh trai ác ma gọi là Trác Niệm, cũng là một người thú vị.

Lần hành trình thành phố X này hẳn là chơi rất khá mới đúng, liền vui vẻ gật đầu đồng ý.

Người phụ nữ kia còn có chút không tin trên trời có thể rớt xuống hai đứa nhỏ nhu thuận như thế, kích động nhìn bọn nó, trong lúc nhất thời có chút tràn đầy nước mắt vui mừng. Hai anh em nó chỉ muốn thành phố X thú vị, liền mặc bà nhìn.

Vì vậy hôm nay Lang Trì mang theo mọi người Phùng Ma đem toàn bộ thành phố S lật ngược lên một lần vẫn không tìm thấy dấu vết của hai anh em nó, cuối cùng chỉ thông qua một người cảnh sát biết được hai đứa theo một người phụ nữ đi, mà khi lúc bọn họ tìm kiếm chiếc xe kia toàn thành phố, người đã sớm ra thành phố S, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Lang Trì nhất thời khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm hai đứa bé kia ngây thơ cỡ nào, tuyệt đối là người phụ nữ kia lời ngon tiếng ngọt lừa gạt đi hai anh em tụi nhỏ, anh thật có lỗi với chủ nhân, thật có lỗi với anh chị em Phùng Ma, thật có lỗi với toàn bộ người yêu mến hai anh em tụi nhỏ a a a!

Tả Xuyên Trạch biết được đầu đuôi câu chuyện sau đó liếc mắt nhìn Tống Triết liền quay đầu vào nhà, Tống Triết cầm điện thoại thủ hạ đem tới cho y gọi một cú điện thoại cho em trai thứ ba sau đó cũng quay đầu vào nhà, từ phía sau ôm Tả Xuyên Trạch, cười nói, “Em tin bọn nó là bị lừa đi sao?”

Tả Xuyên Trạch thả lỏng cơ thể về phía sau tựa ở trên người của y, khẽ hừ một tiếng, “Quỷ mới tin.”

Tống Triết ở trên mặt hắn hôn một cái, cười nói, “Anh cũng không tin,” y nói xong nghiêng đầu nhìn hắn, đưa tay nâng một lọn tóc của hắn lên, nói dịu dàng, “Nhưng em vẫn còn có chút lo lắng có đúng hay không?”

Tả Xuyên Trạch không có lập tức trả lời, trầm mặc chỉ chốc lát mới nói, “Bọn nó mới năm tuổi.”

Tống Triết cười ở trên môi hắn hôn một cái, nói, “Yên tâm đi, A Hi đã từng đưa tặng cho bọn nó mỗi người một cái đồng hồ đeo tay, ở trong đó có thiết bị theo dõi, anh vừa gọi điện thoại cho cậu ta, đoán chừng lập tức liền có thể tìm đến vị trí của bọn nó, nhưng mà anh tạm thời không để cho cậu ta hành động ngay.”

Tả Xuyên Trạch lúc này mới hoàn toàn yên tâm, khẽ ừ xoay người ngủ, nói, “Để cho bọn nó chơi, chờ bọn nó chơi đủ thì mới trừng phạt bọn nó.”

Tống Triết từ phía sau ôm hắn, cười gật đầu, “Anh vốn là cũng dự định như vậy, mà trong khoảng thời gian này chúng ta vừa vặn có thể hưởng thụ một chút thế giới hai người.” Y nói đưa tay nâng cằm hắn lên, cúi người hôn tới.

——

[1] Ác cẩn hoài du (握瑾怀瑜), có nghĩa tốt, ví von phẩm đức cao thượng của con người, trích từ “Sở Từ – chương chín – Hoài Sa” (theo baike)

[2] Ghép vần (pīnyīn): là phiên âm ra chữ cái của từ Hán. Muốn học được chữ Hán phải học phiên âm.

[3] Dấu giọng hay được gọi là tứ thanh. Trong tiếng Hoa hiện đại có 4 dấu: âm (đọc giống thanh ngang), dương (đọc giống thanh ngã), thượng (đọc giống thanh nặng thêm sắc), khứ (đọc giống thanh sắc).

Ví dụ như: Cẩn 瑾 có phiên âm là [jǐn], Du 瑜 có phiên âm là [yú], còn Dục 煜 có phiên âm là [yù]. Cho nên từ Du và từ Dục phiên âm giống nhau nhưng lại khác dấu giọng.

*chú ý [2] và [3] là mình tự giải thích, vì có học qua về phiên âm và dấu cho nên cũng biết sơ sơ, vì vậy mình tự giải thích, nếu ai rành hơn thì có thể bổ sung cho mình nha:3, giờ chỉ đọc chữ được khi có phiên âm thôi:)))))

[4] Hệ số (Factor): Hàm nghĩa cơ bản là “nguyên tố, nhân tố, thành phần”, tiếng Anh tương ứng là: factor, agent, ingredient.

Hệ số có ý nghĩa riêng trong mỗi lĩnh vực như toán học, sinh học, … Trong truyện là nói về mặt sinh học, nên mình giải thích về mặt sinh học thôi.

Ý nghĩ sinh học: Trong tế bào một đoạn gen DNA sinh ra vật chất gọi là hệ số, hệ số là một loại vật chất có tồn tại, chủ yếu dùng ở trong tế bào để truyền lại tín hiệu, với kiểm soát di truyền và thay thế bên trong tế bào. (nguồn baike)

[5] Hồ lô bọc đường:

keo-ho-lo-loai-keo-ngot-ngao-gan-lien-voi-phim-kiem-hiep

[6] Limousine:

limo

———

Má ơi, nó dài nhất trong tất cả các chương luôn đó TwT

Chú thích cũng mệt nữa OTR

Còn hai chương PN nữa là xong:3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.