Trộm Một Mùa Xuân

Chương 23: Bước thứ hai mươi ba của trà xanh




27.

Tất cả xảy ra quá nhanh, chỉ trong chớp mắt mà cả căn biệt thự đã đổ sập xuống. Đợi đến khi Nam Xứng phản ứng lại, thì hai người họ đã bị nhốt trong bóng tối.

Nam Xứng cảm thấy cả người rất đau, nhưng không nghiêm trọng lắm, bởi vì từ đầu đến cuối, y đều được Nam Chủ ôm vào trong lòng che chở.

Nam Xứng sợ hãi không thôi, khẽ kéo tay người phía sau, kêu tên của Nam Chủ.

Sau một lát, y mới nghe được Nam Chủ nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Âm thanh rất nhỏ, trong lòng Nam Xứng hoảng sợ, vội vàng hỏi “Cậu bị thương?”

Bốn phía đều là bóng tối, Nam Xứng không thể nhìn rõ bộ dạng của Nam Chủ, càng không thể xác định xem hắn có bị thương hay không. Hiện giờ cả hai người đều bị đồ vật và đống phế tích đè lên, hoàn toàn không thể di chuyển được.

Nam Xứng lo lắng muốn muốn xoay người lại kiểm tra tình huống Nam Chủ, lại bị Nam Chủ ôm chặt hơn. Tiếp đó, y nghe thấy giọng nói tràn đầy kiêu ngạo của Nam Chủ “Sao tôi có thể bị thương được, mệnh lớn lắm.”

Nam Xứng thở phào nhẹ nhõm, an tâm hơn một chút. Lúc này, y mới bắt đầu cảm thấy vừa lạnh vừa đau.

Nam Chủ kéo áo khoác của mình ra, ôm Nam Xứng vào bên trong, nói “Vừa rồi có thể là tuyết lở. Căn biệt thự này lại nằm đúng vị trí nguy hiểm. Với tình huống này thì chúng ta cũng không ra được, chỉ đành chờ cứu viện tới mà thôi.”

Nam Xứng gật đầu, cũng không biết có phải là do nguyên nhân bị thương hay không, y tự dưng cảm thấy rất lạnh, rất muốn ngủ.

Nam Chủ thấy y rất lâu không nói năng gì, vội vã đẩy y một cái, nói “Anh đừng ngủ, lúc này không thể ngủ.”

Nam Xứng miễn cưỡng chống đỡ, nói “Tôi không ngủ, cậu cũng đừng ngủ.”

Trong bóng tối không nhận biết được thời gian trôi qua, Nam Xứng cảm thấy dường như hai người bọn họ đã bị nhốt ở chỗ này rất lâu. Y cười khổ, nói “Có khi nào ngày hôm nay chúng ta sẽ chết ở nơi này không?”

Nam Chủ phía sau đột nhiên lớn tiếng “Không đâu, tôi còn chưa dụ dỗ được XXX, cứ chết thế này thì rất đáng tiếc.”

XXX là nữ minh tinh đang rất nổi tiếng hiện giờ, một ngọc nữ thanh thuần tươi trẻ, mặt thiên sứ mà thân hình bốc lửa.

Nam Xứng nói “Cậu thích XXX?”

Nam Chủ lập tức nói “Không thích, tôi đã có anh rồi.”

Nam Chủ nói xong, còn ôm Nam Xứng thật chặt.

Nam Xứng không nói gì nữa, một lát sau, lại nghe Nam Chủ nói “Từ mối tình đầu đến đêm đầu tiên đều cho anh hết cả, anh nhất định phải có trách nhiệm với tôi.”

Nam Xứng hỏi “Mối tình đầu là cái gì?”

Nam Chủ nói “Khi tôi còn bé, trên tivi suốt ngày chiếu đi chiếu lại bộ phim mà anh đóng, lúc đó anh cũng còn nhỏ xíu ấy. Tôi đã đứng trước mặt biết bao người, chỉ vào anh trên tivi, nói sau này muốn lấy anh làm vợ. Anh có biết tôi đã bị mọi người cười nhạo suốt bao nhiêu lâu không.”

Nam Xứng nghe vậy cũng cười theo.

Hai người cười một hồi, Nam Xứng ở trong bóng tối nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay Nam Chủ.

28.

Nam Xứng cuối cùng bởi vì thể lực không chống đỡ được nữa mà ngất đi, lúc tỉnh lại đã thấy mình ở trong bệnh viện.

Nam Xứng bị thương không nặng, chỉ có vết thương ở trên đùi khá sâu, lượng máu chảy ra quá nhiều nên mới bị ngất mà thôi. Nam Chủ thì lại nghiêm trọng hơn một ít, đầu bị thương, đến giờ vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.

Khi Nam Chủ tỉnh lại, Nam Xứng nghe tin lập tức khập khiễng từ phòng bệnh của mình chạy tới phòng bệnh của Nam Chủ. Lúc Nam Xứng mở cửa ra, y nhìn thấy bác sĩ đang đứng ở bên trong, vẻ mặt rất nghiêm túc nói chuyện gì đó với Nam Chủ nằm trên giường.

Trong lòng Nam Xứng lập tức nặng nề, sững sờ đứng ở cửa.

Sau đó, y nhìn thấy Nam Chủ quay đầu nhìn về hướng y, trên mặt hắn có chút căng thẳng, cũng có chút đề phòng. Nam Xứng lên tiếng thăm dò, thử kêu tên Nam Chủ.

Nam Chủ lúc này mới bình tĩnh lại, vẫy vẫy tay với y, nói “Qua đây, để tôi xem anh thế nào.”

Bác sĩ nói với Nam Chủ “Chuyện tôi vừa nói, hi vọng anh có thể cẩn thận cân nhắc lại.”

Bác sĩ nói xong cũng ra khỏi phòng.

Nam Chủ kéo Nam Xứng đến trước mặt mình, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới một lần, hỏi “Vết thương của anh đã đỡ chút nào chưa?”

Nam Xứng hỏi “Lời nói của bác sĩ vừa rồi có ý gì?”

Nam Chủ không thèm để ý, đáp lại “Tôi muốn xuất viện sớm, nhưng bác sĩ không cho.”

Nam Xứng vẫn có chút không yên lòng, Nam Chủ lập tức cười xấu xa, kéo Nam Xứng vào trong lòng mình “Thật ra khi nãy bác sĩ nói rằng tôi có rồi. Đứa nhỏ là con của anh, anh xem phải làm thế nào thì làm đi!”

Nam Xứng thấy tính tình thường ngày của Nam Chủ đã trở lại, lúc này mới yên lòng, cũng đưa tay ôm chặt lấy Nam Chủ. Khi nãy, y thực sự rất lo lắng.

Vòng tay của Nam Chủ rất ấm áp, rất vững vàng, giống như một bức tường kiên cố, vào thời khắc nguy hiểm nhất, chính hắn đã bảo vệ y. Nam Xứng nếu nói không cảm động là không thể nào, nhưng y còn cảm thấy, có lẽ giữa hai người còn có một thứ tình cảm nào đó nhiều hơn cả thế.

Ánh mặt trời an tĩnh chiếu vào, hai người ôm thành một khối. Bầu không khí rất tốt đẹp, nhưng đúng vào lúc này, Nam Chủ đột nhiên đẩy đẩy Nam Xứng một cái, nói “Cha đứa nhỏ à, anh mau đứng lên đi!”

Nam Xứng tưởng mình đè lên vết thương của Nam Chủ, vội vàng ngồi dậy, hỏi “Có làm sao không?”

“Tôi cứng rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.