Trộm Một Mùa Xuân

Chương 2: Bước thứ hai làm trà xanh




Cánh cụt hoàng đế là loài chim có hình thể lớn nhất trong số các loài chim cánh cụt, nhưng bất kể là loài chim cánh cụt nào, thì tỉ lệ ấp trứng thành công và chim non tồn tại đều rất thấp, bởi vì chúng sinh sống ở trong khu vực có hoàn cảnh rất khắc nghiệt.

Còn trứng ấp nhân công lại càng thấp hơn, nhất là ở những khu vực có vĩ độ thấp.

—— (Năm ấy tui mở vườn bách thú)

—— ——

Sao lại có người đối mặt với đãi ngộ như vậy, lại lộ vẻ mặt thế kia chứ? Dưới sự bất ngờ không kịp chuẩn bị, Bạch Thịnh Thu không thể nào tin được.

Bạch Thịnh Thu quan sát kỹ biểu hiện của Kỳ Tích, với hiểu biết của hắn về Kỳ Tích mà cũng phải cho rằng đây là cảm xúc thật sự của cậu.

Mà Kỳ Tích thì nhìn quanh nơi này, một cảm giác quen thuộc đập vào mặt, toàn bộ cách bày trí của Bạch Thịnh Thu mang lại cảm giác hết sức thân thiết, có cảm giác quay trở về thời thơ ấu.

—— Phải nói lại, Kỳ Tích từng giải thích với Đàm Mộng Long, sở dĩ cậu tên là Kỳ Tích, bởi sự ra đời của cậu đã là một Kỳ Tích.

Nói cụ thể hơn thì, cậu không sinh ra ở Nam Cực, mà ở vườn thú Linh Hữu ở thành phố Đông Hải!

Với vĩ độ của thành phố Đông Hải mà nói, có thể ấp nở được trứng cánh cụt hoàng đế đúng là một kỳ tích. Mà người ấp, chăn nuôi.. à không dưỡng dục cậu, dẫn dắt cậu tu luyện thành tinh, chính là hai người cha nuôi.

Sau khi nở ra, có một thời gian rất dài Kỳ Tích ở trong khu triển lãm cực địa của vườn thú. Khu triển lãm có bức tường kính trong suốt, phục vụ cho du khách tham quan. Sau khi lớn lên, Kỳ Tích tu luyện đạt thành tựu rời khỏi khu triển lãm cực địa, cũng không ở trong đó nữa.

Bởi vậy nên mấy cái cảm giác xấu hổ, oán giận vì sự riêng tư bị phơi bày vốn không tồn tại, Kỳ Tích ở đây có thể cảm nhận được thời ấu thơ, thậm chí còn có cảm giác an toàn!

Bình thường Kỳ Tích sẽ không giao lưu với tiền nhiệm, nhưng không nghi ngờ gì, hành động của Bạch Thịnh Thu đã chạm vào trái tim cậu, khiến cậu không thể lạnh lùng đối mặt với Bạch Thịnh Thu nữa.

Đối với người mang giấc mộng thuở ấu thơ tới cho mình ôn lại, sao còn có thể “lòng ngỗng như sắt” chứ?!!

Đây là món quà tốt đẹp nhất mà Kỳ Tích được nhận!!

Nhất là khi ở đây còn có một chiếc tủ lạnh rất to —— để chứa đầy đồ ăn —— Kỳ Tích lại càng thêm hưng phấn.

Cậu không kiềm chế được, cảm động tiến lên nắm tay Bạch Thịnh Thu, sau đó nhảy lên nằm úp sấp trên giường, lộ vẻ mặt sung sướng.

Bạch Thịnh Thu: “………..”

Không thể ngờ tới, thứ mà hắn mong đợi đã lâu, sau hành động này lại dễ dàng có được. Đúng vậy, tuy rằng kết cục trong tưởng tượng của hắn là vậy, nhưng Kỳ Tích sẽ không dễ dàng thay đổi như thế…

Nhưng với tư tưởng kỳ diệu của Kỳ Tích, có thể cậu cố ý làm vậy, để tê liệt chính bản thân mình.

Xét theo logic như vậy mới khả thi nhất.

Bạch Thịnh Thu từ từ dằn nỗi kinh ngạc trong lòng xuống, hờ hững nói: “Nếu em thích thì không còn gì tốt hơn.”

Dứt lời, Bạch Thịnh Thu ra ngoài, cách bức tường trong suốt gọi mấy cú điện thoại, nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn đăm đăm về phía Kỳ Tích.

Kỳ Tích cũng không để ý tới ánh mắt của hắn, mà rất thản nhiên dựa vào giường, thậm chí còn gãi bụng, áo bị kéo lên, lộ ra cái bụng trắng mịn.

Buổi tối, Bạch Thịnh Thu từ chối lời mời đi ăn của em họ, tự mình xuống bếp, chiên một đĩa cá khô, hai đĩa rau. Trước đây lúc ở bên Kỳ Tích hắn còn không biết nấu ăn, phải đến khi ra nước ngoài du học mới học được, hắn vẫn còn nhớ Kỳ Tích thích ăn món gì.

“Kỳ Tích, chúng ta ăn đi.” Bạch Thịnh Thu rất thích dùng từ “chúng ta”.

Kỳ Tích vừa ngủ dưới ánh nhìn chòng chọc của hắn, cậu ngủ rất say, dường như không thèm để ý mình bị nhốt, cũng không lo lắng mình mất tích sẽ mang tới bao nhiêu rắc rối cho người khác.

Bạch Thịnh Thu phải khen ngợi cậu có thể giả vờ đến mức này, trong lòng suy đoán với tính tình của Kỳ Tích, có lẽ sẽ giận rất lâu.

“Thơm thế.” Đôi mắt Kỳ Tích sáng lấp lánh, nói với Bạch Thịnh Thu, “Để em biểu diễn cho anh xem, tiếp cá bằng miệng chuẩn 100%.”

Bạch Thịnh Thu: “???”

Kỳ Tích: “Anh ném đi, anh ném con cá khô này đi.”

Bạch Thịnh Thu chần chừ một lúc, vẫn ném con cá ra ngoài, hắn cảm thấy làm vậy không có gì nguy hiểm.

Trông thấy con cá được ném ra, Kỳ Tích nhanh chóng nhảy lên, không cần đưa tay ra, ngửa mặt há to miệng ngậm lấy con cá, cũng nhanh chóng nhai xong, phát ra tiếng giòn rụm, lấy làm khen ngợi.

Kỳ Tích đắc ý lắm. Nhớ khi xưa ở vườn thú, cậu là con cánh cụt hoàng đế cường tráng nhất, nhân viên chăn nuôi cho ăn, không con cánh cụt hoàng đế nào có thể giành ăn được với cậu. Chỉ khi nào cậu ăn no, mới đến lượt những con cánh cụt hoàng đế khác. Cậu cũng luyện được thân thủ rất tốt, tiếp cá hoàn mỹ.

Bạch Thịnh Thu: “…………..”

Thấy Kỳ Tích chơi quên trời quên đất, dùng miệng linh hoạt tiếp cá, khóe miệng hắn giần giật. Được lắm, đây chính là Kỳ Tích mà hắn quen, dù ở hoàn cảnh như vậy, Kỳ Tích vẫn còn ham chơi…



Lý Vực đánh nhau một trận với Đàm Mộng Long, vệ sĩ bị hắn quát dừng tay, hắn đã muốn đánh tên này từ lâu rồi, cuối cùng mặt mũi hai người đều sưng vêu.

Đàm Mộng Long giận dữ bỏ đi, Lý Vực thì đứng tại chỗ một lát, hừ một tiếng.

Lý Vực suy nghĩ cẩn thận mấu chốt vấn đề, nhất định Nghiêm Cảnh Hoa ở trong đó phá quấy. Nhớ lại ánh mắt quỷ dị như thấy rõ điều gì của hắn ta khi đấy, rồi lại không nói gì, nói không chừng là đang mưu tính, muốn trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Hắn cũng không muốn đưa manh mối này cho Đàm Mộng Long, mãi đến khi Đàm Mộng Long đi rồi, mới lập tức lái xe về trường học, muốn tìm tên khốn Nghiêm Cảnh Hoa kia.

Ai dè đến trường học lại nghe nói Nghiêm Cảnh Hoa không ở trong văn phòng cũng không ở phòng dạy học, mà đang ở ký túc xá của Kỳ Tích.

Lý Vực lập tức bổ não rất nhiều vấn đề, ví dụ như Nghiêm Cảnh Hoa anh hùng cứu mỹ nhân, đưa Kỳ Tích trở về, hoặc là hắn để Kỳ Tích trong nhà, tới ký túc xá lấy đồ của Kỳ Tích.

Thế là Lý Vực vội vã chạy tới ký túc xá của Kỳ Tích, hắn thở hồng hộc chạy lên tầng của Kỳ Tích, trông thấy Nghiêm Cảnh Hoa đang đứng ở cửa ký túc xá Kỳ Tích, không biết đang nói gì với người ta.

Lý Vực lập tức xông lên, thở hổn hển hỏi: “Kỳ Tích đâu rồi?”

“Cậu cũng tới tìm Kỳ Tích nhà chúng tôi à?” Lúc bấy giờ, Lý Vực mới phát hiện trong ký túc xá còn một người nữa, cũng là người duy nhất ở trong ký túc xá, người này không phải bạn cùng phòng của Kỳ Tích, dáng vẻ trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú, nhưng qua khí chất cảm thấy không phải sinh viên trong trường, mái tóc xoăn nhè nhẹ, thái độ rất thân thiết.

Lý Vực nghe cách anh ta dùng từ, lập tức ngẩn người ra, hắn chưa từng gặp người nhà của Kỳ Tích, hắn nhanh chóng động não, sau đó nhoẻn miệng cười: “Chào anh ạ, vừa nhìn kiểu tóc này là biết rồi, anh là anh trai của Kỳ Tích đúng không ạ!!!”

Đối phương: “………..”

……….

Bạch Thịnh Thu ngồi trên sofa dài, cách bức tường trong suốt nhìn Kỳ Tích, căn phòng trong suốt kia chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, Kỳ Tích đang ngủ say, nhưng hắn không tài nào ngủ nổi, cũng không dám đi vào ngủ trên cùng một chiếc giường với Kỳ Tích.

Có thể sau này hắn sẽ làm được, nhưng không phải bây giờ, bây giờ hắn vẫn còn rất sợ, sợ sau khi tỉnh giấc, Kỳ Tích lấy máy điều khiển đi, thậm chí bẻ cổ hắn.

Mãi cho đến khoảng ba giờ đêm, hắn mới từ từ vào giấc, một nửa là giấc mộng đẹp, một nửa là cơn ác mộng, không dễ chịu một chút nào, ngủ được hai, ba tiếng liền tỉnh lại.

Tỉnh lại rồi phản ứng đầu tiên của Bạch Thịnh Thu là nhìn về phía Kỳ Tích, chỉ thấy không biết Kỳ Tích đã dậy từ lúc nào, cậu đang đứng bên tường, vùi đầu xuống tận ngực, dựa vào tường.

Đây là một tư thế vô cùng khó chịu, thu mình lại, ban ngày Kỳ Tích còn vờ như hưng phấn, lúc này đây lại.. trái tim Bạch Thịnh Thu đột nhiên đập mạnh. Kỳ Tích làm vậy, quả nhiên là vì hắn rồi.

Đây rốt cuộc là cảm giác gì, Bạch Thịnh Thu vừa đau lòng xót xa, lại vừa có cảm giác hả hê. Biết bao nhiêu lần, đêm xuống hắn không thể chợp mắt, dùng tư thế hoặc hoàn cảnh không thoải mái để phân tán sự chú ý trong lòng mình, khó chịu biết nhường nào.

Bạch Thịnh Thu từ từ đứng dậy, gõ cửa đi vào, vừa vào cửa, hắn run lên bần bật, Kỳ Tích hạ nhiệt độ xuống mức thấp nhất.

Nhưng trên người Kỳ Tích chỉ mặc chiếc áo cộc tay, đi chân trần, hắn lập tức tiến lên, đặt tay lên tay Kỳ Tích, chỉ cảm thấy lạnh căm.

“Em làm cái gì vậy?” Bạch Thịnh Thu đau lòng, ôm lấy Kỳ Tích nhỏ bé hơn mình rất nhiều, đặt lên trên giường, hắn chỉnh nhiệt độ như cũ, lại lấy tay ôm chân Kỳ Tích, nơi đó lạnh như khối băng.

Kỳ Tích chọn cách tự làm tổn thương mình ư, rốt cuộc cậu đã đứng ở nhiệt độ ấy bao lâu rồi.

Bị Bạch Thịnh Thu ôm lấy, Kỳ Tích như bừng tỉnh, “Hở?”

Nhìn dáng vẻ mờ mịt của cậu, khiến tâm tình Bạch Thịnh Thu càng trở nên phức tạp hơn.

Bạch Thịnh Thu nở nụ cười tự giễu: “Có phải em biết anh không nỡ nhìn thấy em như vậy không?”

Kỳ Tích tiếp tục mơ hồ nói: “Gì cơ?”

Bạch Thịnh Thu nhìn cậu hồi lâu, bàn tay siết đến mức trắng xanh, nhưng giọng lại dịu đi nhiều, “Kỳ Tích à, anh thả em khỏi nơi này nhé?”

Lúc bấy giờ Kỳ Tích mới giật mình tỉnh lại, tức giận gào to: “Không!! Còn lâu em mới ra khỏi đây!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.