Trộm Long Tráo Phượng

Chương 17: 17: Thư Sinh - Kiều Kiều 17




Edit: Sushi

"Tang Môn tinh, sớm muộn gì ta cũng bắt hắn hưu ngươi!"

Chu thị không phải chưa từng nghĩ tới bắt Cố Đại Hà hưu Trương thị, con Trương thị sinh nếu không phải bồi tiền hóa (tốn tiền bạc) thì cũng là quỷ đòi nợ, nhưng nếu hưu, về sau lại phải chuẩn bị sính lễ cưới vợ, lại là một khoản chi tiêu lớn, Chu thị sao có thể vui. Không nỡ bỏ tiền lại không vui trơ mắt nhìn lão tam tuyệt hậu, kết quả đều đem oán giận trút hết lên người Trương thị.

Trương Thị bị đánh, trong lòng cũng có oán hận, nhưng nghe đến Chu thị ở đằng sau mắng một câu kia oán hận cũng giảm xuống, sợ Chu thị thật sự bắt lão Tam bỏ mình. Nhìn qua Cố Đại Hà, khuôn mặt mờ mịt ngốc nghếch tin tưởng, lại vừa sợ...mà hỏi: "Lão gia, ngươi làm sao vậy? Đừng làm ta sợ!"

Cố Đại Hà nhìn khuôn mặt bầm tím của Trương Thị, mờ mịt nói: "Vợ, ngươi nói, ta có phải là nương nhặt được hay không?"

Trương Thị kinh ngạc, có chút không biết làm sao: "Ngươi làm sao có thể nghĩ như vậy? Mặc kệ là ai nhìn qua, đều thấy ngươi cùng lão gia tử giống nhau, như vậy còn có thể là nhặt được hay sao?"

Cố Đại Hà do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Ngươi nói xem ta có phải là con riêng của cha hay không?"

Dừng lại một chút, Trương Thị cũng bắt đầu hoài nghi.

Có thể là như vậy hay không. Nếu không làm sao bà bà luôn thấy không vừa mắt phòng này như vậy? Mặc dù trong đầu có hoài nghi, nhưng Trương Thị vẫn không nói ra, dù sao thị phi nhà chồng cũng không phải người làm dâu như mình được lắm chuyện.

Mặt trời ngã về tây, sắc trời dần dần tối xuống, thiếu đi ánh mặt trời chiếu sáng, nhiệt độ cũng dần dần thấp hơn, hà hơi có thể thành khói trắng. Ở đây, đầu mùa xuân nhiệt độ vẫn hết sức lạnh,một số nơi băng còn chưa tan, so với táng thần núi thì hoàn toàn bất đồng.

Cố Phán Nhi ngồi trong sân, chăm chú nhìn về hướng táng thần núi, dù bị ngọn núi phía trước ngăn cản, Cố Phán Nhi vẫn cảm thấy sơn mạch vô cùng thần bí, khắp nơi đều lộ ra khí bất phàm. Mà người nơi này liền giống như người bình thường trên trái đất, căn bản không biết chỗ bất đồng của đỉnh Thần Nông.

Lúc này bên ngoài sơn mạch còn kết băng, bên trong sơn mạch cây cối lại tốt tươi.

Mới vừa đến chân sơn mạch, có thể sẽ phát hiện cây cối vừa mới nhú, càng đi vào bên trong càng thấy xanh tươi, mùa đông tựa như chỉ dừng lại bên ngoài sơn mạch, mà bên trong lại như không phải chịu chút ảnh hưởng nào. Cũng bởi vì như thế, sơn mạch bị người nơi này chia làm bên trong cùng vòng ngoài, người bình thường chỉ dám đặt chân đến vòng ngoài, đối với bên trong nửa bước cũng chẳng dám tiến vào.

Có người nói bên trong sơn mạch có yêu quái, cũng có người nói bên trong có thần tiên, đem sơn mạch trở thành nơi vô cùng thần bí.

Cố Phán Nhi ngược lại không có cảm giác gì, con người có thể tu luyện thành tuyệt đối không phải là lực lượng bất phàm, thế gian vạn vật nếu là sống quá một thời gian nhất định, cũng có khả năng sẽ trở nên tinh quái. Bất quá có tinh quái thế nào cũng không thay đổi được bản tính,giống như câu nói kia "Chó không đổi được tính ăn cứt " ví dụ như gốc cây kia kể cả là có già đi chăng nữa, sống trên mặt đất cũng phải hút chất dinh dưỡng trong đất, rời khỏi đất quá lâu cũng phải chết, bị lửa đốt cũng không sống được, hơn nữa càng không có khả năng thịnh mãi không suy.

Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Cố Phán Nhi vỗ vỗ trán hoàn hồn, cũng là người đã tu luyện nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy qua bất cứ thứ gì tinh quái, nhiều lắm là gặp chút ít động vật thông minh hơn một chút mà thôi.

Nhưng thông minh lại có cái gì hiếm lạ? Chó cũng rất thông minh nha, còn không phải vẫn thích chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

"Đại nha, ngươi vỗ đầu như thế, không đau sao?" An thị ngồi bên cạnh Cố Phán Nhi đã nhìn chằm chằm Cố Phán Nhi từ lâu, thấy Cố Phán Nhi mơ màng vỗ vỗ cái gáy của mình, không khỏi có chút lo lắng.

Cố Phán Nhi dừng lại động tác, nhìn sang: "Ngươi không có việc gì làm à?"

An thị chép chép miệng, ủy khuất nói: "Thanh Ca Nhi hắn không cho ta thêu thùa."

Khóe miệng Cố Phán Nhi co giật: "Ngươi ngoại trừ thêu thùa không còn biết làm việc khác sao? Trong nhà không còn cách khác sống sao? Ví dụ như cho heo ăn, cho chó ăn, cho trâu ăn, cho gà ăn, cho dê ăn gì gì đó."

An thị cúi đầu, lôi kéo khăn tay, nói: "Đại nha những cái ngươi nói phải nhà có tiền mới có, chúng ta lấy đâu ra chứ."

"Liền con gà đều không có?"

"Không có."

Cố Phán Nhi đã trầm mặc một lát, cảm thấy không có những cái này con đường sống cũng không phải không tốt, ít nhất trong nhà gọn gàng. Nhưng phải nhà có tiền mới có những thứ này là cái lý thuyết gì chứ? Chẳng lẽ nuôi chúng thì là nhà có tiền, không nuôi thì là không có sao? Lại hướng trong nhà nhìn nhìn bốn phía, kẻ có tiền nuôi hay không nàng không biết, nhưng nhà chỉ có bốn bức tường khẳng định nuôi không nổi, cái nhà này chính là vị dụ tốt nhất đây.

Cố Phán Nhi suy nghĩ một chút, đề nghị: "Không có việc gì làm thì làm cơm tối đi chứ, dù sao trời cũng nhanh tối!"

An thị nghe vậy thất kinh: "Đại,đại nha ngươi có phải đói bụng hay không?"

"Hả?" Cố Phán Nhi không hiểu nhìn An thị, nàng chỉ là kêu An thị đi làm cơm, vì sao An thị lại kinh sợ thành như vậy, cái dạng này giống như mình làm ra tội ác gì tày đình vậy.

"Đại nha ngươi nếu là đói bụng, nương, nương liền cho ngươi... Cho ngươi..." An thị không nói được.

Cố Thanh đang cầm một quyển sách đi ra, gặp Cố Phán Nhi vẻ mặt "Hùng hổ dọa người ", An thị vẻ mặt lại thất kinh, lập tức lửa giận liền phun trào, "Đùng" một tiếng đem sách ném xuống đất, rồi hướng về phía Cố Phán Nhi gào thét: "Ngươi cái người đàn bà điên lại muốn làm cái gì? Ăn no rồi không có chuyện gì làm, khi dễ người phải không, ngươi thật đúng là điên rồi phải không?"

Cố Phán Nhi nhíu mày, quay đầu liếc mắt nhìn hắn: "Đầu óc có bệnh!"

Cố Thanh lửa giận càng lớn, vén lên tay áo như sẽ phải đi đánh người: "Ngươi người đàn bà điên, ban ngày khi dễ ta thì thôi đi, hiện tại rõ ràng còn muốn khi dễ mẹ ta, ngươi thực cho là ta không dám đánh ngươi có phải không?"

An thị lại càng hoảng sợ, vội vàng đứng lên chạy đến chỗ Cố Thanh, lôi kéo đang tức giận Cố Thanh, lắp bắp giải thích nói: "Nhi, nhi tử ngươi bình tĩnh, bình tĩnh, đại nha nàng không có khi dễ ta."

"Không có khi dễ ngươi, ngươi còn sợ thành như vậy sao?"

"Ta sợ... Thế nhưng đại nha nàng thật sự không có khi dễ ta!"

"Vậy ngươi sợ cái gì?"

"Ta sợ là vì đại nha đầu nói đói bụng rồi, trong nhà lại không còn thức ăn, mà bây giờ trời vừa tối, đã đói bụng là phải nhịn đến hừng đông, thật khổ sở, vì vậy ta mới... Mới sợ đấy."

"..."

Cố Phán Nhi nháy nháy mắt, vẻ mặt tràn đầy vô tội, đây là muốn chứng minh An thị nói rất đúng sự thật. Nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, tại sao phải đói bụng đến hừng đông? Chẳng lẽ lại không ăn bữa tối?!

Cố Thanh rốt cuộc biết An thị vì cái gì luống cuống, thế nhưng đen mặt, trên mặt xem thường trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi liếc: "Ngươi chính là đầu heo, suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn! So với người khác đều ăn nhiều hơn, so với người nào cũng nhanh đói bụng hơn, giống như quỷ chết đói. Đừng trừng ta, trừng ta cũng vô dụng, cơm tối không có đâu!"

Cố Thanh nói xong còn thì thầm một tiếng: "Cũng không phải ngày mùa, có nhà ai không ăn hai bữa?"

Mà, cái tiếng nói thầm này Cố Phán Nhi cũng nghe được rõ ràng, biết rõ bữa tối nay không có không phải là nói đùa.

Tuy rằng nàng bây giờ còn chưa đói bụng, nhưng lát nữa khi bầu trời tối đen rồi cũng sẽ đói bụng nha! Hiện tại trời vẫn còn chưa có tối nữa kìa, mà phải chờ tới hừng đông mới có cơm ăn, như vậy tối thiểu là muốn đợi mười lăm canh giờ, thời gian dài như vậy có thể đói đến chóng mặt hay không?

Cố Phán Nhi con ngươi đảo một vòng, nhớ tới còn có hai con gà rừng cùng một con thỏ, tâm tư lung lay...bắt đầu nghĩ, cũng không đợi nàng mở miệng, Cố Thanh bỗng nói ra một câu đem toàn bộ ý tưởng của nàng đánh nát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.