Trộm Long Tráo Phượng

Chương 139: 139: Idol - Kiều Kiều 21-hết




- Cái cốt lõi là hai bác muốn giải oan cho con thôi, tốn kém đến mấy hai bác cũng chịu.

Ông Đăng bổ sung. Hai ông bà cùng đứng dậy như kiểu chuẩn bị đem điện thoại đi giám định dấu vân tay hại anh Khải sợ xanh mặt. Vì anh đã lỡ ngu dại khẳng định anh chưa từng chạm vào điện thoại của thằng Hoan nên giờ mà có kết quả giám định khác với lời anh nói thì anh chỉ có nước ăn cám. Chẳng còn cách nào khác, anh vội vàng thú nhận, không quên nhấn mạnh rằng mình làm mọi chuyện cũng chỉ vì muốn tốt cho Hân. Anh vừa dứt lời thì ông Hậu từ ngoài cửa lao vào đạp anh một cái ngã ngửa. Chưa dừng lại ở đó, ông còn túm cổ áo anh để lôi anh dậy, vả cho anh hai phát liền rồi quát ầm ĩ:

- Thằng tiểu nhân! Chú đối xử với mày tốt như vậy mà mày lại giở trò xấu để biến chú thành thằng ba vợ khốn nạn thế hả? Dùng máy người khác để nhắn tin gây chia rẽ, mày có phải là đàn ông không thế? Có phải chính mày đã hại Hân không? Chính mày đã lợi dụng lúc em ngất để hành hạ nó, vu vạ cho chồng nó đánh đập nó không?

- Không… không phải đâu chú… con chỉ nhắn tin cho thêm phần sinh động thôi chứ con không dám làm gì em đâu ạ… con thương em nhiều như vậy mà… em bị đau một thì con đau mười… con đâu nỡ…

Anh Khải chối. Mặc ông Đăng và ông Hậu doạ đánh anh bầm dập anh vẫn nhất quyết không khai. Chỉ khi bà Vân lừ mắt nhìn anh thì anh mới sởn tóc gáy.

- Khải thương! Giờ con nói cho bác nghe sự thật hay là để bác phải mời ba Khang đến đây nhỉ?

Bà Vân chẹp miệng hỏi. Muốn hạ gục được kẻ tiểu nhân thì phải nắm được điểm yếu của nó. Ông Khang rất có uy nên Khải sợ ba cực kỳ, Tết nhất đến nơi rồi mà ba nó còn phải chứng kiến cảnh mất mặt này thì e rằng hôm nay nó lành ít dữ nhiều. Nghĩ tới cảnh bị ba từ mặt, anh Khải lạnh buốt cả sống lưng. Anh bất đắc dĩ thừa nhận:

- Con… con có làm da dẻ Hân thâm hơn một xíu… cơ mà… Hân… thực sự là da em bị thâm sẵn rồi…

- Thằng xảo quyệt! Cút ngay ra khỏi nhà tao!

Vì sợ em trai điên lên làm bậy nên ông Đăng phải đuổi anh Khải đi gấp. Anh được con trai ông lôi ra tận ngoài ngõ. Thằng tự kỷ sau khi đóng cổng liền thả mấy con chó mực đi lang thang quanh vườn như thể sợ anh trèo tường rồi đột nhập vào bên trong. Thằng điên! Anh thèm vào! Anh thực sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của mọi người trong cái nhà này nữa. Anh cho họ cái cớ hoàn hảo để cắt đứt với thằng con rể giẻ rách mà họ lại đối xử với anh như kẻ thù. Gia đình danh gia vọng tộc mà lại chê người có bằng thạc sĩ, chấp nhận gả con gái cho một thằng thi trượt trung cấp. Chẳng hiểu bọn họ có thương Hân thật lòng không? Có nghĩ cho tương lai của em không? Cả Hân nữa, rõ ràng bị chồng cắn cho thâm tím mà không chịu thuận theo kế hoạch của anh để khiến cho tình hình trở nên căng thẳng, tận dụng cơ hội vàng thoát khỏi cuộc hôn nhân không cân xứng. Thằng khốn kia ngoài tiền ra thì có gì hơn anh đâu? Hân chọn chồng nhưng bỏ qua luôn vấn đề học thức, chỉ dựa trên chuyện ví dày hay mỏng, xem chừng em rất giống một con phò, một con phò cấp cao có hiểu biết và có xuất thân danh giá! Quả thật rất khiến người ta thất vọng! Vì bà Hà hiền nhất nhà nên anh Khải quyết định gọi điện cho bà xả giận:

- Hân đã mắc quá nhiều sai lầm rồi cô ơi! Cô là mẹ sao lại không hướng em đi đường đúng?

- Khải à! Vấn đề là ở chỗ con luôn ỷ vào tấm bằng thạc sĩ để đặt mình ở vị thế cao hơn Hoan nên con không phục sự lựa chọn của Hân.

Bà Hà từ tốn nói, anh Khải cáu:

- Nếu thằng Hoan có bằng tiến sĩ thì nó cũng sẽ đặt vị thế của mình cao hơn con thôi. Chẳng qua nó không có nên mới không dám gáy to cô ạ.

- Bây giờ con đang ức chế nên bị mất bình tĩnh. Rồi sau này con sẽ hiểu quyết định của Hân là có lý. Con và Hân không hề hợp nhau. Con nên cưới một người vợ có cùng quan điểm sống với con, cũng coi trọng bằng cấp như con thì mới hoà hợp được.

- Hân không hề hiểu một người muốn giành được tấm bằng thạc sĩ ở nước ngoài phải xuất sắc và nỗ lực nhiều như thế nào nên em mới không coi trọng con. Tất cả là do cách dạy dỗ của cô chú có vấn đề.

- Không phải tại chú. Là tại cô, từ khi Hân còn nhỏ cô đã không gây áp lực cho em về chuyện thành tích nên khi trưởng thành suy nghĩ của em đơn giản hơn con. Thôi, mình khác quan điểm nên tranh luận sẽ không đi đến đâu cả con ạ. Muộn rồi, con về đi kẻo ba Khang lo.

- Cô nói vậy thì con cũng chịu thôi. Nếu những gì con đã làm khiến cô chú phiền lòng thì cho con xin lỗi. Con chỉ là… đúng như cô nói… không phục lắm. Thôi, con chúc cả nhà cô ăn Tết vui vẻ ạ.

- Cảm ơn con. Cô cũng chúc cả nhà con ăn Tết vui vẻ.

Thấy bà Hà cúp máy, ông Hậu tò mò hỏi:

- Thằng Khải à? Nó lại xàm ngôn cái gì thế?

- Không có gì… thực ra em nói dối mình… hôm nay con rể có ghé qua nhà mình, thấy mình về nó trốn bên phòng Sương đó. Ban nãy trước khi rủ mình sang nhà bác Đăng em đã tiết lộ cho nó biết rồi, kiểu gì nó cũng chạy sang phòng vợ thôi.

Bà Hà kể chuyện, ông Hậu dè bỉu:

- Cái thằng bám vợ! Chả ra sao sất!

Ông chê vậy thôi chứ trong thâm tâm ông đang thấy áy náy với con rể lắm. Ông vội vã về nhà. Con rể ông quả thật đã chuồn sang với vợ từ lâu rồi. Vợ tỉnh táo lại thật tốt biết bao! Vợ rửa mặt cho cậu xong còn bôi thuốc và băng bó các vết thương trên người cậu nữa. Sau khi bị đánh tơi tả, cậu mải miết lao xuống thành phố nên quên cả đau, bây giờ thấy vợ thương mình rơm rớm nước mắt cậu mới phụng phịu làm nũng:

- Đau quá vợ ạ! Cậu làm vợ đau nên cậu bị quả báo đó! Thế là huề nhờ! Vợ đừng ghét cậu nhé!

Hân cười khổ. Cậu ngây ngô nên cậu vẫn nghĩ những vết tím đen trên người cô là do cậu gây ra. Ban nãy cậu còn cứ ôm vợ xin lỗi mãi. Cậu còn xin lỗi cả em bé trong bụng Hân mới dễ thương chứ! Hân sợ chồng tìm anh Khải gây sự nên cô không cho cậu biết về hành động bẩn thỉu của anh. Cô đoán chắc anh đã chạm vào người mình, hơi tức nên sắc mặt Hân có chút cau có. Cậu lo lắng hỏi:

- Vợ hết thương cậu rồi à?

- Không đâu, vợ lúc nào cũng thương cậu ạ.

Hân dịu dàng đáp rồi chủ động hôn môi cậu. Cậu được vợ hôn thích mê, cậu dùng lưỡi mình quấn lấy lưỡi vợ, gian xảo trêu ghẹo vợ. Cậu quấn quít tít mù bên vợ nên cậu không hề hay biết ba vợ vào phòng từ lúc nào. Phải tới khi ba e hèm cậu mới giật thót cả mình, cậu sợ hãi chui luôn xuống gầm giường. Ông Hậu phì cười quát:

- Ra đây!

Cậu Hoan ương bướng chống đối:

- Cậu không ra đâu! Ra để ba đuổi cậu đi à? Cậu đâu có dại? Ba có giỏi thì ba chui vào đây mà bắt cậu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.