Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch

Chương 115




Lời nói của Nhạc Thính Phong tuy có chút khó nghe nhưng là lời thật lòng cậu muốn nói với cô bé kia, cố gắng về học tập chăm chỉ, đừng có nghĩ đến mấy chuyện yêu đương trai gái kia nữa. một nữ sinh đang học lớp 11, mới có mười lăm mười sáu tuổi non nớt thì có thể hiểu được cái gì đây?

Cô bé che miệng, nước mắt lưng tròng, chỉ vào Nhạc Thính Phong nói: “Anh... Anh thật quá đáng! Em thích anh như vậy, sao anh có thể nói những lời ấy với em...”

Cô bé đó nói xong liền xoay người vừa khóc vừa chạy đi.

Xung quanh có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào cậu, có rất nhiều người không đành lòng khi thấy cô bé như thế, nhưng bọn họ thấy lời này của Nhạc Thính Phong tuy rằng không phải quá mức quá đáng, mà người ta căn bản đâu có thích cô bé đó đâu?

Có người còn thì thầm nói nhỏ, có người có lá gan lớn hơn một chút thì lại trực tiếp lớn tiếng chỉ trích Nhạc Thính Phong, bảo rằng cái gì mà cậu quá đáng quá, không thích người ta thì thôi sao lại không để cho người ta tí mặt mũi nào như thế chứ, người ta là con gái, da mặt rất mỏng đó!

Nhạc Thính Phong căn bản không thèm để ý tới những người đó, xuyên qua đám người mà rời đi.

Chờ tới khi Nhạc Thính Phong đi xa, Mạnh Hoành mới nói với đám kia nói: “Không phải chuyện của các người, ý kiến cái gì chứ. Nhạc thần đã nói với cô gái kia bao nhiêu lần rồi, bảo cô ta đừng tới tìm cậu ấy nữa, nhưng nói không thì có tác dụng sao? Tôi thấy cậu ấy làm rất tốt, đã không thích thì sẽ cự tuyệt rõ ràng luôn, không thích chậm trễ người khác, cũng ảnh hưởng tới chính mình.”

Đám Mạnh Hoành cũng biết một điều, da mặt cô bé kia hẳn cũng không phải dạng mỏng, chứ nếu không thì làm gì có chuyện ngay cả thư tình cũng đưa luôn, bị người ta cự tuyệt bao nhiêu lần cũng không chịu từ bỏ ý định chứ. Nhạc Thính Phong đã nể mặt cô ta lắm rồi nên mới chờ tới bây giờ đó!

Nhưng Mạnh Hoành không ngờ rằng mấy lời mà cậu nói lúc nãy đã bị Nhạc Thính Phong nghe được, cậu ấy thật sự dám nói là mình có bạn gái.

Trên đường về, Lộ Tu Triệt ôm vai Nhạc Thính Phong nói: “Ha ha, không ngờ là cậu làm thật đó, tớ không ngờ là cậu cũng dùng kế này.”

Nhạc Thính Phong không thèm để ý đến cậu ta mà chỉ nhăn mặt nhăn mày.

“Sao thế, tâm trạng không tốt à?”

Nhạc Thính Phong không nói gì, đi một đoạn đường rồi lại bỗng nhiên dừng lại, nhíu mày không hờn giận nói: “Hiện giờ đám nữ sinh cô nào cũng vậy sao?”

Câu oán giận này của cậu cuối cùng cũng đã có nét ngây thơ của thiếu niên rồi,

Lộ Tu Triệt nghe vậy thì cười rộ lên, nói: “Haha, tớ thì thấy là không thể trách cô gái đó đâu, chủ yếu là do cậu, chính cậu đó đại ca. Cậu xuất sắc thế nào cậu có biết hay không? Cậu khiến người ta thích thế nào cậu có biết hay không? Khuôn mặt này của cậu đẹp trai cỡ nào cậu có biết hay không hả?”

Nhạc Thính Phong: “...”

Lộ Tu Triệt bắt đầu giơ bàn tay nhẩm tính: “Cậu làm ơn ngẫm lại về các thành tích nghịch thiên của mình đi, nhập học hơn hai năm nay, trong tất cả mọi kỳ thi từ lớn đến nhỏ cậu luôn luôn giữ vững vị trí thứ nhất toàn trường, thậm chí toàn thành phố. Đừng nói chỉ có nữ sinh sùng bái cậu, nam sinh cũng muốn quỳ xuống rồi đó có biết không? Cậu chắc cũng không biết cái tên Nhạc Thính Phong vang dội đến mức nào tại các trường trung học đâu.”

Khi vừa mới nhập học, có lẽ vẫn còn có những người khác không phục mà có suy nghĩ muốn tìm cách vượt qua Nhạc Thính Phong để trèo lên vị trí lão Đại toàn trường. Nhưng kết quả thì sao, có cưỡi tên lửa cũng không đuổi kịp.

Lộ Tu Triệt vươn tay muốn sờ mặt Nhạc Thính Phong, nhưng ngẫm lại thì thấy giữ mệnh quan trọng hơn, vì thế liền nhịn xuống, cậu tiếp tục nói: “Hơn nữa, cậu còn có thêm cái mặt thiên hạ đệ nhất này nữa chứ! Tớ thấy đám nữ sinh trường mình thế này đã là rụt rè, giữ ý lắm rồi đó. Nếu tớ mà là con gái thì chắc chắn tớ chỉ hận tại sao mỗi ngày không thể bám theo mông cậu mà giương cao tấm bảng: “Nhạc Thính Phong, em yêu anhhhhhhhhhh” đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.