Trời Xui Đất Khiến

Chương 2




- Không có gì, một thanh phi kiêm mà thôi, nói ngươi cũng không hiểu.
Nhạc Thành nói, trong lòng hắn suy nghĩ, ngươi mới chỉ tu luyện trăm năm, còn ta đã tu luyện nghìn năm.
- A, Bạch Y nữ tử kia.
Nhạc Thành nhìn thấy Bạch y nữ tử đấu cùng với Thanh Kim Sư hiện tại đã nằm yên không nhúc nhích, cũng không biết là sống hay chết. Nhạc Thành do dự một chút rồi thuận tay phóng lên, ngự kiếm thấp xuống, hắn đưa tay ôm lấy nữ tử mềm mại vào lòng bàn tay của mình, trong rừng cây cối rậm rạp như vậy, Thanh Kim sư cũng không dễ dàng đuổi theo mình. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nếu như bạch y nữ tử không cuốn lấy Thanh Kim sư thì Nhạc Thành cũng không lấy được bổn mệnh thanh kim, trong lòng Nhạc Thành băn khoăn cho nên mới cứu Bạch Y nữ tử.
Một lúc sau Nhạc Thành đã cách Thanh Kim sư một khoảng cách, hắn dừng lại ở một vách núi, một người một kiếm phi hành cần phải tiêu hao không ít chân khí, Nhạc Thành cảm thấy cũng ăn không tiêu.
Đề phòng ngừa vạn nhất Thanh Kim sư truy kích, hơn nữa còn có ma thú lợi hại, Nhạc Thành dừng ở trược một vách núi, vách núi này có một sơn động có thể chứa được ba bốn người, sau đó hắn bày trước đó một Mê ảo trận mới yên tâm.
- Không biết nàng ta có chết hay không.
Nhạc Thành lúc này mới rảnh rỗi nhìn về phía Bạch y nữ tử, trên đường đi Nhạc Thành không thấy nàng ta có phản ứng gì.
- Nữ tử này đẹp quá.
Nhạc Thành cẩn thận đánh giá nữ tử trước mắt, lông mi nàng cao, da thịt trắng như tuyết, khóe miệng nhỏ nhắn có một vết máu, sắc mặt cũng xám trắng, ngũ quan tinh xảo giống như là bạch ngọc vậy, khuôn mặt vô cùng yêu kiều, so với Yến Hiểu Kỳ, Vân Phỉ Phỉ thì nữ tử này không kém, mơ hồ còn có một khí chất cao quý hơn, trên người có một mùi hương mê người.
Trước ngực Bạch Y nữ tử đều là vết máu, bởi vì nguyên nhân quần áo xộc xệch cho nên bạch y trở nên tán loạn, một đôi ngực trắng đã hiện ra trước mắt của hắn, Nhạc Thành không kìm được mà nuốt nước miếng.
- Chỉ còn một chút hô hấp, cơ hồ bị thương quá nặng.
Nhạc Thành một lần nữa chạm vào mũi của bạch y nữ tử, phát hiện ra nàng còn có một chút hô hấp, chỉ là thương thế thật sự quá nặng, nếu như không nhanh chóng cứu chữa thì sẽ liên quan tới tính mạng của nàng.
Nhạc Thành từ trên người lấy ra một viên Khỏa Phục Nguyên đan nhét vào trong miệng của nàng, hiện tại Nhạc Thành cũng không nghĩ ra biện pháp gì, hiện tại mình không tu luyện đấu khí, chân khí của mình thì không giúp ích được gì nàng, hơn nữa ngoại trừ phục nguyên đan thì trên người cũng không có đan dược nào chữa thương, tất cả đều phải dựa vào chính nàng.
- Nhạc Thành, ngươi xem ra còn chút lương tâm lại ra tay cứu ngươi, nhưng mà thương thế của nàng quá nặng, rất nguy hiểm đó.
Yêu Huyên cuối cùng cũng không gọi Nhạc Thành là tiểu tử nữa, nàng cũng cảm nhận được thương thế trên người Bạch y nữ tử.
- Ngươi có biện pháp gì cứu nàng không?
Nhạc Thành trả lời, không chừng Yêu Huyên có biện pháp cứu nàng ta cũng nên.
- Ta hỏi ngươi có phải vừa ý sắc đẹp của nàng nên nổi sắc tâm không? Nhân loại đúng là không mấy người tốt.
Yêu Huyên cất tiếng nói ở trong đầu Nhạc Thành.
- Ngươi tại sao nghĩ vậy? Ngươi rốt cuộc có biện pháp không?
Nhạc Thành hỏi, tuy nhiên trong lòng thầm nghĩ, vưu vật trước mắt hắn tuyệt vời như vậy, không khởi sắc tâm cũng không phải là người.
- Ngươi mà dám đối với ta khởi sắc tâm, ta sẽ giáo huấn ngươi một phen.
Yêu Huyên đột nhiên khẽ kên lên, tâm lý của Nhạc Thành nàng cảm nhận được.
- Không thể nào, ta chỉ nghĩ thôi mà.
Nhạc Thành trong lòng cả kinh, mình chỉ tùy tiện ngẫm lại mà thôi.
- Ngươi nghĩ cũng không được, nhân loại hạ lưu.
Yêu Huyên quát lên một tiếng:
- Muốn cứu nàng cũng không khó, chỉ là quá tiện nghi cho ngươi.
- Cái gì mà quá tiện nghi cho ta, rốt cuộc là có biện pháp không?
Nhạc Thành hỏi, xem ra thương thế của Bạch Y nữ tử bất cứ khi nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
- Bát Sí Linh mãng gia tộc chúng ta có một loại công pháp có tác dụng hồi sinh khi trọng thương, chỉ là người cứu chữa phải thuần dương mới được.
Yêu Huyên nói xong liền bắn một lục quang vào trong linh hồn Nhạc Thành, đây chính là công pháp của Bát Sí Linh mãng.
Trong đầu Nhạc Thành lập tức xuất hiện một bộ công pháp, so với công pháp song tu cũng không khác biệt lắm, chính là dùng tu vi của mình, thông qua giao hợp mà chữa thương cho đối phương.
- Cái này.
Nhạc Thành cảm thấy do dự, thân thể của Nhạc Thành phải thuần dương, thừa dịp nữ tử này chết ngất mà giao hợp thì không khỏi có chơi hạ lưu. Mặc dù mình muốn cứu nàng ta nhưng mình không sao cả, cũng không biết bạch y nữ tử kia nghĩ thế nào.
- Ngươi còn nhìn cái gì, còn không mau làm đi, bạch y nữ tử kia kiên trì không còn được bao lâu.
Yêu Huyên cất tiếng nói.
- Hạ lưu thì hạ lưu.
Nhạc Thành cũng chỉ có thể đồng ý, bất kể thế nào mình cứu người mới trở thành như vậy.
Nhạc Thành lấy lại bình tĩnh rồi nhẹ nhàng ngồi xổm xuống trước người của bạch y nữ tử, nhẹ nhàng giải khai vết máu ở trên người nàng, lập túc trước người của bạch y nữ tử hiện ra một bộ ngự cao ngất. Nhạc Thành thấy vậy thì hô hấp không kìm được mà trở nên trầm trọng.
Nhạc Thành lấy lại bình tĩnh rồi lập tức hướng về chiếc quần dài của nàng rồi kém xuống, cặp đùi thon dài của nàng cũng hiện ra trước mặt hắn. Nhìn thấy chiếc quần lót màu tam giác bao trùm vùng cấm, trong người của Nhạc Thành liền có một lửa nóng.
Một thân thể mê người hiện ra trước mặt hắn.
- Không được nổi sắc tâm, hiện tại ngươi đang cứu người.
Nhạc Thành thầm nói với mình, cố nén dục hỏa, sau đó cởi cái áo của nàng ra, trước mặt một bộ ngực cao ngất to tròn hiện ra, hai ngọc châu hồng phấn cũng hiện ra trước mặt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.