Trời Xui Đất Khiến

Chương 12






Tôn đại thiếu quạu: “Cái tên họ Cảnh kia nhớ, đừng có mà hôm nào cũng động dục chứ! Giờ lão tử đầu váng mắt hoa chân nhũn như con chi chi đây, sớm muộn gì cũng bị anh biến thành tinh tẫn nhân vong thôi!!”

Cảnh Thập thản nhiên nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục làm việc, trên mạng có người đặt một kiểu áo bó dùng trong SM, phải mau gửi qua.

Một tuần sau.

Tôn đại thiếu nổi giận thật rồi: “Cái tên họ Cảnh kia, nếu anh ghét lão tử thì nói thẳng đi, một tuần rồi cũng không chạm vào lão tử, có phải bên ngoài có ai rồi không hả???” (=)))))

Cảnh Thập im lặng đôi lát, lật thứ cầm trong tay đi về phía Tôn Lợi Thanh.

Nửa tiếng sau, Tôn đại thiếu cực kỳ giận dữ: “Cảnh Thập, cái tên vương bát đản kia, đệt mịa, mau cởi ra cho tôi!! Mịa nó, ai cho anh… a… cởi ra cởi ra!”

Cảnh Thập cười dê: “Em lại sợ tinh tẫn nhân vong sao cưng, lại muốn anh mỗi ngày ‘chơi’ với em hử, đành chịu thôi, anh chỉ nghĩ ra có chiêu này, thế nào? Cảm giác tuyệt chứ?”

Tôn Lợi Thanh khóc không ra nước mắt.

•••

Diêu Dương được nghỉ, nhưng Tần Việt lại phải đi làm nhiệm vụ, cuối tuần này cũng chưa về được. Khỉ Diêu ức quá thể đành chạy đi tìm Cảnh Thập tán chuyện.

Bước vào cửa hàng của Cảnh Thập, phát hiện ông chủ không có mặt, chỉ có một nhân viên trông hàng cùng với cậu Tôn đang gục đầu trên quầy hàng.

“Hey, người của anh đâu?” Diêu Dương kéo ghế qua đặt trước mặt Tôn Lợi Thanh.

Tôn Lợi Thanh uể oải nhướn mắt lên: “Biến đi, người cái mịa í!”

“Người của tôi đi làm nhiệm vụ rồi, ái chà chà, lo ghê cơ…” Diêu Dương lấy tay ôm ngực nhăn nhó, tiếp tục nghiêm nghị hỏi: “Người của anh đâu rồi? Tôi có việc cần tìm gã.”

Tôn đại thiếu nghiến răng ken két: “Ông chủ Cảnh đi nhập hàng rồi.”

“Ờ… Thảo nào mà mặt anh trông nhăn nhó kinh cơ.” Diêu Dương gật đầu.

Cậu nhân viên muốn cười lại không dám cười, đành phải lấy tay che miệng ho khan một tiếng.

Tôn đại thiếu nổi cáu: “Con mịa cậu tới làm gì hả?”

Diêu Dương nâng cằm liếc mắt đưa tình nhìn Tôn Lợi Thanh: “Đặc biệt tới để giải nỗi buồn cho anh.”

“A a a!!” Tôn Lợi Thanh không chịu nổi nữa: “Mịa, cọp không phát uy thì mi tưởng là mèo máy chắc!” Nói xong thì vồ qua.

Diêu Dương vội ngửa về phía sau, tránh khỏi móng vuốt (tay) của Tôn đại thiếu: “Thì anh chính là mèo máy mừ, anh nhiều lắm thì là một đại gia thôi, làm gì cũng không làm được, ăn gì cũng đều thấy ngon.”

“Mịa!” Tôn Lợi Thanh nhảy ra khỏi quầy hàng: “Để tôi xem cậu muốn sống hay chết, nhóc kia, muốn chết thì nói một tiếng!”

Diêu Dương thấy tình thế không tốt, vội lướt ra bên ngoài, đừng trông cậu cao xấp xỉ Tôn Lợi Thanh, nhưng mà tuyệt đối không đánh nhau tay đôi lại được, bởi Tôn đại thiếu tốt xấu gì cũng là khách quen của phòng tập thể hình, cơ thể tuy nhỏ nhưng chẳng phải luyện không, khác hẳn với tên nghiên cứu sinh ngày qua ngày chỉ lượn phòng thí nghiệm như hắn, quả thực là…

Tôn Lợi Thanh bổ nhào tới túm quần áo Diêu Dương, tay chân dùng sức kéo lại, tay phải nắm thành đấm giơ lên như muốn đập, trong miệng còn la bài hải: “Cho ngươi coi thế nào là lấy lão tử làm niềm vui nè!”

Diêu Dương vội cầu xin tha thứ: “Úi anh ơi là anh ơi, tha em đi mà… Oái, anh đánh thật à? Mịa nó, lát nữa tôi bảo Việt Việt bắn bỏ anh! Au…”

Cậu nhân viên bình tĩnh nói: “Anh Tôn, anh Cảnh nói rồi, nếu anh làm hỏng đồ trong tiệm, phải chịu phạt gấp 10 lần!”

“Lão tử sợ gã ư? Lão tử là người có tiền nhá!” Tôn Lợi Thanh bỏ ngoài tai chuyện ấy, đợt này hắn bị Cảnh Thập cai quản chặt quá, hắn vất vả lắm mới tìm được chỗ xả hơi, sao có thể dễ dàng buông tha.

Khỉ Diêu gào khóc um trời tránh nắm đấm của Tôn Lợi Thanh: “Người đâu người đâu cứu mạng a!!! Coi cửu âm bạch cốt trảo của lão tử đây! Long Trảo Thủ nữa nè!”

Tôn đại thiếu véo ngực một cái đau điếng, người ngợm run rẩy, đầu óc như có lửa đốt: “Mịa cậu, cậu đánh lén ngực lão tử, xem tôi bóp ch*m cậu đây!”

Diêu Dương vừa che đũng quần vừa gào khóc: “Úi au úi au, a ha ha ha ha cái tên lưu manh nhà anh, còn chơi thứ ngoài sức mình nữa chứ”

Cậu nhân viên ló đầu ra nhìn người bên ngoài cửa thủy tinh, thở dài: “Hai anh đừng nghịch nữa, bằng không lát ông chủ về thì toi đấy…”

Tôn đại thiếu dìm khỉ Diêu xuống đất, tránh khỏi nước mắt và cú vồ của con khỉ Diêu, chỉ vào mũi hắn: “Còn dám lấy ông gia tiêu khiển không?”

Khỉ Diêu hừ một tiếng: “Cái tên đại M nhà anh, mau thả ông ra mau, nếu không thì cẩn thận đấy!”

Đại, đại M? Tôn đại thiếu càng giận thêm, hắn nhe răng gầm gừ cấu véo mặt khỉ Diêu: “Này thì M này, mi mới là M ấy, cả nhà mi đều là M!”

Diêu Dương liếc đểu một cái, chân đạp tứ tung: “Ui ui au lắm mồm… Người đâu cứu mạng a…. trời ơi, khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của lão tử… Đệt cả nhà mi, buông tay mau!”

Thật vất vả mới giãy được khỏi cú vồ của Tôn Lợi Thanh, Diêu Dương vớ lấy một vật không rõ ở bên cạnh, bắt đầu trả đòn: “Đập chết đại M mi, lại dám cấu véo khuôn mặt diễm lệ vô song của tau!”

Cậu nhân viên bình tĩnh uống trà: “Một chiếc gậy mát xa cỡ lớn đấy, không biết có thể chặn lại được phỏng.”

Tôn Lợi Thanh nghiêng người, tiện tay túm lấy một thứ qua đánh: “Cho cái bản mặt diễm lệ vô song (đẹp có 1-0-2) này, tau thấy là buồn nôn vô song (buồn nôn có 1-0-2) thì có!”

Cậu nhân viên: “Một chiếc áo bó đặc biệt… Ừm… đúng lúc có thể thử độ bền…”

Hai người đang khó phân thắng bại, cửa tiệm mở ra, Cảnh Thập cười mỉm dịu dàng nhìn đống hỗn độn: “Yo, đây là trò gì thế nhỉ?”

Tôn đại thiếu nghe thấy tiếng, cả người cứng đờ, không né tránh cú đạp của Diêu Dương, ngã nhào vào một bên chân Cảnh Thâp: “A, a… Anh về rồi đấy à?”

“Tôi còn không về, tiệm đều bị phá hết…” Cảnh Thập cười như xuân về: “Ai có thể nói cho tôi biết coi đây là chuyện gì vậy?”

Tôn Lợi Thanh đối mặt nhìn Diêu Dương, ai cũng không hé răng.

Cậu nhân viên rót chén trà đưa cho Cảnh Thập: “Anh Cảnh, hôm nay anh Diêu đến tìm ngài, sau đó không hợp lời với anh Tôn, thế là liền bắt đầu đánh nhau.”

Cảnh Thập gật đầu: “Thì ra là như vậy…”

“Cái cứt í! Đâu có đơn giản như vậy!” Tôn đại thiếu hầm hừ vỗ dấu chân trên người: “Cậu ta nói tui là M, còn nói tôi là mèo máy! Cậu ta còn cấu tui!”

“Mịa, rõ ràng chính anh nói anh là mèo bệnh, sao lại vu oan cho tôi? Tôi nói anh là đại gia!” Diêu Dương sửa lại lời: “Anh còn bóp ch*m tôi, tôi cũng chưa nói gì!”

“À…” Cảnh Thập cười tủm tỉm: “Diêu Dương, cậu đến tìm có chuyện gì vậy?”

Diêu Dương nắm chặt cây gậy rung, thoáng cái ngượng ngùng như thiếu nữ: “Anh Thập à, người ta, người ta nào muốn gì… Ừm, anh hiểu mà…”

Cảnh Thập nháy mắt mấy cái, cười tỏ vẻ đã hiểu: “Đúng, tôi hiểu mà, nhưng có thể đưa đồ trong tay cậu cho tôi không?”

Diêu Dương vội cung kính dâng gậy lên: “Anh Thập à, này… nhưng, cái này cảm xúc thật tốt nha, thật là giống mà.”

“Vậy cậu thích không?”

“Hí hí, thích…”

Cảnh Thập xoay người về kho hàng đằng sau, được một lát thì cầm một túi đi ra đưa cho Diêu Dương: “Chiết khấu 75%, thứ bên trong… Hì, cậu rõ chứ.”

Diêu Dương vui ơi là vui, cầm túi chạy vội đi.

Tôn Lợi Thanh nhìn màn bụi mù khỉ Diêu chạy gây ra, không thể nói có bao nhiêu ước ao… Hắn, hắn cũng muốn chạy như bay a *mắt rơi lệ*

Cảnh Thập cầm một tờ danh sách, chậm rãi đọc: “Một chiếc áo bó, ừm… được; gậy mát xa… ờ, cái này vừa bán rồi, không tính; dầu bôi trơn? Giấy bọc hỏng rồi không bán được, aizz… đây là cái gì? À, chuỗi chín hạt châu… cũng hỏng giấy bọc rồi? Chậc chậc, đành chịu thôi… Ông chủ Tôn, xùy tiền đi.”

Tôn Lợi Thanh rùng mình, nước mắt hoen bờ mi: “Trả hết rồi thì có thể đưa đồ cho tui không?”

Cảnh Thập cười dịu dàng: “Cho cậu, dĩ nhiên là cho cậu rồi, ừ… Lát nữa tôi lấy dùng một chút, cậu muốn dùng thế nào thì tôi sẽ dùng thế ấy…”

Tôn đại thiếu giơ chân: “Không công bằng không công bằng, rõ ràng là hắn bắt nạt tôi, anh làm chi lại…” Câu nói kế tiếp hắn bỏ dở giữa chừng, chủ yếu là không có mặt mũi nào để nói.

Cảnh Thập đưa tay sờ mặt hắn: “Làm hỏng đồ thì phải bồi thường thôi, đây là đạo lý hiển nhiên mà, còn về phần Diêu Dương ấy à… Hắn đã vì hành vi của hắn mà mua đồ rồi, cậu còn muốn thế nào?”

Tôn đại thiếu chạy vào góc tường gào: Cảnh Thập đáng sợ quá đi, tên ác ma này sao cứ lộ cái bộ mặt đáng ghét vậy chứ…

Tôn Lợi Thanh nằm nhà hai ngày, cuối cùng đã có thể đứng lên, hắn chống hông hầm hừ chạy đi công ty xử lý công việc, tan tầm lại đánh chén cơm canh. Trước đây  Cảnh Thập nói với hắn, bảo hắn không có việc gì đừng ăn đồ bên ngoài, ít xã giao vớ vẩn đi. Tôn đại thiếu ngay từ đầu đã coi là gió thoảng bên tai, đàn ông xã giao là chuyện đương nhiên thôi, tuy bây giờ không thể tắm xông hơi, nhưng tới phòng khiêu vũ hát hò uống rượu thì vẫn được.

Kết quả liên tục uống say hai lần về đều bị Cảnh Thập trừng phạt, sau thì không dám ra ngoài chơi nữa, ngày nào cũng xử lý xong công việc là thành thành thật thật quay về.

Bên ngoài của Cảnh Thập, không bao gồm quán lão Kiều.

Tôn đại thiếu gọi món hắn với Cảnh Thập thường ăn, sau đó ngồi chờ, thuận tiện chờ Cảnh Thập đóng cửa tiệm rồi qua ăn cùng.

Chờ đã, ngoài cửa có người tới – Tần Việt.

Khương Nham bắt chuyện trước tiên: “Anh Tần à.”

Tần Việt mỉm cười: “Chào cậu, lấy cho tôi một phần cháo hầm xương, thêm một phần bí đỏ xào trứng, một phần nấm hương xào rau cải, mau nhé.”

“Được.” Khương Nham nhanh nhẹn gọi đồ ăn, bảo người phục vụ đưa đi: “Sao hôm nay lại ăn ở ngoài?” Bình thường khách quen trong tiệm ăn cơm chính là Cảnh Thập và Tôn Lợi Thanh, Tần Việt này Dương Sóc này Hạ Khải Minh này ba nhà đều thuộc dạng biết làm cơm, bình thường đều ăn tại nhà.

Mặt Tần Việt hơi đỏ có vẻ khả nghi: “Ế, không có việc gì… Diêu Dương muốn ăn, tôi không có thời gian làm nên cứ tới đây cho xong.”

Tôn đại thiếu híp mắt hừ một tiếng: “Sướng thế còn gì, còn có người mang cơm cho ăn.”

Tần Việt nhìn thấy Tôn Lợi Thanh, cũng bắt chuyện hỏi: “Cảnh Thập chưa tới à?”

“Ừ, trong tiệm có khách, còn đang bận…” Tôn Lợi Thanh cũng buồn bực: “Sao anh không mang theo con khỉ ra ngoài thế?”

Tần Việt lại đỏ mặt: “Hắn, hắn… có hơi khó chịu…”

“Khó chịu? Có cần chúng tôi tới thăm không?” Khương Nham quan tâm hỏi.

“Không cần không cần, nằm một lát là ổn rồi…” Tần Việt vội từ chối, sau đó tìm một góc ngồi xuống.

Tôn đại thiếu vuốt cằm: không ổn nha, con khỉ kia sao rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.