Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Chương 22




Editor: Lệ Cung Chủ

Beta: Vườn Độc Thoại

Tay của Vương Liên Hoa rất đẹp. Bàn tay nhẵn mịn, mười ngón thon dài linh hoạt.

Trầm Lãng có chút mê muội khi nhìn vào hai bàn tay này, trên tay các mạch máu màu xanh nhạt bởi vì dùng sức mà hiện lên, da thịt trắng nõn hiện ra dưới ánh sáng mà ửng đỏ, cuối cùng bình thản vô lực mà buông xuống, toàn bộ quá trình hệt như một hồi vũ đạo hoạt sắc sinh hương.

Bàn tay như có linh hồn, biểu hiện như vô cùng đau đớn, oán hận mà run run, lại khác xa so với đôi mắt ung dung kia càng như thể biểu đạt tâm tình ở sâu trong nội tâm .

Thở dài một hơi, rốt cục buông ra.

” Ba người lúc nãy bị ngươi dụ đi nhất định sẽ mau chóng quay về, nếu không giải quyết bọn họ, chắc chắn sẽ không thể sống yên ổn.” Trầm Lãng khẽ mỉm cười nhìn Lý đại nương nói,” Phiền ngươi đem lưới nhốt ta lại giống như lúc đầu.”

Vương Liên Hoa vỗ tay cười nói:” Không ngờ Trầm đại hiệp lại cũng như thế, trông giống như tiểu nhân trả thù.” Mới vừa rồi còn bộ dáng kịch liệt, nhưng giờ đã hoàn toàn không thấy.

Lại trở về vẻ lãnh tĩnh, hài hước, thông minh, xảo quyệt, làm chuyện xấu cũng đặc trưng theo phong cách của Vương Đại công tử.

Lý đại nương nào dám không ngoan ngoãn nghe lời Trầm Lãng.

Biết rõ là gài bẫy đồng bọn, dự đoán sẽ không thể yên ổn.

Nhưng dù là gì đi chăng nữa, so với việc rơi vào tay ác ma kia thì còn tốt hơn ngàn lần. ( quyết định rất chi là sáng suốt =]] )

Đôi bàn tay lúc này lặng lẽ đặt phía sau. Trên cổ tay trắng trẻo tinh tế mới vừa rồi bị Trầm Lãng cầm chặt còn lưu lại dấu vết hơi đỏ, khiến người nhìn thấy phải đau lòng.

Chính là nếu lúc đó Trầm Lãng không ngăn cản, chỉ sợ trên hai bàn tay này đã dính đầy máu tươi, từng giọt từng giọt đỏ sẫm, đôi mắt của lão phụ nhân ở trong tay của hắn. Trước cảnh tượng đẫm máu đó, gương mặt ác ma xinh đẹp này nhất định sẽ rất phấn khích.

Nghĩ đến đây, lão phụ nhân đột nhiên cảm thấy toàn thân rét run, muốn nôn mửa.

Một tiếng huýt còi bén nhọn, vang vọng khắp bầu trời đêm..

Diệp Nhị nghe thấy thanh âm như thế trong lòng không khỏi vui vẻ, nói:” Đại nương chỉ sợ đã hạ thủ, Vương Liên Hoa sử dụng kế ‘điệu hổ ly sơn’ cũng thật là cao minh, nhưng lại không nghĩ tới chúng ta còn có chiêu cao hơn.

Chu Tứ cùng Ngô Thất ha ha cười nói:” Trầm Lãng kia như thế mà còn dễ dàng rơi vào tay chúng ta, Vương Liên Hoa bất quá cũng chỉ có vậy.”

Ba người nhìn nhau cười to, hoàn toàn không còn vẻ ngăn cách cùng gượng gạo mới rồi khi tranh luận ai tiến vào .

Bởi vậy, bọn họ lần này đi vào phòng đều thực sự sảng khoái.

Dù là có chút do dự, nhưng khi nhìn đến hai người trên mặt đất cùng Lý đại nương đứng đối diện với bọn họ cũng đã tan thành mây khói, vì vậy cũng không trì hoãn bước đi.

Thế nên, khi lúc bọn họ đến gần nhìn Lý đại nương cũng đủ thấy rõ ràng trên mặt lão biểu tình kỳ quái, đã không còn kịp nữa rồi.

Vương Liên Hoa từ mặt đất mỉm cười đứng lên, nhìn đến ba người bị mắc trong cái lưới không biết vẻ mặt nên khóc hay nên cười, cảm thấy phi thường có thú vị. Nghĩ thầm rằng Trầm Lãng lúc nãy bị bắt, chỉ sợ cũng là bộ dáng này, liền quay đầu lại nhìn Trầm Lãng.

Trầm Lãng cũng đang nhìn hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ cười. Giống như muốn che giấu sự xấu hổ của mình, cúi đầu sờ sờ cái mũi.

Vương Liên Hoa đột nhiên cảm thấy y thực đáng yêu.

Đối với đám người kia duỗi lưng biếng nhác:” Quấy rầy giấc mộng đẹp của ta, phạt các ngươi gác cửa suốt đêm.”

Nghênh ngang đi vào trong phòng ngủ, hướng thẳng lên giường nằm, ngửa đầu lên lại đột nhiên bắt gặp ánh mắt đen láy của Trầm Lãng .

” Này này, có thể nào nhường chút chỗ cho ta.”

” Ngươi ngủ trong phòng Lý đại nương đi.”

Trầm Lãng cúi đầu nhìn hắn cười:” Tại hạ dễ dàng bị người khác ám toán, ngủ cùng Vương công tử an tâm hơn.” (tất cả chỉ là ngụy biện =A= )

Hơi thở ấm áp phả vào mặt hắn, khiến lỗ tai hắn ngứa ngáy.

Khuôn mặt kia gần trong gang tấc, vẫn là bộ dáng lang trung bán thuốc, nhìn đến phiền lòng người.

Vương Liên Hoa duỗi tay kéo xuống tấm màng mỏng dịch dung do dược vật tạo thành, gương mặt anh tuấn minh lãng lại khiến người buồn bực. Không khỏi nhớ tới mối hận cũ khi y kết hôn cùng nữ tử hắn yêu thích, liền nghĩ trêu chọc y, lại giả giọng điệu nữ tử nói: “Trầm tướng công, ngươi, ngươi là người đã có thê thất, xin hãy tự trọng.” Một đôi mắt như hoa đào, vẻ mặt ai oán đầy nhu mị, quả thật là lấy giả làm thật, khiến Trầm Lãng nhìn xem liền dở khóc dở cười.

Trầm Lãng cũng dùng tay lột lớp cải trang trên mặt ra, cười khổ nói:” Nam nhân rất tốt, phẫn nữ nhân làm cái gì.”

Khuôn mặt tuấn mỹ giận đến ngừng hô hấp nhưng cố gắng kiềm chế.

Chủ nhân gương mặt kia lại có vẻ trào phúng:” Còn ngươi có người vợ tốt như Chu Thất Thất, còn leo lên giường nam nhân làm cái gì.” Miệng lưỡi độc ác, không buông tha cho Trầm Lãng.

Y biết rõ hắn muốn chọc tức , nên cũng không quan tâm.

Vương Liên Hoa cũng không để ý đến y, nghiêng thân mình qua một bên ngủ.

Trầm Lãng lại ngủ không được.

Mới vừa rồi Vương Liên Hoa nhắc tới Thất Thất liền bất giác nhớ ra chính mình lâu nay cũng không nghĩ đến Thất Thất. Gặp bao nhiêu phong ba trắc trở, luôn phải tìm cách ứng phó với những âm mưu thủ đoạn lúc công khai lúc ngấm ngầm, tình hình về vợ con, tất nhiên cũng phải tạm gác qua một bên. Lúc này đột nhiên nhớ tới, cảm giác đặt biệt động lòng.

Kìm lòng không được liền mỉm cười. Trong hình dung của y, Thất Thất đích xác là một nữ nhân tốt.

Nàng đối với con y là một mẫu thân hiền lành, đối với y là một thê tử xinh đẹp, cũng giống như những thiếu nữ bình thường khác thấy y liền si mê, làm nũng. Nàng thích rúc người vào trong lòng y, thân thể mềm mại, hơi thở thơm ngát mà ngọt ngào.

Nhớ tới Thất Thất, tràn đầy tình cảm ôn nhu, muốn theo yết hầu tràn ra

Về con trai của y, Trầm tinh hiện tại thân thể chắc đã tốt lên nhiều, nhất định sẽ có thể như những đứa trẻ bình thường khác chạy trốn, chơi đùa dưới ánh mặt trời .

Bên cạnh Vương Liên Hoa bất chợt động đậy, đụng tới cánh tay y, đưa y từ những kí ức kia trở về thực tại.

Bất đắc dĩ nhìn xem thấy hắn đột nhiên xoay người, đá chăn, sau đó dường như cảm thấy lạnh, lại rúc người vào trong lòng y. Vì thế y quyết định buổi sáng ngày mai nhất định phải giáo huấn lại tư thế ngủ có vấn đề của hắn, nói cho hắn biết thân là nam nhân, không thích ôm nam nhân khác ngủ.

Khẳng định với tính tình của hắn nhất định sẽ trào phúng cắn ngược lại y , hắn nói xong những lời cay độc luôn chớp mắt nhìn y, ánh mắt lân lân hiện ra dưới mi mắt, vẻ mặt lãnh đạm như cành liễu, rồi sau khi luôn nhìn bộ dạng nói không nên lời của y, kìm lòng không được hiện ra nụ cười đắc ý trên khóe môi. Ngay sau đó vẻ ung dung thông tuệ trên gương mặt, hệt như thần sắc hoạt bát của những hài từ, khiến người không đành lòng trách tội.

Hắn lúc này ngủ vô cùng yên bình, biều tình mỹ lệ tàn khốc thường ngày đã sớm tan đi như mây khói, chỉ để lại nét đơn thuần hệt như hài tử đang say ngủ. Đôi môi khẽ động, như đang thấp giọng nói những lời vô nghĩa không thể nghe được.

Cười, nghĩ thầm rằng: “Nếu là người khác thấy bộ dạng lúc này của hắn, chỉ sợ phải dụi mắt một vạn lần mới có thể tin tưởng chính mình không có nhìn lầm, hoặc là trực tiếp cằm rơi xuống đất.

Mãi mê với những tưởng tượng thú vị , Trầm Lãng rốt cục cũng tiến vào mộng đẹp.

Đương nhiên, buổi sáng lúc Vương Liên Hoa tỉnh lại, phát hiện hai người đang trong tư thế đó, liền đá Trầm Lãng xuống giường,

Trầm Lãng vô tội ngồi trên mặt đất lạnh như băng nhìn hắn, hắn phi thường nghiêm túc nói với y:” Ta thân là một người nam nhân, không thích bị nam nhân khác ôm ngủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.