Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Chương 17




Editor: Lệ Cung Chủ

Ba người thấy tình thế không ổn, phi lên ngựa, giơ roi quất ngựa liền bắt đầu chạy như điên. Không nghĩ tên thủ lĩnh khất cái trung niên kia chớp nhoáng đã đứng trước mặt bọn họ, kéo con ngựa mà Vương Liên Hoa cùng Đổng Thiếu Anh cưỡi chung lại, hắc hắc cười nói:” Chạy đi đâu? Các ngươi ngoan ngoãn đem tiền bạc giao ra đây, nếu không đừng trách ta cướp.”

Đổng Thiếu Anh vung roi lên quất hắn, tên khất cái kia lại xoay cổ tay, đem cái roi cuốn trên cổ tay, nhất thời liền túm Đổng Thiếu Anh đem quăng xuống ngựa .

Đổng Thiếu Anh ngã xuống đất lăn lăn một vòng, tức khắc nhảy lên, thân thủ một quyền hướng mặt trung niên tên khất cái kia đánh, tên khất cái cười lạnh nói:” Chừng ấy võ nghệ, cũng dám dọa người .” Một chưởng nghênh đỡ của hắn thoắt cái lại chuyển thành một quyền uy vũ, đánh bật Đổng Thiếu Anh lui vài bước. Đổng Thiếu Anh kêu một tiếng:” Được lắm!” tiếp tục đá chân tấn công, tên khất cái lắc mình né qua, lại là một chưởng đánh trúng ngực , đánh cho Đổng Thiếu Anh phun ra vũng máu.

Vương Liên Hoa gấp đến độ kêu to:” Đổng huynh!” Thấy bên kia bị đám khất cái vây chặt bắt đầu tiến lên, hắn đột nhiên lấy một xấp giấy từ trong ngực ra, quăng về phía tên thủ lĩnh, hô lớn:” Ngân phiếu đều cho các ngươi, buông tha tại hạ đi!” .Mấy tên khất cái này nghe vậy sửng sốt, một tên trong số đó vừa cầm lên nhìn, hét lớn:” Là ngân phiếu a! Hai trăm lượng!” Mọi người vừa nghe, nào còn quản Trầm Lãng cùng Vương Liên Hoa, tranh giành ngân phiếu, từ người nhà trở mặt đánh nhau.

Tên khất cái kia đang đánh nhau cùng Đổng Thiếu Anh thấy tình cảnh như vậy liền khẩn trương, vội vàng đem Đổng Thiếu Anh bỏ qua một bên cũng chạy lên tranh, trong miệng còn mắng “Bọn nhãi ranh các ngươi tranh giành cái gì, toàn bộ đều là của đại gia ta!”

Trầm Lãng kêu lên:” Còn không mau đi!” kéo Đổng Thiếu Anh vẫn còn trơ ra đó lôi lên ngựa, ba người liền phi như bay.

Chạy thục mạng qua mấy con phố, nghĩ thầm rằng hẳn là tạm không còn nguy hiểm, ba người mới dừng lại. Đổng Thiếu Anh thở dốc nói :“Lúc nãy làm Sài huynh mất lộ phí, giờ phải làm sao đây?”?”

Vương Liên Hoa cười nói:” Đổng huynh chớ hoảng sợ. Hai huynh đệ bọn ta lúc khởi hành sớm biết sẽ gặp phải loại chuyện như thế này, nên đã chuẩn bị trước cả rồi mà. Vừa rồi tiểu đệ chỉ vung ngân phiếu giả, được làm rất tinh, nhất thời sẽ không nhìn ra đâu. Ngân thiếu thật vẫn còn trong người.”

Đổng Thiếu Anh mừng rỡ nói:” Thế thì thật tốt quá. Vậy hai người đến khách điếm phía trước nghỉ ngơi một chút đi, tại hạ về nhà một lát.”

Vương Liên Hoa nói:” Đổng huynh, sự kiện lần này, bọn ác tặc đó chắc sẽ không buông tha ngươi đâu, không bằng ngày mai cùng chúng ta đi đến Lan Châu, một là tránh bọn ác tặc kia, hai là thực hiện tâm nguyện của Đổng huynh, chiêm ngưỡng nơi Trầm Lãng đại hiệp tài trí đấu với Khoái Hoạt Vương năm xưa.”

Đổng Thiếu Anh trầm ngâm một phen, nói:” Để tại hạ suy ngẫm lại, ngày mai tới gặp Sài huynh.”

Ba người nói lời tạm biệt một phen, Đổng Thiếu Anh cáo từ về nhà, Trầm Lãng cùng Vương Liên Hoa liền đi đến khách điếm.

Trầm Lãng ở trong phòng ngủ khách điếm ngủ tới nửa đêm, chợt thấy một cỗ sát khí đánh úp mình, vội vàng trợn mắt, đã thấy một người bịt mặt cầm đao nhắm y mà đâm, vội vàng lăn xuống giường, khó khăn lắm mới tránh thoát một đao , đồng thời làm cho kẻ bịt mặt kia lăn xuống nền đất, xoay người áp đảo, tay y đè lại cánh tay đang cầm đao của kẻ kia.

Trầm Lãng lắc đầu thở dài:” Vương Liên Hoa, từ lúc nào ngươi lại đi thích cái trò đánh lén người khác vậy?” Đem mặt nạ người bịt mặt kia vạch trần, rõ ràng đúng là Vương Liên Hoa.

Vương Liên Hoa hì hì cười nói:” Chứ không phải là ngươi sờ tay ta mới nhận ra ta sao?” Nói rồi liền ném cây đao sang một bên, đưa tay lên ngắm. Bàn tay kia thon dài trắng nõn, mười ngón tinh tế, ở ngoài cửa sổ dưới ánh trăng ánh vào, thật tốt giống như hòa quyện vào nhau.

Trầm Lãng cười khổ nói:” Nếu không phải nhận ra tay của ngươi, chỉ sợ ngươi đã sớm chết dưới tay ta. Ngươi nửa đêm đến đánh lén ta là có ý gì?”

Vương Liên Hoa nhìn y cười nói:” Tại hạ chỉ là muốn thử xem Trầm đại hiệp có thật sự cảnh giác hay không mà thôi. Chỉ sợ về sau thường xuyên có người đánh lén hai chúng ta.”

Trầm Lãng im lặng nói:” Ngươi nghi ngờ Đổng Thiếu Anh kia?”

Vương Liên Hoa cũng không trả lời, đột nhiên cười to:” Trầm Lãng, ta cũng không phải nữ nhân, ngươi đè ta làm cái gì?”

Trầm Lãng lúc này mới phát giác Vương Liên Hoa vẫn bị y đè ở dưới thân, thấy hắn khóe môi mỉm cười, một đôi mắt sáng như nước hồ mùa thu, gương mặt vốn dĩ vô cùng thanh tú, dưới ánh trăng lại có vẻ mị hoặc như nữ tử. Bắt gặp Trầm Lãng lúng túng, Vương Liên Hoa cảm thấy vui vẻ hơn, giả dạng nữ tử xấu hổ mang âm điệu mềm mại đáng yêu nói:” Trầm đại hiệp, ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi.”

Thấy hắn bộ dáng như vậy, Trầm Lãng vừa tức giận vừa buồn cười, nghĩ thầm rằng định dạy cho hắn một bài học nho nhỏ, liền một tay nâng chiếc cằm tinh tế của hắn lên , tay kia không an phận đặt lên vạt áo hắn, còn cố ý ghé vào bên tai hắn, thấp giọng cười nói:” Mỹ nhân đã nói như vậy, tại hạ há lại có thể không hiểu chuyện phong tình?”

Bình thường Vương Liên Hoa ‘thâu hương trộm liễu’ không biết bao nhiêu lần, nằm mơ cũng không ngờ đến chính mình lại gặp cảnh ngộ như vậy, bị một người nam nhân đặt ở dưới thân, ngược lại còn bị người khác ‘thâu hương’, ‘trộm liễu’. Thầm nghĩ Trầm Lãng tám phần cũng là diễn trò, rồi lại không cam lòng yếu thế, thân thể cũng không tự chủ mà trở nên cứng ngắc. Trầm Lãng thấy hắn bộ dáng như vậy, liền cười nói:” Mỹ nhân, ngươi không vui sao?” Rồi vươn tay mở vạt áo hắn.

Vương Liên Hoa không thể chịu được nữa, đẩy thẳng y ra nhảy dựng lên, cả giận nói:” Trầm Lãng, ngươi là đồ xấu xa!”

Trầm Lãng tỏ ra vô tội cười cười nói:” Rõ ràng là chính ngươi câu dẫn ta, như thế nào lại trách ta?” Chỉ thấy Vương Liên Hoa trên hai gò má đã đỏ ửng như hoa đào, vạt áo tản ra, lộ bờ vai trắng nỏn như ngọc, làm nổi bật mái tóc đen hỗn độn, Trầm Lãng cảm thấy cổ họng khô khan, một cỗ nhiệt khí theo trong lòng bốc y lên, vội vàng quay đầu đi, chợt nghiêm mặt nói “Đùa đủ rồi. Tối nay ngươi tới đây, là muốn nói gì với ta?”

Vương Liên Hoa nói:” Đổng Thiếu Anh kia tự xưng người Trường An, diện mạo mũi cao mắt sâu, giọng lại không hề đậm chất Trường An. Tuy rằng chưa lộ sơ hở gì, nhưng thời điểm hắn xuất hiện lại quá đúng lúc, có ý đồ thân cận với chúng ta. Nói không chừng, hắn là do đám khất cái tối nay sai đến tìm hiểu chúng ta .Ta lấy cớ khuyên hắn đi Lan Châu, nếu ta đoán không lầm, hẳn ngày mai hắn sẽ đáp ứng cùng đi với chúng ta.”

Trầm Lãng trầm ngâm nói:” Lại không biết hắn là người như thế nào, vì sao bám theo chúng ta?”

Vương Liên Hoa lắc đầu nói:” Điều này tạm thời không biết. Ta quan sát hành vi thường ngày của hắn, không nhìn thấy chút gì chứng tỏ hắn từng luyện võ công thượng thừa cả, nếu hắn thật sự là cao thủ, võ công tất nhiên không thua ngươi với ta, bằng không chỉ cần hắn lộ ra hành động sơ hở, không thể nào qua được mắt ta. Đối với người này, phải vạn phần cẩn thận.”

Trầm Lãng cười nói:” Phải vạn phần cẩn thận, còn có một người.”

Vương Liên Hoa hỏi:” Là ai?”

” Ngươi.”

Trầm Lãng lấy từ trong ngực ra một xấp giấy, nói :” Ngươi xem đây là cái gì?”

Vương Liên Hoa có chút chột dạ, nói:” Này chẳng qua là hai mươi ngân phiếu thôi mà.”

Trầm Lãng cười nói:” Đúng vậy, đó chính là ngân phiếu ngươi đưa cho đám khất cái kia.”

Vương Liên Hoa ha ha cười nói:” Hiền tế của Chu Bách Vạn sao lại tranh giành hai mươi tờ ngân phiếu với đám khất cái chứ?”

Trầm Lãng nói:” Mấy tấm ngân phiếu này, tại tiễn trang (ngân hàng thời xưa) gần đây, để đề phòng làm giả, đã dùng ấn ký hình hoa đào bằng mực đỏ làm dấu, quả thực là không nhìn kỹ, sẽ nhìn không ra. Hoa đào, cũng không phải là ấn ký của Vương công tử sao? Chỉ sợ trước đó, năm mươi lượng bị tiểu khất cái kia cướp đi mất, cũng có ấn ký như vậy phải không? Nếu không khất cái làm sao lại biến thành thổ phỉ?”

Vương Liên Hoa cầm mấy tờ ngân phiếu kia nhìn xem, rồi trả lại cho y, thản nhiên cười nói:” Trầm huynh thật sự là quá lo, mực đỏ tìm đâu mà chẳng có.”

Trầm Lãng cũng không để ý đến hắn, tự cố tiếp tục nói:” Một là thử thân phận Đổng Thiếu Anh, hai là ở trước mặt hắn biểu hiện chính mình quả thật không có võ công, còn ba là, phỏng chừng là ngân phiếu này có cái gì đó kỳ quái ?”

Vương Liên Hoa lắc đầu nói:” Trầm huynh càng nghĩ càng quá, tại hạ chẳng qua là hảo tâm đến nhắc nhở Trầm huynh một lời, tự dưng lại phải chịu nghi hoặc này.” .Nói xong liền hướng cửa phòng kia đi, ngáp một cái nói:” Quấy rầy Trầm huynh, mong Trầm huynh tiếp tục nghỉ ngơi, cũng đừng quên cất giữ ngân phiếu chứng minh Vương mỗ có mưu đồ bất chính cho cẩn thận.”

Trầm Lãng nhìn thân ảnh càng đi càng xa, cho đến khi biến mất ở chỗ rẽ của hiên, không khỏi khẽ thở dài:” Vương Liên Hoa, ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?”

Cầm trong tay mấy tấm ngân phiếu kia giơ lên, dưới ánh trăng, ấn ký hoa đào làm dấu kia, quả nhiên không còn thấy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.