Trời sinh một đôi – Sunness

Chương 7: Đại Thành Nhất Thiên Giai




Trong mắt người đời, Ngũ Tử Ngang là Lương Vương ôn hòa nho nhã, trên mặt của hắn luôn mang theo nụ cười khiến người ta cảm thấy như mộc xuân phong, khiến người ta trong lúc lơ là sẽ thả lỏng đề phòng mà kết giao với hắn. Đối với Ngũ Tử Ngang mà nói, ngoài miệng có thể giải quyết sự tình thì hắn tuyệt đối sẽ không động võ, cũng bởi vì vậy mà trong lúc sơ hở Tử Vụ bị chuôi kiếm của Ngũ Tử Ngang đánh mạnh vào sau gáy, rồi mới bị gạt ngã xuống đất, mũi kiếm kê sát vào cổ, khăn bịt mặt đã sớm bị kéo xuống trong lúc giao đấu, trên mặt của Tử Vụ là vẻ kinh ngạc và bất ngờ không thể che giấu.

Thu hồi vẻ ôn hòa là sự kiên quyết lạnh lùng, hàn quang trong mắt hiện lên, tiếng kêu thảm thiết của Tử Vụ nhất thời vang vọng, tứ chi vì đau đớn mà run rẩy, gân mạch trên tứ chi bị Ngũ Tử Ngang cắt đứt không hề lưu tình.

Ngồi xổm xuống bên cạnh Tử Vụ, Ngũ Tử Ngang nắm tóc của hắn, nhấc đầu của đối phương lên rồi lạnh lùng nói, “Ta biết mục đích đến đây của ngươi, đơn giản là vì cái tên vô dụng kia.”

Tử Vụ phun một ngụm nước miếng dính đầy máu về phía Ngũ Tử Ngang, lạnh nhạt nói, “Đường đường là Lương Vương mà lại đê tiện như thế, hoàng đế Đại Đông thật sự là đáng thương.”

Chát!

Ngay sau đó trên mặt của Tử Vụ liền xuất hiện một dấu ấn đỏ chót hình bàn tay. Tránh đi ngụm nước miếng kia, Ngũ Tử Ngang xuất thủ không hề lưu tình.

Ở một bên nhàn nhã, lúc này Khổng Tắc Huy đi đến, vỗ vai của Ngũ Tử Ngang, “Vương gia, ngài cần phải quay về.”

Trong lòng có một chút thoải mái, Ngũ Tử Ngang không từ chối Khổng Tắc Huy, hắn mở miệng nói với Khổng Tắc Huy, “Phế võ công của hắn, tra ra dư đảng, lưu mạng hắn lại, ta còn có chỗ cần dùng.”

“Yên tâm.”

Ngũ Tử Ngang xoay người nhìn Khổng Tắc Huy một cái, Khổng Tắc Huy khẽ gật đầu, hắn và Diêm Nhật sẽ giải quyết tốt chuyện còn lại, tuyệt đối không để cho tin tức Ngũ Tử Ngang ở Tị Thử sơn trang lọt ra ngoài.

Ngũ Tử Ngang thở ra một hơi ngột ngạt, khóe miệng mỉm cười rồi ly khai. Sau khi hắn đi, trong viện lại vang lên một tiếng kêu thảm thiết, Khổng Tắc Huy ra lệnh cho thủ hạ thu dọn những thi thể dưới đất, còn hắn thì dẫn đi Tử Vụ đã bị phế võ công.

Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, toàn bộ sơn trang đã bị tuyết phủ trắng xóa, tựa hồ ngay cả ông trời cũng muốn tẩy rửa sơn trang đẫm máu để nghênh đón một tân sinh mệnh.

Tử Vụ bị bắt, Khổng Tắc Huy và Diêm Nhật phân công một nhóm thị vệ và tiểu quỷ tranh thủ nghỉ ngơi, rồi lệnh cho những người khác thay phiên canh giữ sơn trang. Bọn họ không biết thích khách có còn dư đảng hay không, nhưng Tử Vụ rõ ràng là thủ lĩnh của đám thích khách, bắt được hắn cũng là một đả kích nặng nề đối với đám thích khách.

Tần Ca vẫn đang ngủ, tẩy đi một thân huyết khí, thay đổi xiêm y, Ngũ Tử Ngang bảo trì tư thế lúc trước, ngồi bên giường canh giữ Tần Ca, chờ người này tỉnh lại. Ở bên cạnh Tần Ca và nhi tử, trên người của Ngũ Tử Ngang không còn sót lại bất kỳ sự tàn nhẫn và nghiêm nghị nào như mới vừa rồi khi đối mặt cùng Tử Vụ, hắn chỉ là một người cha vui mừng vì có được quý tử, cao hứng đến mức phát điên, chỉ là một nam tử bình thường rất yêu Tần Ca mà thôi.

“Oa oa….” Đang ngủ ngon lành thì tiểu gia khỏa thức dậy, tiếng khóc của nó làm cho Ngũ Tử Ngang luống cuống tay chân. Một người khác nhanh hơn hắn một bước, vội vàng bế lấy tiểu thái tử, thuần thục vỗ về rồi vừa cười vừa nói, “Vương gia, điện hạ tè dầm, chắc cũng đói bụng rồi. Để nô tài bế điện hạ đưa cho nhũ mẫu.”

“Nhũ mẫu có thể tin được hay không?” Dùng một ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ của nhi tử, Ngũ Tử Ngang không biết hàng lông mày của mình vì đau lòng mà đang nhíu chặt.

Thân Mộc nói, “Vương gia yên tâm, nhũ mẫu đều là do Ôn tổng quản và Diêm Nhật đích thân chọn. Vương gia, nô tài đi thay tã cho điện hạ trước.”

Ngũ Tử Ngang vươn tay, “Để ta, ngươi dạy ta đi.” Hắn đã bỏ lỡ một thời gian trưởng thành của nhi tử, hắn muốn bù đắp.

Thân Mộc chấp nhận, hắn giao đứa nhỏ cho Vương gia rồi bắt tay dạy Vương gia thay tã cho đứa nhỏ. Nhìn vẻ mặt yêu thương của Vương gia, ánh mắt của Thân Mộc trở nên ươn ướt. Nếu khi đó bệ hạ sau khi sinh Hà Hoan điện hạ mà cũng có người nọ giống Vương gia ở bên cạnh, yêu thương Hà Hoan điện hạ thì bệ hạ cũng sẽ không tự thiêu như vậy. Xoay người lau mắt, Thân Mộc thầm nói ở trong lòng: Bệ hạ, Hà Hoan điện hạ hiện tại rất hạnh phúc, Hoàng Thượng rất thương hắn, ngài hãy an tâm mà chuyển thế đi, nô tài sẽ ngày ngày cầu nguyện đến kiếp sau ngài có thể gặp được một người yêu ngài, thương ngài. fynnz.wordpress.com

Quả nhiên đúng như Khổng Tắc Huy đã đoán, Ngũ Tử Ngang không chỉ thay tã cho nhi tử mà còn giặt sạch tã. Khi giặt tã, Ngũ Tử Ngang giống như đang tẩy một miếng vải quý hiếm nhất trên thế gian, sự ngọt ngào trên khuôn mặt, vẻ mỹ mãn trong nụ cười. Cũng bởi vì như vậy mà Ôn Quế mới không nỡ đoạt lấy miếng tã bẩn như vậy từ trong tay của Vương gia. Chuyện này làm sao lại là công việc mà một Vương gia phải làm!

Đứa nhỏ được bế đi, sau khi giặt tã xong thì Ngũ Tử Ngang lại canh giữ ở bên giường. Quá mệt mỏi nên Tần Ca vẫn còn đang ngủ, bất quá mi tâm rộng mở, tựa hồ là đang ngủ rất ngon. Thân thể đau đớn xem ra vẫn không thể sánh với niềm vui sướng vì có nhi tử, tựa hồ Tần Ca bởi vì sinh được nhi tử mà  ở trong mộng cũng đang cao hứng.

Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi không còn huyết sắc của Tần Ca, mơn trớn trong chốc lát, Ngũ Tử Ngang cảm thấy không đủ, lại tiếp tục hôn xuống. Hôn vẫn chưa đủ, hắn lại vươn lưỡi ra để liếm, lúc này mới cảm thấy có một chút thỏa mãn.

“Vương gia, điện hạ ngủ rồi, bế lại đây hay là….”

“Bế lại đây.” Tần Ca tỉnh lại thì nhất định sẽ muốn nhìn thấy nhi tử.

Ôn Quế nhanh chóng bế điện hạ vào. Tiểu gia khỏa ăn no nên trên người có thêm mùi sữa, Ngũ Tử Ngang vô cùng cẩn thận mà ôm lấy đứa nhỏ, cũng không đặt lên giường mà chỉ ôm vào lòng rồi vỗ nhẹ. Hữu tử vạn sự túc, giờ khắc này Ngũ Tử Ngang thật sự cảm nhận sâu sắc lời này. (Hữu tử vạn sự túc =có con vạn sự đủ)

“Vương gia, có muốn nô tài đem nôi của điện hạ đến đây hay không?” Nhìn Vương gia cao hứng, Ôn Quế cũng cười đến toe toét, là thái tử cơ mà, không uổng công Hoàng Thượng chịu khổ như vậy.

Ngũ Tử Ngang suy nghĩ một chút, dùng một giọng điệu cực kỳ ôn nhu, “Không cần, Hoàng Thượng sau khi sinh xong cần phải điều dưỡng, đứa nhỏ ở trong phòng sẽ quấy nhiễu hắn. Để ta bế hắn trong chốc lát rồi đặt hắn lên giường, có việc gì thì ta sẽ gọi ngươi.”

“Hảo, nô tài ở ngay bên ngoài. Nhũ mẫu nói điện hạ đại khái một canh giờ nữa sẽ đói.”

“Ta biết rồi.”

Mãi cho đến khi Ôn Quế rời đi thì ánh mắt của Ngũ Tử Ngang cũng chưa từng rời khỏi nhi tử. Đây là nhi tử của hắn, là nhi tử của hắn và Tần Ca. Hốc mắt lại một lần nữa trở nên ướt át, Ngũ Tử Ngang hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử, ngây ngốc nở nụ cười.

“Gia Hữu…..Gia Hữu…..Tiểu Gia Hữu của cha….Tiểu Tử Quân….” Đời này Ngũ Tử Ngang chưa từng dùng giọng điệu dịu dàng như thế để nói chuyện.

“Tiểu Tử Quân, tiểu Gia Hữu….tiểu bảo bối của cha….” Chậm rãi ngồi xuống, Ngũ Tử Ngang một tay ôm nhi tử, một tay vỗ nhẹ, trong mắt tràn đầy yêu thương và hạnh phúc. Chuyện đến bên cạnh nương của đứa nhỏ, Ngũ Tử Ngang lại bày ra bộ mặt quấn quýt si mê, Tần Ca của hắn a…..Tần Ca của hắn.

Mang theo một thân hàn sương, Khổng Tắc Huy và Diêm Nhật thủ ở bên ngoài một đêm, lúc này mới có thể quay về tẩm cung. Vừa vào cửa, hai người liền khẩn cấp hỏi, “Hoàng Thượng thế nào? Thái tử có ổn không?”

Thân Mộc mang đến bát canh nóng cho hai người, Ôn Quế thì bưng hai tách trà nóng, vui đến mức nhịn không được mà nói, “Hoàng Thượng và thái tử điện hạ đều ổn, vẫn đang ngủ, Vương gia đang canh ở trong phòng.”

Hai người không uống trà, vẻ mặt đều muốn nói nhưng lại thôi, biết bọn họ muốn hỏi cái gì, Ôn Quế vừa cười vừa nói, “Hoàng Thượng rất khỏe, không bị mổ bụng, điện hạ thuận lợi đi ra. Dung thái y nói Hoàng Thượng phải ở cữ một tháng, rồi tiếp tục dưỡng thân một tháng thì sẽ không còn gì đáng ngại. Hơn nữa a, chứng sợ lạnh của Hoàng Thượng nói không chừng cũng có thể chữa khỏi khi đang ở cữ.”

“Thật tốt quá!” trong nháy mắt tâm tư của Khổng Tắc Huy quay trở về dạ dày, uống cạn một tách trà nóng. Diêm Nhật cũng lộ ra sắc mặt vui mừng, mặc dù không trực tiếp như Khổng Tắc Huy nhưng cũng vô cùng rõ ràng.

Khổng Tắc Huy huých khuỷu tay vào Diêm Nhật một cái rồi nói, “Ngươi tranh thủ nghỉ ngơi đi, xong rồi đến lượt ta, ta còn có việc cần nói với Vương gia.”

“Hảo.” Hiện tại là thời điểm quan trọng, Diêm Nhật cũng không từ chối. Vừa lúc Thân Mộc đưa đến bát canh nóng, hắn húp xong mấy ngụm rồi lau miệng, sau đó đi vào trong nghỉ ngơi.

Khổng Tắc Huy và Ôn Quế một phòng, Diêm Nhật và Thân Mộc một phòng. Hiện tại phòng của Ôn Quế dành cho nhũ mẫu và bốn ả tỳ nữ, khi Tần Ca lâm bồn thì Diêm Nhật đã lệnh cho tiểu quỷ đem Việt Lặc Vân Sơn bị hôn mê đưa ra ngoài, cho nên gian phòng kia vẫn là của Hà Hoan. Trong tẩm cung ngoại trừ các gian phòng chứa tạp vật thì cũng không có phòng dư thừa, Ôn Quế và Khổng Tắc Huy dọn vào phòng của Diêm Nhật và Thân Mộc, hơi chật một chút nhưng lúc này cũng không thể làm gì hơn.

Diêm Nhật vào phòng liền lăn ra ngủ, hắn mệt muốn chết. Khổng Tắc Huy cũng rất mệt, bất quá còn có chuyện cần phải xử lý. Hơn nữa hắn và Diêm Nhật phải có một người tỉnh để đối phó với đám thích khách có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Húp canh, ăn cơm, khôi phục một chút thể lực, lúc này Khổng Tắc Huy mới đi đến trước cửa phòng ngủ rồi lên tiếng, “Vương gia.”

Vẫn đang ôm nhi tử, Ngũ Tử Ngang cẩn thận đặt đứa nhỏ đến bên cạnh Tần Ca rồi đi ra, Ôn Quế tiến vào canh giữ. Khổng Tắc Huy nói nhỏ ở bên tai Ngũ Tử Ngang, “Vừa rồi thu dọn thi thể thích khách có phát hiện trong đám thích khách có người Đột Quyết. Ta nhớ rõ ngươi đã nói với ta Tử Vụ từng nói hắn là người Đột Quyết, ta lo lắng Tử Vụ cấu kết với Đột Quyết. Sứ đoàn của chúng ta ở Đột Quyết e rằng sẽ gặp nguy hiểm.”

Ngũ Tử Ngang nheo mắt lại, sau khi suy nghĩ trong chốc lát, “Ngươi lập tức phái người báo cho Tử Hoa, bảo hắn tìm cơ hội tức tốc rời Đột Quyết hồi kinh. Ta viết một phong thư cho đại tướng biên quan, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng. Hiện tại Hoàng Thượng tuyệt đối không thể rời khỏi Tị Thử sơn trang, trong kinh đã có Thái sư, cũng không cần phải lo lắng. Bất quá…..phái người bảo hộ an nguy của Thái sư.”

“Ta đã hiểu.”

“Tin tức mà ta ở đây cũng không được truyền ra ngoài. Bên Nữ Trinh quốc tưởng rằng ta đã chết, bọn họ đang hỗn loạn, vì vậy không thể có sai lầm.”

“Yên tâm đi, thị vệ nơi này đều là do ta và Lý Thao cẩn thận lựa chọn, không ít người đều từng theo Vương gia từ Lương Châu đến kinh thành. Còn lại đều là tiểu quỷ và người của Ám Dạ Môn. Vương gia cứ yên tâm đi.”

Ngũ Tử Ngang lộ ra ngữ điệu cảm kích, “Cũng may có ngươi và Diêm Nhật, hiện tại Hoàng Thượng không thể tiếp tục vất vả, ta cũng không có sức lực đi quản chuyện này.”

“Vương gia còn khách khí với ta làm gì.” Khổng Tắc Huy cười nhẹ, “Mạng của ta là do Vương gia cứu, nhiều năm qua Vương gia cũng nhọc lòng vì chuyện của ta. Ta là người giang hồ lại có thể được Hoàng Thượng và Vương gia tín nhiệm, như vậy thì khách khí làm gì?”

Ngũ Tử Ngang nhẹ nhàng cho Khổng Tắc Huy một quyền, vừa cười vừa nói, “Như vậy ta sẽ không khách khí với ngươi.” Tiếp theo, hắn lại buồn bã nói một cách bất đắc dĩ, “Ta còn phải trở về bên Nữ Trinh, lần này ra đi không biết phải mất bao lâu mới có thể quay về. Nhiều lắm thì ta cũng chỉ có thể ở bên cạnh Hoàng Thượng và đứa nhỏ chừng một tháng. Ta thể nào cũng mắc nợ phụ tử bọn họ. Ta giao an nguy của Hoàng Thượng và thái tử cho ngươi.”

Khổng Tắc Huy đại nghịch bất đạo cũng cho Ngũ Tử Ngang một quyền, kiên định nói, “Yên tâm đi.”

Ngũ Tử Ngang chìa tay ra, hai người siết tay cùng một chỗ.

………….

“Phụ Hoàng, phụ Hoàng…..Phụ thân đã trở lại, phụ thân đã trở lại….”

“Phụ Hoàng, bế, phụ thân bế.”

“Phụ Hoàng….”

Trong mộng, hắn mơ thấy nhi tử một tay nắm tay hắn, một tay nắm tay của Tử Ngang, rất cao hứng, rất hạnh phúc. Tử Quân, Tử Quân là của hắn và Tử Ngang sinh ra, là hắn đã trải qua đau khổ để tự mình sinh hạ. Hắn là nam tử thì sao? Hắn có thể vì người mình yêu mà sinh con, hắn không cần đem hy vọng đặt vào cái bụng của nữ tử mà hắn vô cùng chán ghét.

Trong mộng, Tần Ca hạnh phúc mỉm cười, nụ cười như vậy chưa từng xuất hiện trên mặt hắn, cho dù là vui sướng thì hắn cũng chỉ thản nhiên nhếch khóe môi. Nhưng lúc này nhìn thấy Tử Ngang bế đứa nhỏ của hắn bước về phía hắn, nhìn thấy Tử Ngang hôn thật mạnh một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử thì hắn liền nhịn không được mà nhoẻn miệng cười, một nụ cười đơn thuần là hạnh phúc. Đó là do hắn đã sinh ra vì Tử Ngang.

“Tần Ca, Tần Ca, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại đi.”

Là ai đang quấy rầy giấc mộng đẹp của hắn?

“Tần Ca, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại đi, ngươi không muốn xem tiểu Tử Quân của chúng ta hay sao?”

Tử Quân? Tử Quân không phải đang ở trong lòng của Tử Ngang hay sao? A! Tử Quân đâu?

Toát ra mồ hôi lạnh, Tần Ca choàng tỉnh, ánh nến nhu hòa nhất thời chiếu rọi khiến Tần Ca không khỏi nheo mắt lại, mồ hôi lạnh vẫn còn đang ứa ra, hắn kêu lên theo bản năng, “Tử Quân? Tử Quân đâu?”

“Tử Quân ở đây, ở bên cạnh ngươi.” Có người hôn khóe môi của hắn, bị đánh thức, Tần Ca thoáng khôi phục ý thức. Tập trung nhìn một lúc, Tần Ca nhíu mày lại, “Đã bao lâu rồi ngươi không cạo râu?”

Ngũ Tử Ngang hôn nhẹ lên cằm của Tần Ca, từ sau khi có thai thì Tần Ca không còn mọc râu, cằm dưới hoàn toàn bóng loáng, hắn nỏi một cách ủy khuất, “Ngươi không chịu tỉnh, ta rất lo lắng, làm sao còn có tâm tình đi cạo râu. Chốc nữa ta sẽ đi cạo.”

Lúc này mới cảm thấy toàn thân đều đau đến tê dại, Tần ca nhớ đến việc mình quả thật đã sinh ra nhi tử, hắn lập tức hỏi, “Tử Quân đâu?”

Ngũ Tử Ngang nở nụ cười, nói một cách ôn nhu, “Ngươi cúi đầu là có thể nhìn thấy.”

Tần Ca lập tức cúi đầu rồi mới ngây ngẩn cả người.

“Ta biết khi ngươi tỉnh lại thì nhất định sẽ muốn nhìn Tử Quân, cho nên ta đem Tử Quân đặt bên cạnh ngươi.”

Mi tâm của Tần Ca dần dần bằng phẳng, hắn miễn cưỡng vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, hỏi một cách không xác định, “Là nhi tử chứ?”

“Ừ, là nhi tử, ta đã xem vài lần rồi.” Ngũ Tử Ngang bế nhi tử vào lòng để Tần Ca dễ nhìn.

Sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, Tần Ca đã quên nỗi đau khi sinh con, mặc dù hiện tại nửa thân dưới của hắn giống như không còn là của hắn, đau đến chết lặng, nhưng khóe miệng của hắn lại rõ ràng là vui sướng. Là nhi tử, quả thật là nhi tử.

Ngũ Tử Ngang cầm lấy tay của Tần Ca rồi tỉ mỉ hôn xuống, hốc mắt cay xè. Hắn biết Tần Ca cao hứng không phải vì cái gì mà chính là vì hắn, là vì đã sinh ra nhi tử duy nhất cho hắn.

Tần Ca giương mắt, bóng đen phủ xuống, bờ môi bị chiếm đoạt.

Nụ hôn không hàm chứa tình dục cũng không triền miên, Tần Ca là hạnh phúc, Ngũ Tử Ngang là thương yêu, thẳng cho đến khi nhớ đến còn có đứa nhỏ, không thể đè ép nó ngạt thở thì Ngũ Tử Ngang mới hơi thối lui, cất lên giọng nói khàn khàn, “Vất vả.”

Tần Ca chỉ mỉm cười, nụ cười mãn nguyện như trong mộng khiến Ngũ Tử Ngang lại nhịn không được mà hôn hắn.

“Ôn Quế, Hoàng Thượng tỉnh.”

“Nô tài lập tức đi lấy canh gà.”

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Ngũ Tử Ngang đem tay của Tần Ca dán vào mặt mình rồi nói, “Tuy không phải mổ bụng nhưng thân mình của ngươi vẫn bị thương nặng, Dung thái y bảo các khớp xương của người đều bị hở, phải ở cữ. Ở cữ xong còn phải tịnh dưỡng một tháng thì mới ổn.”

Tần Ca ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết, hắn sẽ không lấy bản thân mình ra để đùa giỡn, nhất là sau khi hắn có nhi tử. Lúc trước điều dưỡng thân mình, hắn phải nằm trên giường hơn nửa năm, như vậy một tháng này đối với hắn mà nói cũng không có gì khó khăn.

“Khi nào thì ngươi quay về Nữ Trinh?” Hắn vẫn là quân vương, vẫn phải lấy đại cục làm trọng.

Ngũ Tử Ngang giả vờ cả giận, “Đã nói sau này ngươi không được quan tâm đến quốc sự. Khi nào quay về thì ta đã có dự tính của mình, hiện tại ngươi chỉ cần dưỡng hảo thân mình là được.”

Tần Ca không giận mà chỉ thản nhiên nói, “Ta cũng chỉ hỏi một chút mà thôi. Ngươi không cho ta quan tâm quốc sự thì ta sẽ không quan tâm quốc sự. Nhưng chẳng phải ngươi nói ta là lão bà của ngươi hay sao? Chuyện mà ngươi muốn làm, ta là lão bà của ngươi thì cũng phải biết rõ chứ.”

Ngũ Tử Ngang nở nụ cười vô lại, “Đúng rồi đúng rồi, là ta nghĩ nhiều.” Tần Ca thừa nhận là lão bà của hắn! Nếu không phải hiện tại không đúng lúc thì hắn nhất định phải thiết đãi yến tiệc ba ngày ba đêm!

“Vậy khi nào thì ngươi quay về Nữ Trinh?”

Hoàng Thượng biết rõ cách để thao túng tâm tư của thần tử, hắn vừa mới thừa nhận mình là lão bà của người nọ thì người nọ lập tức nói tất tần tật, “Chờ ngươi ở cữ xong thì ta sẽ về lại Nữ Trinh. Trước khi ta đi đã phân phó Diêm Mẫn gây rối Nữ trinh, càng loạn càng tốt. Việt Lặc Da nghĩ rằng ta đã chết, ta động tay động chân làm cho hắn tưởng đám thích khách là do Việt Lặc Sở phái đến. Vì để an toàn nên ta không cho Diêm Mẫn báo tin, bất quá ta rất hiểu Việt Lặc Da, hắn nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Việt Lặc Sở, nói không chừng hiện tại hai người đang đối đầu nhau.”

“Vậy ngươi định giải thích với hắn về chuyện mất tích của mình như thế nào?”

“A, rất dễ, ta chỉ cần bảo ta bị nước sông cuốn trôi, bị trọng thương, chỉ là dưỡng thương mất thời gian, rồi phải bí mật quay về Nữ Trinh. Việt Lặc Da tuyệt đối sẽ không nghi ngờ. Ngươi cứ yên tâm về chuyện của Nữ Trinh, quá lắm là một năm ta sẽ đem Nữ Trinh về bản đồ của Đại Đông.”

Bàn tay của Tần Ca dán chặt vào mặt của Ngũ Tử Ngang, “Ở đó có khỏe không?” Lại sắp ra đi.

Ngũ Tử Ngang cất lên giọng nói khàn khàn, “Không khỏe, nhớ ngươi, mỗi ngày đều nghĩ đến ngươi. Lần này ra đi không chỉ nhớ ngươi mà còn nhớ con.”

Tần Ca hé miệng, vừa muốn mở miệng thì đã bị cắt ngang.

“Ta không muốn xa ngươi và con, nhưng nếu không diệt trừ hậu hoạn thì ngày sau ta sẽ càng xa ngươi và con nhiều hơn nữa.” Ngũ Tử Ngang nhẹ nhàng hôn Tần Ca, nhẹ nhàng hôn nhi tử, “Ta hy vọng khi Tử Quân hiểu chuyện thì người làm cha này có thể ngày ngày ở bên cạnh hắn, nhìn hắn trưởng thành. Hiện tại hắn còn nhỏ, cho dù ta không ở bên cạnh hắn thì ngày sau hắn cũng sẽ không xa lánh ta. Tần Ca, ta không nói đùa, ta muốn đem cả thiên hạ này tặng cho ngươi, tặng cho Tử Quân của chúng ta. Ta muốn làm cho Tử Quân của chúng ta sau khi đăng cơ sẽ không phải lo lắng tứ phía có hổ rình mồi, ta muốn Tử Quân của chúng ta có thể an ổn làm hoàng đế của hắn.”

Tần Ca im lặng một lúc lâu, trong mắt là thâm tình và yêu thương, thậm chí là chìm đắm. Hơi thở giao triền thật lâu vẫn không thối lui, cho đến khi ngoài phòng truyền đến tiếng của Ôn Quế thì bờ môi đang kề sát của hai người mới chịu tách ra.

“Vào đi”

Ôn Quế và Thân Mộc tiến vào, một người bưng chén thuốc, một người bưng bát canh gà, phía sau hai người là Dung gia phụ tử. Không phải không nhìn thấy đôi môi đỏ sưng của Hoàng Thượng, nhưng tất cả mọi người đều làm như không phát hiện.

Lại một lần nữa đặt nhi tử xuống giường, Ngũ Tử Ngang nghe theo chỉ thị của Dung Niệm để thay thuốc cho Tần Ca, rồi mời đỡ Tần Ca ngồi dậy để đút thuốc cho hắn uống, sau đó là húp một bát canh gà và gần phân nửa bát cháo. Trước khi vết thương ở hậu huyệt lành lặn thì Tần Ca chỉ có thể ăn một chút thức ăn lỏng.

Tình trạng của Tần Ca rất tốt, mọi người cũng yên tâm, không tiếp tục quấy rầy Hoàng Thượng và Vương gia, tất ca đều lui ra ngoài. Sau khi bọn họ rời đi thì câu đầu tiên mà Tần Ca nói chính là, “Khi nào thì thôi Liễu Song?”

Ngũ Tử Ngang mỉm cười, “Ta sẽ gửi thư cho Tử Anh. Chờ sau khi ta hồi kinh thì sẽ trực tiếp dọn vào cung, đừng ai mơ tưởng đuổi ta ra khỏi cung.”

Tần Ca thật vừa lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.