Trời Sinh Cốt Phú Quý

Chương 37: Chương 37




Editor: Xi + Beta: Hy

Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức! Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Mê Đọc Truyện và Wattpad!

"Chậc chậc, xem ai kìa. Đó không phải là Diệp Phong của trường chúng ta đây sao? Bình thường kiêu ngạo thế cơ mà, giờ thì sao?"

"Sao lại ngồi ở đây vậy, sợ đến nỗi tè cả ra quần cơ á?"

"Ai biết được, tôi chỉ nghe thấy một tiếng "bịch". Lúc chạy đến hóng chuyện thì đã thấy tên này đang quỳ dưới đất, mặt mày xây xẩm rồi."

Những người đứng xung quanh xì xào bàn tán. Diệp Phong cũng được tính là đại ca của trường, tính tình rất ương ngạnh, nếu không thì cũng chẳng hung hăng như thế với Cố Thanh Mâu. Vậy mà bây giờ, "đại ca của trường" lại đang khuỵu gối trên mặt đất, đã thế còn tè ra quần nữa. Thực ra phần lớn mọi người đến đây đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chung quy bọn họ chỉ muốn đi chế giễu cái tên Diệp Phong này.

"Cút, chúng mày cút hết cho ông, cấm được nhìn!" Cuối cùng Diệp Phong cũng phản ứng lại. Hắn nhìn một mảng ướt đẫm trên đũng quần jean của mình, mùi nước tiểu khó ngửi tỏa ra khắp sân trường. Thậm chí xung quanh còn có người âm thầm giơ điện thoại lên quay video lại, định bụng sẽ đăng lên mạng.

Giọng nói Diệp Phong trở nên sốt sắng, cậu ta nhìn thoáng qua những người vây xem rồi lảo đảo bò dậy. Do vừa rồi bị ngã từ trên tầng sáu xuống nên cậu ta bị gãy xương ở một bên chân, những bộ phận khác cũng không có gì đáng e ngại. Nhưng lúc đứng lên chân cậu ta lại đau buốt đến tê dại, đi đứng khập khiễng, nhìn rất thê thảm.

Những người đến hóng chuyện cũng biết Diệp Phong là học sinh khiến hiệu trưởng trường đau đầu nhất ---- rất bướng bỉnh. Cho dù cậu ta có gây ra chuyện lớn gì đi chăng nữa thì cũng luôn được người nhà cứu giúp, vốn dĩ không ai có thể trêu chọc.

Mọi người đều lắc đầu, chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc đó, sắc mặt Diệp Phong bỗng chốc cứng đờ. Ánh mắt cậu ta dừng lại trên gương mặt một cô gái.

Cố Thanh Mâu đứng giữa đám người, trong lúc tất cả đều đang lui về phía sau thì chỉ có mỗi mình cô là không động đậy. Trong phút chốc, bóng dáng của cô đã hiện lên trước mắt Diệp Phong. Cố Thanh Mâu lười biếng tựa vào tường, nhìn dáng vẻ thảm hại của Diệp Phong.

Đôi mắt đào hoa khẽ giương lên, cô nhỏ giọng mở miệng, âm lượng chỉ đủ để cậu ta nghe thấy: "Sao thế, có vui không? Có kích thích không?"

Rõ ràng là Cố Thanh Mâu đang hỏi thăm Diệp Phong. Một giây trước đang bị treo ở sân thượng, một giây sau đã thấy mình ngồi dưới đất. Tưởng là đã bay về với ông bà rồi nhưng hóa ra vẫn còn sống sờ sờ ở đây. Chỉ có điều... cậu ta lại bị mất mặt trước rất nhiều người.

"..." Vừa nghĩ đến việc làm vừa rồi của Cố Thanh Mâu, Diệp Phong nhất thời hoảng sợ. Cậu ta khiếp đảm ngậm chặt miệng, vòng ra sau lưng Cố Thanh Mâu rời đi. Đôi mắt tối sầm, ra vẻ ông đây sẽ ghi hận trong lòng, quân tử báo thù mười năm chưa muộn!

Có điều, khi Diệp Phong lướt qua Cố Thanh Mâu thì cô chợt đưa tay kéo cậu ta lại.

Đúng lúc đó, Cố Thanh Yến đi ngang qua sân trường. Cô ta có chút sửng sốt nhìn tình hình trước mắt, mơ màng không rõ chuyện gì đã xảy ra. Một mặt tự hỏi tại sao mọi thứ lại khác với dự đoán của mình.

Cố Thanh Yến bước đến bên cạnh Cố Thanh Mâu, nét mặt tươi cười. Cô ta có chút ngờ vực nhìn thoáng qua Diệp Phong rồi quay sang Cố Thanh Mâu, ngay lập tức mở miệng dò hỏi: "Thanh Mâu, có chuyện gì xảy ra vậy, mọi người túm tụm ở đây làm gì thế?"

Trong lúc nói chuyện, đôi mắt cô ta vẫn liếc ra đằng sau. Có lẽ là đang chờ đợi ai đó xuất hiện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.