Trời Sinh Chính Là Mệnh Hoàng Hậu

Chương 14: Cơn ác mộng dạo chơi tại công viên (1)




Lạc Thành Hòa luôn cảm thấy áy náy với đứa con gái duy nhất của mình, ông biết mình không phải là một người cha tốt, ông cũng biết thật ra trong lòng Lạc An Hải oán hận ông - người cha này, nguyên nhân chính là vì người vợ đã qua đời, Shary.

Lạc Thành Hòa thừa nhận, ông rất có lỗi với Shary, ông và Shary là kết hôn buôn bán, ông không yêu Shary, hơn nữa trước khi kết hôn ông đã quen biết Mai Phương. Khi đó ông và Mai Phương đã quen nhau nhiều năm, cũng tính cưới Mai Phương vào cửa, nhưng xí nghiệp nhà họ Lạc vì đầu tư không đúng chỗ, tài chính quay vòng không tới nơi, đứng trước nguy cơ phá sản. Cha buộc ông cưới thiên kim nhà họ Hank, mà mẹ lại càng khóc cầu ông...... Ông có thể nghèo, có thể không làm đại thiếu gia, nhưng không có cách nào nhìn ba mẹ tuổi đã già mất đi tất cả, bất đắc dĩ, đành phải chia tay Mai Phương, theo ý ba kết hôn với Shary.

Ông từng nghĩ sẽ đối xử thật tốt với Shary, nhưng khi kết hôn vài năm ông đã cứu được Lạc thị, mỗi ngày đều bận việc sự nghiệp, căn bản không có thời gian ở cùng vợ. Mà cá tính Shary mẫn cảm đa nghi, không biết từ đâu nghe được ông từng muốn kết hôn với bạn gái, bắt đầu ngày cũng nháo ông. Ông vì chuyện công ty đã rất bận lại mệt, về nhà còn phải đối mặt với Shary cố tình gây sự, làm cho ông càng mỏi mệt phiền chán. Về sau ông gặp lại Mai Phương, nhìn Mai Phương một mình một người mang theo con nhỏ sống trong khu ổ chuột, giúp việc rửa bát ở quán ăn nhỏ kiếm tiền. Ông không nhịn được ra mặt hỗ trợ, dù sao hai người từng có một đoạn tình, hơn nữa lúc trước là ông phụ bạc bà.

Ông và Mai Phương dần dần bắt đầu lui tới, Mai Phương dịu dàng săn sóc làm ông muốn quay lại ngày xưa, mà về nhà lại luôn đối mặt tranh cãi ầm ĩ với vợ, vì thế tâm của ông bắt đầu hướng về Mai Phương. Lạc Thành Hòa thừa nhận ông ích kỷ, cùng Shary tranh cãi nhiều năm đã xóa hết dịu dàng còn sót lại của ông đối với bà. Ông đưa ra yêu cầu ly hôn, Shary đương nhiên không chịu, hai người giằng co vài năm, thẳng đến khi Shary bệnh chết, ông lập tức cưới Mai Phương vào cửa. Mà Lạc Thành Hòa luôn luôn xa cách với con gái mình, cô luôn luôn bị vợ mang theo bên người, ông không biết vợ nói gì với con, Lạc An Hải từ nhỏ đã không thân với ông. Ông lại vì phiền chán, mỗi khi về nhà nhất định phải đối mặt với tranh cãi, cho nên không thường trở về, lâu, ba và con gái cũng thành người xa lạ.

Lạc An Hải hoàn toàn không biết những chuyện này, Lạc Thành Hòa cũng không nói với cô. Cá tính Lạc Thành Hòa ngoan cố chuyên chế, hơn nữa lại rất sĩ diện, ông không biết mình nên giải thích với con gái thế nào, cũng không cảm thấy nên để con gái biết những chuyện trong quá khứ.

Mà Lạc An Hải lại luôn làm cho ông lo lắng, ba và con gái xung đột thường xuyên, cho dù ông muốn thay đổi tình hình này, nhưng lại không biết nên bắt tay vào làm như thế nào. Đối lập với Lạc An Hải, Hàn Định Duệ lại hiểu chuyện nghe lời, làm việc ổn trọng có trật tự, ông luôn thích đứa con riêng này, xem cậu như con mình đẻ ra mà đối đãi, thậm chí ông còn nghĩ, nếu Lạc An Hải, đứa con này hiểu chuyện được một nửa Hàn Định Duệ thì tốt rồi.

Nhưng Lạc Thành Hòa không ngờ mọi chuyện sẽ xảy ra như thế này! Lúc ông thấy hai người thế mà...... Lạc Thành Hòa trực tiếp giận ngất đi. Khi tỉnh lại đã thấy mình đã ở bệnh viện.

“Chú Lạc, chú tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?” Thấy Lạc Thành Hòa tỉnh lại, Hàn Định Duệ lập tức đứng dậy, đi đến giường bệnh. Nhìn thấy Hàn Định Duệ, Lạc Thành Hòa liền nghĩ đến chuyện trước khi mình té xỉu, hô hấp lập tức dồn dập.

Hàn Định Duệ nhanh chóng vuốt ngực ông, trấn an “Chú Lạc, chú đừng kích động, nếu không huyết áp sẽ tăng, không tốt cho thân thể chú” cậu biết chuyện của cậu và Lạc An Hải kích thích Lạc Thành Hòa rất nhiều. Theo cá tính bảo thủ cố chấp của Lạc Thành Hòa nhất định sẽ không dễ dàng chấp nhận, càng không cần nói còn bị Lạc Thành Hòa nhìn thấy trường hợp kia.

Nghĩ lại, Hàn Định Duệ cũng cảm thấy xấu hổ. Khi đó nhìn thấy Lạc Thành Hòa cùng Mai Phương đứng ở cửa, cậu và Lạc An Hải đều thất thần. Lạc An Hải vội vàng áp sát người cậu, nhặt drap trên đất lên vây lấy người. Đang muốn nói chuyện thì Lạc Thành Hòa lại giận đến mức té xỉu.

Bọn họ đều giật nảy mình, vội vàng đưa Lạc Thành Hòa đến bệnh viện “Cậu, cậu nói! Cậu cùng An Hải bắt đầu khi nào?” Lạc Thành Hòa vừa thở vừa chất vấn Hàn Định Duệ.

Nếu nói chính xác chuyện cậu và Lạc An Hải xảy ra khi nào thì “Chính xác là ngày hôm qua”

“Ngày hôm qua?” Lạc Thành Hòa sửng sốt, lập tức nói; “Tốt lắm, dù sao thời gian còn không dài, tôi muốn hai người tách ra.”

“Không! Thực xin lỗi, chú Lạc, cháu không làm được” Hàn Định Duệ yên lặng từ chối, ánh mắt nghiêm túc chấp nhất nhìn Lạc Thành Hòa.

“Chú Lạc, cháu sẽ không chia tay An Hải, cháu muốn cùng cô ấy.”

“Làm loạn!” Lạc Thành Hòa rống giận “Hai người là chị em.”

“Chúng cháu không phải” Cho tới bây giờ cậu vẫn không cho rằng Lạc An Hải là chị cậu. “Cháu và An Hải không có quan hệ huyết thống”

“Nhưng trên danh nghĩa hai người là chị em! Cậu có biết hai người bây giờ đã làm chuyện khiến người ta chê cười như thế nào không? Chuyện xảy ra tối hôm qua trong buổi tiệc đã bị lên báo, bây giờ tất cả mọi người đều hoài nghi quan hệ mờ ám của hai người!”

Lạc Thành Hòa nhìn thấy tạp chí mới có thể cùng Mai Phương đến chỗ ở của Lạc An Hải.

Tạp chí đăng ảnh Lạc An Hải và Hàn Định Duệ thân mật ôm nhau, mờ ám đụng chạm hoàn toàn không giống chị em, mà như người yêu.

Có một tờ báo viết sinh động như thật, đem tình sử Lạc An Hải nhất nhất thảo luận, nói cái gì mà những người đàn ông này đều là lá chắn để che dấu sự thật cô và em trai yêu nhau. Lạc Thành Hòa không còn mặt mũi, cho dù hai người không có huyết thống, nhưng trên danh nghĩa cũng là chị em, ông tuyệt không cho phép bọn họ quăng hết mặt mũi nhà họ Lạc!

Hàn Định Duệ đã sớm đoán được chuyện tối hôm qua xảy ra ở buổi tiệc đã bị đưa lên báo, cũng sớm chuẩn bị tâm lý đối mặt với Lạc Thành Hòa chất vấn. Dù Lạc Thành Hòa nói như thế nào, cậu sẽ không buông tay Lạc An Hải.

“Chú Lạc, cháu không hiểu vì sao cháu và An Hải yêu nhau lại khiến người ta chê cười, chúng cháu yêu nhau là sự thật, cháu không quan tâm người khác nói như thế nào.”

“Cậu!” Lạc Thành Hòa tức giận đến phát run, “Tiểu Duệ, bây giờ ngay cả cậu cũng muốn giống An Hải ngỗ nghịch tôi sao?”

“Chú Lạc, cháu......”

“Thì ra mặt mũi của ba còn quan trọng hơn cả con sao” Lạc An Hải ở ngoài cửa thật lâu, rốt cục nhịn không được mở cửa tiến vào. Mà Mai Phương thần sắc lo lắng đứng bên cạnh Lạc An Hải. Bà và Lạc An Hải đi nghe bác sĩ báo cáo, không ngờ vừa về ngoài cửa đã nghe thấy Lạc Thành Hòa và Hàn Định Duệ nói chuyện. Mà sắc mặt Lạc An Hải cũng dần dần trầm xuống, Mai Phương thật sự sợ ba và con gái lại xung đột.

“An Hải!” Hàn Định Duệ nhẹ nhàng lắc đầu với Lạc An Hải, ý bảo cô không cần xúc động. Nhìn thấy ánh mắt Hàn Định Duệ muốn cô bình tĩnh, Lạc An Hải cố gắng áp chế cơn tức.

Làm ba giận ngất đi, cả trái tim cô đều bay mất, chỉ sợ ba gặp chuyện không may, nghe bác sĩ nói huyết áp ba tăng cao, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt là được, cô mới hết căng thẳng. Nhưng ở cửa phòng bệnh nghe được ba nói với Hàn Định Duệ, lòng cô lại dâng lên bất mãn, muốn mở miệng tranh chấp với ba nhưng nghĩ đến lời bác sĩ nói không thể để Thành Hòa kích động nữa, cô mới xoay mặt, lạnh như băng nói “Bác sĩ nói huyết áp ba tăng cao, ba phải chú ý ăn uống, cũng không được quá kích động”

Nhưng lời cô nói khi vào cửa, còn có thái độ bây giờ đã triệt để chọc giận Lạc Thành Hòa “Huyết áp tôi tăng cao còn không phải bởi vì cô! Rốt cuộc cô đang làm gì, quậy một hồi ở pub, chia tay rồi hợp lại với Baker, bây giờ còn kéo cả Tiểu Duệ vào! Cô muốn tức chết tôi sao?”

“Nhìn ba nói tốt như vậy, yên tâm, ba có thể sống thật lâu ” Lạc An Hải không nhịn được đáp lời.

“Cô đứa con trời đánh này nói cái gì!” Lạc Thành Hòa tức giận thở hồng hộc.

Mai Phương sợ tới mức chạy nhanh xông lên vỗ lưng chồng “Thành Hòa, anh bình tĩnh một chút, đừng tức giận”

Lạc An Hải mím môi, không hé răng.

Hàn Định Duệ làm sao không thấy nước mắt trong mắt cô, nắm tay cô, nhéo nhẹ lòng bàn tay một cái, sau đó nói với Lạc Thành Hòa: “ Chú Lạc, chú đừng giận, An Hải không phải cố ý ”

“Tôi thấy cô ta chính là cố ý ! Cô ta muốn tức chết lão già này!” Lạc Thành Hòa vừa thở vừa mắng.

“Chú Lạc......” Hàn Định Duệ muốn nói nữa, Lạc An Hải lại giữ chặt cậu, nâng cằm, quật cường nhìn Lạc Thành Hòa.

“Ở trong lòng ba con làm gì cũng sai đúng không? Dù con làm thế nào ba cũng không vui, dù con làm cái gì, cũng bị ba mắng, ba, ba ghét con như vậy sao?”

Lạc Thành Hòa nói không nên, đây là lần đầu tiên Lạc An Hải nói như vậy với ông, nhìn gương mặt quật cường của con gái, lại nghe được khổ sở trong lời nói của cô.

Thoáng chốc, ông trầm mặc.

Đứa con gái duy nhất, làm sao ông có thể chán ghét, trước mặt người khác ông kiêu ngạo vì Lạc An Hải, chỉ là, ông đã quen nghiêm khắc với đứa con này, vừa rồi cũng vì sĩ diện mới có thể nói những lời này, thật không để tâm đến hạnh phúc của con gái.

Chỉ là cho dù không có quan hệ huyết thống, dù sao bọn họ cũng là chị em, bây giờ lại nói yêu nhau, nhưng nếu không yêu thì sao? Đến lúc đó hai đứa phải làm thế nào để ở chung?

Hơn nữa, An Hải vốn chán ghét Tiểu Duệ, sao bây giờ lại thích nó? Tuy rằng không muốn nghĩ đến chuyện đó, nhưng Lạc Thành Hòa không có cách nào ngăn suy nghĩ của mình.

Mai Phương hiểu ý chồng, bà vỗ vỗ tay chồng, sau đó nhìn Lạc An Hải “An Hải, dì chỉ hỏi con một chuyện, con cùng Tiểu Duệ là vì trả thù dì sao?”

Nhìn hai đứa cùng nhau, Mai Phương không phải không sợ hãi kinh ngạc, rốt cục bà đã hiểu nguyên nhân vì sao con luôn không chịu gọi An Hải là chị.

Con của mình làm sao Mai Phương không hiểu, Hàn Định Duệ là người cố chấp, yêu một người chính là cả đời. Nhưng An Hải thì sao? Mai Phương không thể khẳng định, trong lòng cũng không phải không nghi ngờ, An Hải cùng con bà là muốn dùng con bà trả thù bà sao. Lạc An Hải ngốc ra, lại nhìn ánh mắt rối rắm của ba, lập tức hiểu được.

“Con sẽ không lấy tình cảm để trả thù.” Cô hiểu yêu đả thương người bao nhiêu, lại càng không đem tình cảm của mình đi tổn thương người khác. Hàn Định Duệ cười sờ sờ lòng bàn tay cô, rước lấy Lạc An Hải một trừng một cái, muốn bỏ tay cậu ra, lại bị cầm thật chặt không để ý cô giãy dụa. Hàn Định Duệ nhìn mẹ, cười cười “Mẹ, bây giờ mẹ có thể an tâm rồi?”

Mai Phương nhìn động tác nhỏ giữa hai người, lại nhìn Lạc An Hải không hất tay Hàn Định Duệ ra, chỉ căm giận trừng Hàn Định Duệ một cái, cũng không giãy dụa nữa, tùy ý để cậu nắm. Động tác đơn giản, lại nhìn ra được cô đã thỏa hiệp. Mai Phương kinh ngạc trong lòng, bà luôn cho rằng cô gái này chưa bao giờ nhượng bộ, không ngờ...... Rốt cục bà đã yên tâm, mỉm cười với con, ánh mắt từ ái “Tùy con thôi, con cũng đã lớn, chuyện của mình tự phụ trách” Không ngờ Mai Phương sẽ nói như vậy, Lạc Thành Hòa kinh ngạc nhìn vợ “Phương Phương, em cứ đồng ý bọn họ như vậy?”

“Con cháu đều có phúc của con cháu ” Mai Phương vỗ vỗ tay chồng...... Lạc Thành Hòa trừng mắt nhìn hai người, cuối cùng vẫy tay “Tùy các người, dù sao tôi già rồi, quản không xong. Nhưng Tiểu Duệ, cậu chuyển ra ngoài đi, miễn cho tôi nhìn thấy cậu liền giận.” Lạc Thành Hòa quyết định mắt không thấy tâm không phiền, bằng không sớm hay muộn ông sẽ bị này hai đứa này tức chết!

Lạc Thành Hòa miễn cưỡng đồng ý quan hệ hai người. Nhưng mà cũng nói trước khi ông hết giận hai người đừng xuất hiện trước mặt ông!

Còn có, muốn bọn họ giải quyết chuyện tạp chí, để ông nhìn thấy bát quái loạn thất bát tao nữa thì chắc chắn ông sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu!

Lạc An Hải chỉ cảm thấy ông già này đúng là không có việc gì làm, bọn chó muốn viết loạn chuyện của cô, cô có cách nào chặn ? Sợ tức chết thì đừng đọc.

“Chú Lạc quan tâm chuyện của em thôi” Nhưng mà không biết bày tỏ sự quan tâm thế nào, đành phải mượn tạp chí thể hiện cho Lạc An Hải. Sau này cô cùng ông vẫn quan hệ như bình thường, nhưng trải qua lần ầm ỹ ở bệnh viện kia, Lạc Thành Hòa không động một chút liền mắng con gái nữa, dù sao cũng đã già, vẫn nên khác một chút. Hơn nữa Mai Phương đi tìm cô, nói qua chuyện bọn họ năm đó, Mai Phương hy vọng cô đừng hận ba nữa, bởi vì người sai, ích kỷ thật sự là bà. Vì không muốn con mình chịu khổ, cam nguyện làm người thứ ba. Mai Phương xin lỗi cô, nói thực xin lỗi cô.

Lạc An Hải không nhận lời xin lỗi của Mai Phương, cô trực tiếp nói với Mai Phương, cô sẽ không tha thứ cho bà, nhưng cũng không hận quá mức, quá mệt mỏi, cô đã từng trải qua loại mỏi mệt này, cho nên lần này cô không muốn hận nữa.

Cô không thể nói ba không sai, nhưng lỗi của ba cô không thể bình luận, Lạc Thành Hòa dù sao cũng là ba cô, cô không muốn hận ông nữa, không muốn lặp lại chuyện đời trước.

Cha và con gái hai người đều học cách làm thế nào để ở chung, tuy rằng hiệu quả không tốt lắm, nhưng Hàn Định Duệ cảm thấy ít nhất đã bắt đầu “Chuyện tạp chí em nghĩ nên làm gì bây giờ?” Hàn Định Duệ hỏi cô.

Cậu và Lạc An Hải chính thức ở cùng nhau đã hơn nửa năm, mỗi ngày tạp chí đều truy lùng bọn họ phát triển đến đâu, lại càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí còn hư cấu khúc mắc tình yêu giữa hai người. Ví dụ như : Hàn Định Duệ người con riêng này vì muốn tài sản nhà họ Lạc nên thi triển mọi thủ đoạn, rốt cục đạt được tâm nữ vương. Nữ vương hoa tâm tuyệt tình lần này rốt cục đã gặp hạn trong tình yêu, nghe đồn đã chuẩn bị từ bỏ quyền kế thừa nhà họ Lạc, cam tâm giao xí nghiệp Lạc thị.

Lạc An Hải xem xong trực tiếp quăng tạp chí vào thùng rác, toàn mà máu chó suy tưởng!

Nhưng mà...... Cô nhìn cô và người đàn ông kia tay trong tay, bây giờ hai người đang hẹn hò, mặc dù mặc trang phục cặp đôi mới nhất thời trang nhất nhưng Lạc An Hải vẫn cảm thấy chuyện này thật ngốc. Nhưng Elle lại nói hẹn hò phải mặc đồ đôi, cô chỉ cười nhạt, nhưng Hàn Định Duệ lại tán thành. Lạc An Hải phản kháng không có hiệu quả, đành phải mặc vào.

“Ai, em thực sự không có hứng thú với vị trí tổng giám đốc Lạc thị?”

Lạc An Hải liếc cậu, gợi lên khóe miệng cười như không cười “Theo em thực sự không phải vì tài sản nhà họ Lạc sao?”

Hàn Định Duệ nhíu mày nhìn cô “Em nói xem?”

“Em nói......” Lạc An Hải dừng chân, thô lỗ kéo lấy cổ áo cậu, mắt đẹp híp lại “Anh không dám” Hàn Định Duệ vươn tay kéo cô vào lòng, thuận thế cúi đầu, “Biết nguyên nhân anh và em cùng nhưng là gì không?”

“Là gì?”

“Bởi vì......” cậu ở cô bên tai nhẹ giọng nói; “Anh yêu em” Lạc An Hải hừ lạnh, rất là khinh thường

“Không có câu nào khác sao?”

“Được rồi” Hàn Định Duệ ôm cô vào ngực “Cưng à, em muốn giải quyết mấy chú chó theo dõi kia thế nào?”

Lạc An Hải liếc nhìn mấy người lén lút tránh ở góc một cái, sau đó ôm mặt Hàn Định Duệ “Giải quyết như vậy ” Dứt lời, trực tiếp hôn lên miệng của cậu. Sau đó, không chút ngoài ý muốn, một màn trên bị chụp lại, trực tiếp dùng làm trang bìa tạp chí.

Ngón tay Hàn Định Duệ nhẹ nhàng đảo qua mặt bìa, ánh mắt dịu dàng _ Cô gái trên bìa, khóe miệng nhướng lên cười. Lạc An Hải buông cậu ra rồi nói : “Biết nguyên nhân em cho phép anh cùng em là gì không?” Cô nâng cằm, bộ dáng kiêu ngạo “Bởi vì, em yêu anh.”

Về phần trên tạp chí lại viết bát quái gì, ai để ý. Cậu chỉ cần biết rằng, cậu đã có được tình yêu của cô, vậy là đủ.

-- Hết --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.