Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Chương 57: Chương cuối




Đến khi ăn mọi người đều có chuẩn bị tốt túi đựng, ăn xong chúng tôi đem chai plastic cùng các loại rác rưởi gom vào đi, đợi ngày mai xuống núi nhất trí ném vào trạm xử lý rác thải.

Vài nam sinh đem bài poker, mạt chược, bàn cờ bày ra một bên, ai muốn chơi tự động bò qua. Đoàn thể nữ sinh vẫn ẩn ẩn lấy Sở Kiều làm trung tâm, nhóm thanh niên còn lại là theo Tiểu Lưu sai khiến, tôi cùng với Tây Cố ngược lại độc lập bên ngoài, tự thành một nhóm.

Tôi đối với những thứ này không có hưng trí gì nhiều, tạm thời cũng đi vô giúp vui, bước ra đánh hai vòng mạt chược.

Tây Cố có phần chán chết ở bên cạnh nhìn một hồi, Thái Lãng vẫn vội vàng cùng bạn gái tương lai bồi dưỡng tình cảm, đem máy chơi game mà cậu ta mang tới đưa cho Tây Cố.

Tây Cố chỉ chơi một lát, lại chạy tới quậy tôi.

Tôi mới thắng một ván, trong lòng vẫn đang thoải mái, liền nhìn thấy nguyên bản Sở Kiều đang cùng Tiểu Lưu đánh bài tiếp cận lại đây, đứng ở sau lưng tôi thấp giọng lôi kéo Tây Cố nói chuyện.

Lòng tôi có chút không tập trung, cái cô gái này như thế nào lại không hiểu được ánh mắt, vẫn cố ý làm bộ không thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế?

Tôi quả thật không cần phải nhìn cô ấy, chấm dứt xong trận bài này cũng học theo nhiệt tình mua bán thời hiện đại gọi Sở Kiều một tiếng, "Muốn chơi mạt chược hay không? Chị với Tây Cố muốn đi một chút, em có muốn thay một hồi không?"

Cô ấy đi qua nhìn nhìn tôi cùng Tây Cố, cười tủm tỉm nói, "Được, chị Hác Manh hai người chầm chậm đi hẹn hò đi."

Tôi thuận lý thành chương đem cô ấy bỏ lại trên bàn bài, kéo Tây Cố chạy lấy người.

Tây Cố nhịn cười, đợi ra khỏi tầm mắt của bọn họ, anh ngoắc ngoắc eo của tôi, "Ừm" một tiếng thật dài, "Manh Manh, ăn dấm chua rồi?"

Bộ mặt già của tôi đỏ lên, hung hăng nện anh một quyền, "Chính anh nói coi, anh lúc trước nói như thế nào, hiện tại người cùng cô ta dây dưa không rõ là ai."

"Anh với cô ấy thật không quan hệ," Tây Cố dừng lại, "Lần này là Tiểu Lưu muốn đuổi theo cô ấy, cô ấy mới theo tới, anh cuối cùng không thể để cho cậu ta thúc đẩy? Lúc trước anh đi kiếm củi, cô ấy cùng lại hỗ trợ..."

Tôi hừ lạnh một tiếng, axit chảy đi đâu mất, nói, "Cô ấy thật ra vui vẻ giúp người." Là một Lôi Phong ở thời đại mới sao.

Anh bật cười, nắm vai tôi, "Được rồi được rồi, khó có khi đi ra ngoài giải sầu đừng vì cái này ầm ĩ."

Vẫn không có nhắc lại bộ luật về tình hữu nghị đã lập ra trước kia.

Tôi liếc xéo anh một cái, tạm thời tin tưởng lí do thoái thác của anh, chỉ nói, "Em ầm ĩ sao? Nhưng là âm điệu em thật sự thấp, nén giữ mặt mũi cho anh, âm thầm tìm anh thẩm vấn. Nếu như những người khác, không chừng ngay tại trận dựng lông cùng với cô nhóc kia PK."

"Được, anh biết." Anh cúi đầu trấn an hôn nhẹ mặt tôi, không có nói lại, bàn tay ôm lấy, trực tiếp đi vào thế giới của hai người.

Sau đó tôi nghĩ nghĩ lại liền cảm thấy không thích hợp, Tây Cố đã từng thề son sắt nói bọn họ chỉ là tình huynh đệ, vì cái gì lần này tôi chỉ rõ Sở Kiều đối với anh có ý đồ, anh lại không có phủ nhận? Chỉ hàm hồ cắt đứt đề tài của tôi?

Theo như anh nói, khó khi đi ra ngoài, tôi cũng không muốn truy tìm ầm ĩ khiến cho mọi người đều không thoải mái, cũng có khả năng chính là tôi tự suy nghĩ quá nhiều, vì thế suy nghĩ hết lần này tới lần khác, tôi làm bộ dường như không có việc gì đem vấn đề này tạm thời nuốt xuống, đợi sau khi về nhà sẽ đóng cửa nghiêm hình bức cung.

Xét thấy vấn đề an toàn, chúng tôi không có rời khỏi doanh địa quá xa, chỉ tại lân cận qua lại di chuyển, trời vừa sẩm tối thì đi trở về. Cắm trại ngoài trời thời điểm phấn khích nhất đúng là khi vào đêm, ban đêm tựa hồ giao cho nam nữ thanh niên càng nhiều dũng khí mở miệng nói ra tình cảm thật hơn so với ban ngày.

Bởi vì trong núi ngày đêm chênh lệch nhiệt độ khá lớn, mọi người đóng quân dã ngoại trên người đều có chuẩn bị quần áo chống lạnh, tôi sau khi trở về đem bản thân bao thành một cục bông, lúc hoàng hôn có phân phó mọi người mang củi lửa đều tập trung lại, đốt lên.

Tây Cố không có cố kỵ ánh mắt của những người khác, cùng tôi chung một lều.

Hai người ở trong lều náo loạn một hồi lâu mới đi ra ngoài.

Mấy cô gái nhóm đều vây quanh ở cạnh lửa trại sưởi ấm nói chuyện phiếm, nhóm thanh niên nóng lòng muốn thử mai phục theo đuổi mục tiêu trong lòng, tùy thời chuẩn bị công chiếm tâm hồn thiếu nữ.

Mùi hương thức ăn đánh tới, tôi với Tây Cố lấy mấy xâu thịt dê nướng, hương vị quả thật không tệ, chỉ là sợ bị nóng.

"Em đi lấy trà xanh." Cổ họng hơi bị khô, tôi đứng dậy nói.

Anh gật đầu, "Đi về nhanh chút."

Tôi kéo chặt quần áo bước nhanh đi qua chỗ đồ uống chất đống tìm trà xanh, lửa trại ánh sáng không rõ lắm, tôi híp mắt nỗ lực tại một đống bia, nước trái cây, tìm kiếm.

"Chị Hác Manh, chị đang tìm cái gì?" Bạn gái tương lai của Thái Lãng nhỏ giọng nói.

Tôi có chút ngượng ngùng, "Chị tìm trà xanh, không biết để ở chỗ nào rồi."

Có cô bé lại đây hỗ trợ, cách vài giây, muốn nói lại thôi, nói, "Vừa rồi Sở Kiều có chuyện tìm chị."

Tôi "Aiz" một tiếng, "Chuyện gì?"

Cô ấy chần chờ, lắc đầu.

Tôi có chút phiền muộn, lấy trà xanh xong vội vàng rời đi.

Bên ngoài vẫn ồn ào sôi nổi, ăn uống no đủ xong bọn họ lại ầm ĩ chơi nói thật lòng hay mạo hiểm, tôi cùng với bọn họ luôn luôn có một tầng khoảng cách, tuy rằng xem bọn họ chơi đến vui vẻ, nhưng lại không có ý đồ gia nhập, cười cười cùng Tây Cố nhìn nam nữ thanh niên tham gia trò chơi, hoặc âm thầm liếc mắt đưa tình.

Cả đêm hoạt động thú vị không ít, trừ bỏ nói thật hay mạo hiểm, phía sau lại ầm ĩ chơi trò giết người, K đố chữ... Cuối cùng chơi đô-mi-nô thơ ca làm phần kết.

Tôi cùng Tây Cố một đường lướt qua, chỉ dự định ở bên cạnh nhìn quần chúng. Tiểu Lưu quay đầu xem xét chúng tôi, "Nè nè, biết hai người các ngươi cảm tình tốt, nhưng mà cả đêm đều dính cùng một chỗ sẽ không có lạc thú hoạt động tập thể đâu, đây đều là trò chơi cuối cùng, Tây Cố, lên! Chứng minh cho bạn gái thấy học thức uyên bác của cậu thôi."

Đã nói ra như vậy, tôi với Tây Cố đương nhiên gật đầu gia nhập.

Quy tắc chơi đô-mi-nô là mặc cho chọn bài thơ nào, trong câu thơ kế tiếp phải chứa chữ cuối cùng của bài thơ trước đó. Nếu là không khớp, tức phải thành thực trả lời vấn đề bất kỳ của người đưa ra, cũng bị knockout khỏi cuộc đấu.

"Bắt đầu từ tôi," đội trưởng Tiểu Lưu nói, "Hồi thủ trường an đạo, phương hoan yến bách lương."

Thái Lãng nói tiếp, "Trường khiếu lương phụ ngâm, hà nhật kiến dương xuân?"

"Xuân hoa thu nguyệt hà thì liễu, vãng sự tri đa thiểu."

"Thiểu tráng bất nỗ lực, lão đại đồ thương bi. . ."

Vòng đầu tiên cơ hồ không có người xuống ngựa, theo phần sau độ khó càng cao, phía trước tôi đã có hai cô gái bị đấu loại, tôi bất đắc dĩ nhìn Sở Kiều sảng khoái đặt mông ngồi ở bên cạnh tôi.

Đêm nay cô ấy đem tóc đuôi ngựa như ngày thường thả xuống, không có giống như tôi vậy gói thành một cái bánh chưng to, trên người mặc một chiếc váy dệt kim nổi bật đường cong thục nữ, thừa dịp ánh lửa lay động thì chậm rãi đi ra, ngày thường cô ấy luôn giả dạng như con trai giờ như vậy mềm mại nữ tính làm cho người ta kinh diễm.

Tây Cố đại khái cũng là lần đầu nhìn thấy Sở Kiều ăn mặc bộ dáng tràn ngập mùi phụ nữ này, nghiêng đầu nhìn cô ta vài giây, tôi mỉm cười nâng chân lên hung hăng giẫm đạp ——

Thất bại.

Anh đắc ý hướng tôi ngoắc ngoắc tay, "Anh sớm có chuẩn bị."

"..."

Bạn xem, lực nhẫn nại của tôi đủ kinh người chưa. Nhưng đối mặt với cô ta khiêu khích khí thế bức nhân, chính là lực nhẫn nại kinh người như thế nào cũng đã bùng nổ.

Gió đêm có hơi lớn, Sở Kiều tóc dài rối tung, khi chơi đô-mi-nô tiến hành đến một nửa, cô ấy nâng tay đem tóc đang tung bay tóc vén ra sau tai, ống tay áo theo động tác, lộ ra một nửa đồ đeo cổ tay màu xanh sẫm...

Tôi ngẩn ra.

Lúc trước Tây Cố đem mọi thứ có liên quan tới Sở Kiều đều thu xếp ném đi, là tôi đi theo anh một đường đến cửa hàng mọi thứ tự mình chọn lựa, giống như lấy lòng lại anh, bao cổ tay bề ngoài quen thuộc viền vàng, tôi vô luận như thế nào cũng không có nhìn lầm... Đây là tôi tự tay vì anh chọn.

Đầu của tôi rối loạn thành một đoàn, nhưng vẫn kiệt lực tỉnh táo lại, khắc chế cảm xúc. Dù sao không phân tốt xấu đã tùy tiện kết luận không phải là phong cách của tôi.

"... Điêu lan ngọc thế ứng do tại, chích thị chu nhan cải."

Chơi đô-mi-nô còn đang tiếp tục.

Tôi buông mí mắt, bên tai nghe thấy Sở Kiều tự tin chậm rãi nói tiếp một câu, “Tối thị nhân gian lưu bất trụ, chu nhan từ kính hoa từ thụ." (Câu này nói đơn giản là Sở Kiều làm trò trước mặt mọi người cười nhạo Hác Manh tuổi đã không còn trẻ nữa.)

Tôi sửng sốt, nghe được câu này của cô ấy câu này rõ ràng có ý bỡn cợt, biểu tình của mọi người xung quanh cũng có chút không được tự nhiên.

"Chị Hác Manh, đến chị nha."

Tây Cố bỗng nhiên đứng lên, trực tiếp lôi kéo tôi rời tiệc, trước khi đi anh sắc bén nhìn chằm chằm cô ấy một lúc lâu, "Sở Kiều, cậu lần này hơi quá đáng."

Sở Kiều cũng đi theo đứng lên, mỉm cười cởi bỏ bao cổ tay đang mang trên tay đưa cho tôi.

"Vậy thật sự là xin lỗi chị Hác Manh, cái này, làm quà tạ lỗi có thể chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.