Trời Không Tác Hợp

Chương 37: Akuman (2)




Chuyển ngữ: Puny

Ban đêm, Lục Mạn Mạn nằm sấp ở đầu giường, mở đèn pin, viết thư cho Alex.

Nâng mắt liền có thể trông thấy một vầng trăng sáng treo lơ lửng trên ngọn núi, cây cối xanh biếc tựa như nhuộm thấm màu mực.

Trình Ngộ giường dưới vừa chạm gối liền ngủ như chết, hôm nay thật sự là mệt mỏi quá sức.

Con gái ngủ, sẽ không phát ra âm thanh đặc biệt kinh khủng, nhưng mà âm thanh lẩm bẩm nho nhỏ vẫn phải có, rất yên ổn.

Một cái xoay mình, tiếng lẩm bẩm biến mất.

Có đôi khi hứng thú nổi lên, Lục Mạn Mạn sẽ viết thư gửi về cho ba, mặc dù phải hơn nửa tháng bức thư mới có thể đưa tới, nhưng sờ từng nét chữ tự tay viết xuống, vượt qua nghìn núi mười ngàn sông, đi qua bờ bên kia đại dương xa xôi, hương mực trải qua thời gian lắng đọng, mùi thơm kéo dài.

Cô lại líu ríu nói nhiều, mỗi lần đều viết hết mấy tờ, nói lải nhải, viết hết chuyện vụn vặt sinh hoạt, vui hay không vui, ngạc nhiên mừng rỡ thất vọng...

Nhớ lại cảm xúc lo âu mờ mịt đi qua.

Kiểu chữ tiếng Anh của cô nhỏ dài, đặt bút hơi nghiêng, mang theo một chút hình thức Gothic cổ điển.

"Louis thương yêu,

Con đã gia nhập câu lạc bộ chiến đội chuyên nghiệp, bây giờ ở trong rừng nguyên sơ huấn luyện quân sự, huấn luyện viên là một người đàn ông đặc biệt kinh khủng, hôm nay vừa tới một cái đã ra oai phủ đầu với tất cả mọi người. Lúc đầu không thể thích ứng được, tới ăn cơm muộn, tắm rửa để lỡ, nhưng mà thật may trong đội các anh đặc biệt tốt, không chỉ giúp chúng con giấu thức ăn, còn trộm cất giữ nước tắm. Nếu không có bọn họ, hôm nay liền xong đời rồi...

Cơ thể chị Trình không có trải qua loại huấn luyện cường độ cao như thế này, hôm nay lúc hít đất con đã nhìn ra, cô ấy không chịu được, nhưng vẫn còn gượng hít, cô ấy không cam lòng khuất phục làm người sau, muốn cố gắng chứng minh chính mình, cố gắng đuổi theo nhịp bước của đội viên chuyên nghiệp.

Con luôn nói với cô ấy, con có thể dẫn cô ấy đánh tranh giải, cô ấy đặc biệt tin tưởng con. Ách, trộm nói, thì thật ra áp lực có chút lớn, nhưng con nhất định sẽ dẫn cô ấy thật tốt, chăm sóc cô ấy...

Người nhà cô ấy đối với cô ấy không được tốt, bởi nguyên nhân là con gái, lúc trước còn tranh luận với người nhà lấy được cơ hội thi đấu, cô ấy tự quẹt mặt mình làm bị thương, bây giờ trên mặt còn có một vết sẹo lờ mờ, cô ấy rất đẹp, cho dù trên mặt rơi xuống một vết sẹo, con cũng thấy cô ấy rất đẹp, cô gái đẹp như vậy, mọi chuyện đều vì nghĩ cho người khác, tại sao người nhà lại không thích cô ấy chứ.

Con gái thật sự kém hơn con trai sao?

Louis, con cảm thấy cái này thật không công bằng.

Trông mong hồi âm, thay con hỏi thăm sức khỏe Alex.

Bảo bối to bự yêu người, Mạn Mạn.

Lục Mạn Mạn cất kỹ giấy viết thư, phía dưới gối để một cái túi phong bì màu gỗ, cái túi này cô sẽ bỏ hết mấy bức thư, chuẩn bị khi đi về gửi qua bưu điện.

Một đêm kia ngủ đặc biệt sâu, sáng sớm bị tiếng còi làm tỉnh giấc, Lục Mạn Mạn cảm giác được sự tuyệt vọng.

Không nghĩ tới mà!

Trình Ngộ mơ mơ màng màng lẩm bẩm nói: "Ủa? Tay đâu, tay tôi đâu? Có phải là có người thừa dịp tôi ngủ đã tháo cánh tay tôi ra rồi? Ôi ôi, đau!"

Lục Mạn Mạn ngồi dậy, thoáng hoạt động cánh tay một chút, cũng cảm giác được gân cốt nâng đỡ, đau nhức...

Đầu cô rủ xuống, nhìn về Trình Ngộ giường dưới: "Cánh tay vẫn còn ở đây sao?"

Trình Ngộ híp mắt ngồi dậy, ôm cánh tay đau đến miệng co quắp: "Còn còn, hơn phân nửa là đã bị hỏng."

Vì vậy sau tiếng còi thổi lên, hai cô gái khó khăn đau đớn mặc quần áo tử tế, dắt dìu nhau chạy xuống lầu, đánh răng rửa mặt, xuống phòng ăn.

Một bàn bánh bao chay, mấy mâm dưa muối, cháo loãng cải xanh.

Lần nay ngược lại đuổi kịp giờ cơm, chỉ có điều tay cầm đũa của Lục Mạn Mạn đang phát run.

Ngày hôm qua việc tập luyện hít đất cường độ cao, đã làm tổn thương cơ cánh tay, cho nên bây giờ cánh tay đau nhức không có cách nào nhúc nhích được.

Cô gục xuống bàn, toàn thân không có lực dứt khoát cũng không cần ăn cơm, ngủ lấy sức.

Nguyên Tu thật sự không nhìn nổi, lấy bánh bao chạy tới, bên trong kẹp đồ ăn, đưa tới bên miệng cô: "Há miệng."

Lục Mạn Mạn sững sờ nhìn về phía anh, anh mặc áo sơ mi ngụy trang phong phanh, tay áo vén đến vị trị khớp xương, lộ ra đường cong cơ bắp cánh tay.

Không được à, xung quanh nhiều người như vậy.

Ngại lắm.

Sắc mặt Nguyên Tu lãnh đạm, bình tĩnh nói: "3, 2,..."

Không đợi anh nói đến một, Lục Mạn Mạn ngoan ngoãn lại gần, cắn một cái bánh bao, bánh bao mềm, vào miệng ngọt lại thơm mùi lúa mì.

Cái miệng nhỏ của cô nhai kỹ, gục xuống bàn liền nuốt cháo loãng.

Mặc kệ, nói chung nhét đầy cái bụng quan trọng hơn.

Nguyên Tu dùng tay phải cầm muỗng ăn cơm, tay trái cầm một cái bánh bao lớn cho cô, cô thỉnh thoảng đưa đầu qua, cắn một cái.

A Hoành ừng ực múc cháo nóng, ngẩng đầu nhìn Lục Mạn Mạn một chút: "Sao lại có cảm giác giống như Bé Cưng, mỗi lần Bé Cưng gặm xương cũng thích để cho đội trưởng cầm, không cầm nó còn không ăn."

Nhâm Tường nói: "Cái này gọi là khoe mã."

Nguyên Tu nhàn nhạt mỉm cười: "Cô ấy có thể nghe lời một phần mười Bé Cưng sao?"

Trình Ngộ nhịn đau, miễn cưỡng cầm đũa gắp thức ăn ăn cơm: "Tại sao đội trưởng của tôi phải nghe lời đội trưởng đội bạn chứ."

Lục Mạn Mạn gật đầu liên tục, vẫn là đội viên nhà mình tốt, ruột thịt!

Cô nhắm ngay thời cơ, một tay đè tay anh lại, nhào qua tha một nửa cái bánh bao trong tay anh đi.

Hừ hừ, ai muốn là Bé Cưng của anh chứ.

Nguyên Tu ổn định cơ thể của cô: "Không ăn được liền cướp, ngay cả động tác cũng giống với Bé Cưng vậy, cậu thật đúng là cầm tinh chó sao?"

Lục Mạn Mạn miệng to nhai nuốt, vứt cho anh một khuôn mặt lạnh lùng: "Tôi cam tâm tình nguyện!"

Chó ngoan như vậy, dù sao cũng không phải của nhà anh.

Một bữa cơm cãi nhau ầm ỉ cũng ăn xong, cả đội tập họp, các đội viên ở trong bãi tập bước đi nghiêm, tiêu hóa bữa sáng, sau đó bắt đầu huấn luyện buổi sáng.

Hoạt động khai thông cơ thể, cánh tay ngược lại không có đau nhức như vậy.

Trước bữa trưa, Trình Ngộ đứng bên tường chỗ quẹo của phòng ăn, tay hướng Lục Mạn Mạn mò mò, thần thần bí bí.

Lục Mạn Mạn cùng đi qua, hai người vịn bờ tường, nhìn sang bếp sau phòng ăn.

Trong phòng bếp lộn xộn, huấn luyện viên Lưu đang cùng với một cô gái phụ bếp nói chuyện.

Cô gái mặc đồng phục đầu bếp màu trắng, cái mũ phòng bếp thật cao không thể che hết dung mạo yêu kiều xinh đẹp của cô ấy, cô ấy bỏ mấy cái bánh bao lớn vào trong túi, đưa cho huấn luyện viên Lưu, đỏ mặt dịu dàng nói: "Buổi chiều anh phải dẫn đội chạy quanh núi, mang nhiều một chút, trên đường đói ăn."

Huấn luyện viên Lưu cầm lấy bánh bao trong tay cô ấy, giọng to dày, vẻ mặt lại vô cùng dịu dàng: "Cám, cám ơn."

"Không cần cám ơn."

Hai người ở bên lò bếp thẹn thẹn thùng thùng nửa ngày cũng không nói ra một câu đầy đủ.

Người đàn ông thô lỗ lại dịu dàng, hình ảnh thật đòi mạng.

Cô gái cúi đầu mỉm cười, hướng anh ấy càng gần một chút: "Cái đó, mẹ em nói khi kỳ tập huấn này kết thút, trở về nhà."

Huấn luyện viên Lưu ăn bánh bao lớn, khó hiểu hỏi: "Về nhà, về nhà làm gì?"

Cô gái ngẩng đầu, đôi mắt trong veo lành lạnh nhìn về phía anh: "Trong nhà giới thiệu đối tượng cho, trở về coi mắt.""

Bánh bao lớn trong tay huấn luyện viên Lưu rơi xuống đất, anh lúng túng nhặt bánh bao trên mặt đất lên, dùng vạt áo xoa xoa, ánh mắt né tránh: "Coi mắt à, rất tốt, em cũng là đại cô nương rồi."

Cô gái sờ sờ vạt áo, cúi đầu cắn răng, không nói.

Trình Ngộ liếc mắt, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Thẳng nam sắt thép, không có thuốc chữa."

Lục Mạn Mạn xúc động: "Hình tượng con người rắn rỏi của huấn luyện viên Lưu, cảm giác chịu được."

"Ai ở bên kia!" Huấn luyện viên Lưu đột nhiên quay đầu lại.

"Đi nhầm rồi!"

Hai nha đầu co cẳng chuồn đi, lúc huấn luyện viên Lưu đuổi theo thì hai cô đã sớm mất bóng.

Buổi sáng lượng vận động không nhiều, sau giờ ngọ chính là vác nặng chạy quanh núi.

Lục Mạn Mạn biết loại chạy quanh núi này, đặc biệt tiêu hao thể năng, sự trao đổi chất cơ bản của cô tốt, rất dễ dàng đói, đói đến vò đầu bứt tai toàn thân khó chịu.

Vì vậy lúc ăn cơm trưa, cô len lén giấu hai cái bánh bao lớn, dùng túi bỏ vào, lén lút thậm thụt quan sát bốn phía, chuẩn bị nhét vào trong quần áo.

Nguyên Tu tiện tay kéo túi bánh bao từ trong cổ áo cô ra, quan sát bộ ngực bằng phẳng của cô, áo sơ mi ngụy trang thùng thình, mơ hồ có thể thấy đường ranh hơi gồ lên.

Anh hắng giọng: "Giấu ở đâu?"

"Hứ, quản thật rộng."

"Cái sân bay này của cậu, mang hai cái bánh bao lớn đi ra ngoài, huấn luyện viên bắt được cái túi chỉ trong vòng mấy phút."

"Đáng ghét!"

Rõ ràng B có chút nhỏ, nhưng sân bay ở đâu, mắt anh có vấn đề sao.

"Vẫn còn chỗ để phát triển, nếu như phương pháp thích hợp."

Lục Mạn Mạn sợ hãi nhìn về phía anh, mắt anh cong lên, thản nhiên cười: "Cần giúp đỡ không?"

"Không cần! Không cần không cần!" Cô liên tiếp lui về phía sau, ôm ngực xoay người chạy đi: "Tự tôi giải quyết, không cần đội trưởng ngài phí tâm!"

***

Chạy quanh núi, mỗi đội viên trên chân còn quấn bao cát năm kí lô, trên lưng còn vác nặng mười kí lô, vượt núi băng đèo hoàn thành huấn luyện.

Giọng huấn luyện viên Lưu hùng hậu: "Cho các bạn năm giờ, hoàn thành chạy quanh núi, mười người chạy đầu tiên về, có thưởng, mười người sau, nghiêm khắc phạt."

Nhâm Tường tò mò hỏi: "Huấn luyện viên, khen thưởng và trừng phạt cái gì nha?"

Huấn luyện viên Lưu tàn bạo trợn mắt nhìn Nhâm Tường một cái: "Nói chuyện báo cáo!"

Nhâm Tường nghiêm, hô to: "Báo cáo huấn luyện viên, xin hỏi là thưởng và phạt cái gì?"

Huấn luyện viên Lưu hắng giọng một cái: "Thưởng là tối nay không cần huấn luyện đêm, phạt chính là tối nay huấn luyện đêm lượng vận động gấp đôi."

Mọi người rùng mình, lòng nói chạy quanh núi năm giờ xong, buổi tối lại có có huấn luyện đêm! Cái này cũng quá đáng sợ đi.

Nhưng mà thật may, mười người chạy về trước có thể miễn huấn luyện đêm nghỉ ngơi cho khỏe. Các đội viên kích động, ngay từ đầu chạy quanh núi đã dồn hết sức lực, tranh trước sợ sau nối đuôi nhau.

Con đường núi mở ra là đường đá vôi, nấc thang đường lên núi lát đá phiến, hai bên là rừng cây xanh ngát, đêm qua có trận mưa núi, đá phiến ướt nhẹp, rêu xanh um tùm. Trong không khí xen lẫn mùi của cỏ cây dễ chịu mát mẻ cùng mùi bùn đất.

Tham gia huấn luyện đều là đội viên chuyên nghiệp, thể năng sẽ không kém, cho dù vác nặng lên núi, ngay từ đầu cũng là bước chân thong dong, ý thái ung dung.

Trình Ngộ mở miệng hít không khí núi rừng mát mẻ, thần thanh khí sảng.

Ban đầu còn ung dung, nhưng lúc leo đến giữa sườn núi, cô ấy có chút chịu không nổi.

Lục Mạn Mạn lấy balo cô ấy phải vác nặng xuống: "Tôi vác cho cậu."

Trình Ngộ cố chấp lắc đầu: "Cái gì mà cậu vác cho tôi, trước kia cậu dẫn đội viên, bọn họ làm không xong huấn luyện, cậu cũng giúp bọn họ làm sao?"

Lục Mạn Mạn á khẩu không trả lời được, đành phải nói: "Chúng ta chậm một chút, dù sao thời gian còn sớm, đằng sau còn nhiều đỉnh núi, giữ ở mức độ vừa phải."

"Ừ."

Hai người thả chậm tốc độ, vững bước leo núi.

Một đoàn người Nguyên Tu và Nhâm Tường, lướt qua bên người các cô, cất bước đi tới đỉnh núi.

Nhâm Tường quay đầu lại nói: "Đội trưởng đội bạn, mau cùng lên, chạy vào top mười, trở về có thể nghỉ ngơi."

Lục Mạn Mạn khoát khoát tay, hơi thở không ổn định: "Các cậu đi trước đi, đừng chờ chúng tôi."

Nguyên Tu nhìn Trình Ngộ, miệng môi cô ấy trắng bệch, sắc mặt không được tự nhiên. Anh trầm giọng nói: "Đừng quá miễn cưỡng, nhất định cố chấp với chính mình, giữ ở mức độ vừa phải, huấn luyện phía sau còn dài hơn."

Huấn luyện thể năng không thể một lần là xong, Trình Ngộ cũng biết đạo lý này, nhưng cô ấy chính là không cam lòng, cô ấy không muốn cản trở Lục Mạn Mạn, càng không muốn để cho người khác cảm thấy cô ấy không đủ tư cách làm đội viên chuyên nghiệp.

"Tôi không có vấn đề." Trình Ngộ cắn răng, tăng nhanh nhịp bước: "Có thể chịu đựng được."

Hai giờ, rốt cuộc cũng leo qua đỉnh núi thứ nhất, các nam sinh chiến đội X đã sớm chạy mất bóng, Lục Mạn Mạn cùng Trình Ngộ đứng ở đỉnh núi nhìn ra xa xa, núi non trùng điệp, xanh ngắt một vùng, các cô hiện tại đã ở trên đám mây.

Xa xa có thể nhìn thấy bóng người màu xanh quân đội bước chậm ở hẻm núi.

Gió lớn đỉnh núi gào thét, đuôi ngựa của Lục Mạn Mạn bị gió thổi phất qua phất lại, cô ngồi trên mỏm núi đá to, híp mắt, mặc cho gió lớn tùy ý quất gò má cô.

Trình Ngộ cầm chai nước trong túi ra, ừng ực uống mấy ngụm, nói với Lục Mạn Mạn: "Chúng ta hẳn là cuối cùng rồi."

Lục Mạn Mạn vừa nãy đếm số đội viên vượt qua các cô, ít nhất phải có một hai chục người rồi.

Có lẽ là mười sáu người.

Đi xuống núi khó hơn rất nhiều so với đi lên núi, các bao cát quấn quanh chân, mỗi một bước đi, cảm giác bàn chân lại phải chịu một cú đánh nặng nề.

Đi một nửa, nhìn về phía núi non trùng điệp, hai chân Trình Ngộ đều run rẩy.

"Chúng ta thật sự là cuối cùng rồi." Cô ấy ngẩng đầu lên, ung dung nói với Lục Mạn Mạn: "Cậu mặc kệ tôi, mau đuổi theo đi, vào top 10 hẳn không có vấn đề."

"Tôi mặc kệ cậu, ngộ nhỡ trong núi nhảy ra một tên man rợ, tha tiểu tỷ tỷ xinh đẹp của tôi đi thì làm thế nào?" Lục Mạn Mạn nói đùa.

"Không nói giỡn với cậu." Trình Ngộ nghiêm túc nói: "Cũng không phải thi đấu đoàn đội, không cần phải dẫn tôi liên lụy cậu."

"Được, vậy tôi cũng mặc kệ cậu."

Lục Mạn Mạn tăng nhanh nhịp bước, ung dung đi tới trước mặt Trình Ngộ.

Trong lòng Trình Ngộ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại mơ hồ có chút mùi vị không đúng, thật sự nói đi là đi à.

Dù sao tâm tư của con gái chính là phức tạp như vậy, bảo người ta đi, người ta đi thật, cô ấy lại thấy không đúng.

Nhưng chưa từng nghĩ, di chuyển qua một núi khác, Lục Mạn Mạn vẫn còn ở phía trước cô ấy chỉ là vị trí cách mười mét, thảnh thơi thảnh thơi nhàn nhã dạo chơi.

"Không phải bảo cậu đi trước sao?"

"Tiểu tỷ tỷ, tôi muốn đi, tôi cũng phải có sức lực nha, bụng đã sớm đói đến dán sau lưng, đi không nổi."

Trình Ngộ tăng nhanh nhịp bước đuổi kịp cô: "Cậu giả bộ cái gì mà giả bộ, buổi trưa ăn cũng gần muốn ói, nào có nhanh đói như vậy."

Lục Mạn Mạn cười hì hì, cùng cô ấy sóng vai đi: "Sự trao đổi chất cơ bản nhanh."

Trình Ngộ biết là không mặc kệ con lừa nhỏ ngang ngược này được, dứt khoát tăng nhanh nhịp bước cùng cô đi.

"Cậu bất cứ lúc nào cũng phải nhớ, chúng ta là cùng một đội, không được nghĩ đến kéo chân sau tôi cái gì, bởi vì cậu trở nên mạnh mẽ, tôi mới có thể càng mạnh hơn."

Trình Ngộ nhìn về bậc thang vô tận phía trước, gật đầu một cái.

Nhưng mà khiến cho hai người không nghĩ tới chính là, sau khi xuống đỉnh núi này, bên khe suối nửa đường cách đó không xa, nhìn thấy bóng người một nhóm nam sinh của chiến đội X.

Nhâm Tường ngồi xổm trên một tảng đá lớn mé nước, trong miệng ngậm một cọng cỏ, Nguyên Tu cầm đá vụn nghịch nước, anh cởi áo khoác, lộ ra cơ thể bên trong, phác họa đường cong cơ ngực của anh.

Lục Mạn Mạn kinh ngạc nói: "Các cậu sao còn ở chỗ này?"

"Đội trưởng tôi lo lắng đội trưởng đội bạn bị tên man rợ bắt trở về làm dâu." Nhâm Tường cười hì hì đứng lên: "Nhưng mà các cậu cũng quá chậm đi."

Lục Mạn Mạn khẽ mỉm cười: "Vậy các cậu giúp tiểu tỷ tỷ tôi, Nguyên Tu cậu đi với tôi."

Nhâm Tường đi tới, rất lịch sự mà nhận lấy balo vác nặng trên người Trình Ngộ, Trình Ngộ nói với anh ta: "Ra sức biểu hiện cũng vô dụng, tôi sẽ không ở trước mặt Hạ Thiên nói tốt cho cậu."

"Ôi ôi, người ta bị oan rồi, tôi đây là phát ra từ nội tâm!"

Lục Mạn Mạn cùng Nguyên Tu đi phía trước, đội viên cùng Trình Ngộ đi sát phía sau.

Lục Mạn Mạn cố ý kéo dài khoảng cách với bọn họ, Nguyên Tu bước nhanh theo sau, mơ hồ cảm giác không ổn.

Qủa nhiên, anh dò xét đưa tay kéo kéo cô, Lục Mạn Mạn lại mạnh mẽ hất tay anh.

"Cho dù là huấn luyện, cũng là thi đấu." Giọng cô trở nên trầm thấp rất nhiều: "Là thi đấu thì phải nghiêm túc cư xử!"

Cô quay đầu, chân mày thanh tú nhíu lại, mang theo vẻ giận dữ nhìn về phía anh: "Không chịu trách nhiệm, tùy hứng làm bậy, cái chức đội trưởng này của cậu làm sao xứng!"

Đôi lời tâm tình của editor: Trước Tu Tu giận Mạn Mạn, Mạn Mạn cong mông đi dỗ, bây giờ đến lượt Mạn Mạn giận, để xem Tu Tu dỗ như thế nào. Hehehe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.