Trời Không Tác Hợp

Chương 17: Manticore (10)




Tô Dược Lâm liếc nhìn Tô Thanh Dương một cái, sau đó bàn bạc với Tần Thanh Nguyệt: “Ông chủ của công ty Lâm Thị đó mấy hôm trước đã gọi cho tôi, nói rằng con gái của ông ấy Lâm Hiểu Hiểu đang học ở khoa biểu diễn, nên muốn đến công ty chúng ta để phát triển chuyên ngành. Tôi vẫn chưa nhận lời, nhưng bây giờ, tôi cần phải mời cô gái ấy đến công ty chúng ta gấp rồi!”

Tô Dược Lâm nói đến đây lại nhìn sang Tô Thanh Dương: “Cô Lâm Hiểu Hiểu đó là cô hai của công ty Lâm Thị, hoàn toàn có thể thành lập công ty riêng. Bây giờ cô ấy muốn đến công ty chúng ta, là vì ai, bố cũng đã đoán ra được ít nhiều. Chưa kể, sau đó, cô gái ấy còn gọi cho bố, nói năng rất lịch sự, thái độ cũng rất ổn, là người có trí thức và hiểu lễ nghĩa.”

Tô Thanh Dương cúi đầu xuống và không nhìn bố mình, dường như anh biết bố mình muốn nói gì, nhưng anh không muốn hiểu mà thôi.

Tần Thanh Nguyệt vừa nghe thấy Tô Dược Lâm nói nhiều đến thế, liền lập tức nhìn ông với vẻ ngạc nhiên, và hỏi. “Lẽ nào cô gái tên Lâm Hiểu Hiểu đấy, thích Thanh Dương nhà chúng ta?”

“Theo cảm nhận của tôi, hình như là thế.” Tô Dược Lâm gật đầu.

Rồi, Tần Thanh Nguyệt và Tô Dược Lâm cùng nhìn sang Tô Thanh Dương, với vẻ mặt “tiếp theo, con biết phải làm gì rồi đấy”.

“Bố mẹ à, sao lại thế!” Tô Thanh Dương vô cùng đau đầu, vừa rồi rõ ràng đang nói chuyện của An Điềm, sao tự nhiên lại chuyển sang cô Lâm Hiểu Hiểu nào đó mà mình không quen nhỉ!

“Cứ quyết định thế đi!” Tần Thanh Nguyệt vỗ tay và nói: “Sau này hả, con hãy quên cô An Điềm kia đi, tập trung làm quen với Lâm Hiểu Hiểu.”

“Lâm Hiểu Hiểu nào cơ? Làm quen gì cơ?” Tô Thanh Dương tỏ vẻ không hiểu. “Bố mẹ ơi, bố mẹ không thể cho con suy nghĩ một chút à?”

“Không thể!” Tần Thanh Nguyệt và Tô Dược Lâm cùng lúc lên tiếng trả lời.

“Bố! Mẹ!” Tô Thanh Dương đứng phắt dậy khỏi ghế sofa, rất không thích cách bố mẹ tự đưa ra quyết định về cuộc đời của mình.

“Được rồi, được rồi!” Tần Thanh Nguyệt thấy Tô Thanh Dương hơi nổi giận thật sự, liền vội đứng dậy làm người hòa giải. Bà đi đến cạnh Tô Thanh Dương, nói bằng giọng thành khẩn. “Con trai à, mẹ và bố con, làm những việc này đều vì muốn tốt cho con thôi. Cái cô An Điềm đấy, nhất định không tốt như con nghĩ đâu. Con không qua lại với cô ta, đó là một lựa chọn chính xác. Tin mẹ đi, con và Lâm Hiểu Hiểu nhất định rất xứng đôi!”

“Mẹ, mẹ đừng gây thêm phiền phức nữa được không?” Tô Thanh Dương liếc nhìn Tần Thanh Nguyệt một cái rồi quay người đi lên lầu, để Tô Dược Lâm và Tần Thanh Nguyệt đứng lại đó và nhìn nhau.

“Ông xã, mình phải làm sao bây giờ?” Tần Thanh Nguyệt lo lắng nhìn theo lên phía cầu thang. Có vẻ như, Tô Thanh Dương thực sự thích cô gái tên An Điềm đấy rồi.

“Nên làm sao hay phải làm sao? Vốn dĩ, biết được việc của An Điềm, tôi đã trì hoãn, nói phải xem xét thêm. Nhưng bây giờ, tôi sẽ lập tức gọi cho ông chủ của tập đoàn Lâm Thị đấy. Vài ngày nữa, Lâm Hiểu Hiểu sẽ trở thành người mẫu hợp đồng của công ty chúng ta rồi. Tôi sẽ kêu Thanh Dương đến ký hợp đồng với Lâm Hiểu Hiểu.” Tô Dược Lâm suy ngẫm một hồi, rồi bàn bạc với Tần Thanh Nguyệt.

“Nhưng, ngày mai Thanh Dương sẽ ngoan ngoãn đi đến đó không?” Tần Thanh Nguyệt vẫn hơi lo ngại.

“Tuy Thanh Dương hơi bướng bỉnh, nhưng nó không phải là một đứa trẻ. Công ty này, sau này nó phải tiếp quản. Nếu là công việc kinh doanh bình thường của công ty, tôi nghĩ nó sẽ đi thôi.” Tô Dược Lâm nói với vẻ chắc chắn.

“Còn về người phụ nữ tên An Điềm đó...” Tô Dược Lâm híp mắt lại, tỏ vẻ dày dặn kinh nghiệm. “Nếu bây giờ đuổi An Điềm ra khỏi công ty, Thanh Dương nhất định sẽ tức giận. Chẳng thà làm như thế này…”

Tô Dược Lâm mỉm cười, ghé sát vào tai Tô Thanh Nguyệt và nói vài lời.

Sau khi Tần Thanh Nguyệt nghe xong, cũng nở một nụ cười rạng rỡ: “Hy vọng người phụ nữ tên An Điềm đó sẽ biết khó mà rút lui!”

**

Cũng đã qua vài hôm kể từ ngày Tô Thanh Dương đắp chăn cho An Điềm ở phòng vẽ.

Mấy hôm nay, Tô Thanh Dương trông rất bận rộn. Mặc dù anh là trưởng phòng của phòng Thiết kế, cũng là tổng giám đốc của công ty Tô Thị, và bây giờ có vẻ như chủ tịch cũng bắt đầu bàn giao cho anh các công việc lớn nhỏ trong công ty, do đó, một nhân viên của phòng Thiết kế như An Điềm, rất hiếm khi nhìn thấy Tô Thanh Dương.

Muốn gặp Tô Thanh Dương để nói rõ ràng vài chuyện, nhưng ngày đó có vẻ như rất xa vời.

An Điềm nằm bò trên bàn làm việc, vừa làm công việc của mình vừa suy nghĩ lung tung: Trang phục cho Chu Mộng Chỉ chỉ còn một chút nữa là sẽ hoàn thành thành phẩm. Cô phải tranh thủ làm cho xong, sau đó đưa cho Chu Mộng Chỉ xem qua, xem cô ta có ý kiến kiến gì để mình sửa cho kịp.

“A! Em lại béo lên rồi!”

Trong khi An Điềm đang nghĩ cách liên lạc với Cố Thiên Tuấn, trong văn phòng bỗng vang lên tiếng than khóc thảm thương.

An Điềm không thèm nhấc cả mí mắt lên: Không cần phải nói, đây nhất định là giọng của Khưu Doanh Doanh.

Chẳng sai vào đâu được, An Điềm vẫn chưa lườm xong thì Khưu Doanh Doanh đã chạy đến trước mặt An Điềm như một cơn gió, hét lên với vẻ mặt đau khổ: “Chị An Điềm, phải làm sao đây? Làm sao đây? Em lại béo lên rồi!”

An Điềm lườm Khưu Doanh Doanh một cái mà không chút che giấu: “Còn làm sao nữa? Chịu thôi!”

“Em không đùa với chị đâu. Chị An Điềm, em đã béo lên hai cân rưỡi nữa rồi!” Khưu Doanh Doanh nói xong, liền đưa tay ra và bóp bóp phần mỡ bụng của mình, buồn bã nói: “Cứ tiếp tục thế này, em thực sự sẽ không tìm được bạn trai luôn!”

“Làm ơn đi, cô hai. Em mới là sinh viên năm ba, vẫn chưa tốt nghiệp, bây giờ đã lo không tìm được bạn trai. Vậy em nghĩ bà già như chị phải làm sao đây?” An Điềm cầm cây bút và gõ lên trán Khưu Doanh Doanh một cái.

“Chị An Điềm, chị thấy đấy, chị có vẻ đẹp trời sinh, còn lo gì không tìm được bạn trai? Nhưng chị nhìn em xem, uống một ngụm nước thôi cũng tăng cân, làm sao em không lo lắng được đây?” Khưu Doanh Doanh rất khéo nói, khen làm An Điềm không nỡ trừng mắt với cô.

“Được rồi, được rồi. Đừng nịnh nữa, mau về chỗ làm việc chăm chỉ đi.” An Điềm vui vẻ nói. “Em đấy, bớt ăn vặt lại là được. Lần trước đã hạ quyết tâm giảm cân, đem đồ ăn vặt phân phát hết cho mọi người rồi, kết quả hôm sau lại ôm đến một đống như thế!”

“À, vì em không nhịn được, không thể không ăn vặt!” Khưu Doanh Doanh ngước cổ gầm lên, khiến các đồng nghiệp trong phòng Thiết kế đều bật cười ha hả.

“Đã không nhịn được, vậy phải gánh chịu nỗi đau của việc trọng lượng tăng vọt!” An Điềm lên tiếng dạy dỗ chân thành.

“Nhưng em muốn ăn được ăn vặt, và không muốn tăng cân!” Khưu Doanh Doanh nhìn An Điềm bằng đôi mắt sáng lóng lánh, và hỏi: “Theo quan sát của em, chị An Điềm, chị cũng ăn rất nhiều, nhưng tại sao chị lại không béo nhỉ?”

“Muốn biết bí quyết không?” An Điềm cười một cách bí ẩn, và bắt đầu dụ khị.

“Muốn chứ, muốn chứ. Chị An Điềm, nếu chị cho em biết bí quyết, em nhất định sẽ vô cùng cảm kích.” Khưu Doanh Doanh nhìn An Điềm bằng ánh mắt rất mong chờ.

“Thật ra thì...” An Điềm cố tình kéo dài giọng điệu, làm những đồng nghiệp khác cũng tò mò theo. Họ đều đang chờ An Điềm nói ra bí quyết ăn mà không béo của mình.

“Thật ra là!” An Điềm dừng lại một lúc, và cuối cùng cũng nói ra bí quyết của mình: “Là tăng ca đấy!”

“Tăng ca?” Các đồng nghiệp nữ trong phòng và Khưu Doanh Doanh đồng thanh hỏi lại.

“Đúng rồi!” An Điềm gật đầu, rồi giải thích với vẻ nghiêm túc. “Dù có ăn nhiều hơn, nhưng một khi em tăng ca, cơ thể mệt mỏi thì sẽ bắt đầu tiêu hao năng lượng. Một khi năng lượng được tiêu hao, em sẽ không bị béo nữa!”

“Xía!” Tất cả mọi người ngay lập tức ném cho An Điềm một cái liếc mắt: Đây là lần đầu tiên được nghe một người nói thức đêm tăng ca bằng giọng điệu mới mẻ thoát tục, trị được bá bệnh như thế đấy!

“Ha ha ha ha!” Nhìn thấy phản ứng của mọi người, An Điềm không thể nhịn được cười. Nói huyên thuyên với các đồng nghiệp cũng vui thật đấy!

Tuy nhiên, An Điềm còn chưa cười xong, thì một giọng nói đã ngắt ngang cô: “An Điềm, cô ra đây một lát!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.