Trời Không Tác Hợp

Chương 12: Manticore (5)




An Điềm nói xong lập tức bỏ đi.

Còn Cố Thiên Tuấn quay sang nhìn bóng dáng An Điềm, sau đó lại nhìn về phía xa, thấy vợ chồng Trần Hòa Thành đang ôm nhau rồi bước vào căn nhà cũ nát.

Cố Thiên Tuấn cuối cùng nhún vai rồi quay người bước ra xe. Khi đến nơi thì thấy An Điềm đã ngồi trên xe, không nói tiếng nào.

Cố Thiên Tuấn cũng không biết nên nói gì, đành phải lên xe lái đi.

Cứ như thế, hai người sau khi đi một chuyến công cốc lại vòng vèo rời khỏi nơi như mê cung ấy rồi quay lại con phố phồn hoa.

“Đưa cô về nhà nhé?” Cố Thiên Tuấn nhìn vào gương mặt thẫn thờ của An Điềm qua gương chiếu hậu rồi hỏi.

“Ừ.” An Điềm bất lực trả lời một tiếng như thế rồi không nói gì nữa.

Nghe thấy giọng nói chán nản của An Điềm, Cố Thiên Tuấn bất giác lại nhìn cô một lần nữa, chợt thấy khóe mắt cô đỏ hoe, cánh mũi phập phồng, còn môi thì đang mím chặt.

Cố Thiên Tuấn cau mày thu lại ánh nhìn, dáng vẻ này của An Điềm lẽ nào là đang muốn khóc sao?

Ngay khi Cố Thiên Tuấn vừa bật ra suy nghĩ ấy thì chợt nghe thấy An Điềm ngồi ở đằng sau òa khóc nức nở.

An Điềm vừa khóc vừa ôm ngực nói: “100 ngàn của tôi... thế là đã mất hoàn toàn rồi! Đó là số tiền mà tôi đi làm rất lâu mới dành dụm dược, tôi vốn định đăng kí cho An An học một lớp năng khiếu, nhưng bây giờ thì không còn gì nữa rồi! Không còn gì nữa rồi!”

An Điềm bây giờ cảm thấy thà cô không gặp lại Trần Hòa Thành đó còn hơn! Nếu vậy thì cô sẽ không phải rơi từ cảm giác hi vọng tràn trề xuống vực sâu của sự tuyệt vọng thế này!

An Điềm liên tục lau nước mắt, nhưng nước mắt cứ không cầm được mà rơi lã chã từ mắt cô.

Cố Thiên Tuấn thở dài, vừa lái xe vừa đau đầu nói: “Đừng khóc nữa!”

Cố Thiên Tuấn chỉ nhìn thấy An Điềm khóc vào lúc bố cô qua đời và vào cái đêm bốn năm trước mà thôi, thế mà An Điềm bây giờ lại chỉ vì 100 ngàn nhỏ nhoi ấy mà khóc dữ dội như vậy, khiến anh vừa thấy bực mình lại vừa thấy buồn cười!

“Nhưng đó là... 100... 100 ngàn đấy! Tôi phải thắt lưng buộc bụng vất vả khổ sở bao lâu mới tiết kiệm được! Tại sao... ngay cả... ngay cả khóc cũng không cho tôi khóc chứ?” An Điềm vừa sụt sịt vừa nói.

“Chẳng qua chỉ có 100 ngàn thôi mà! Có đáng không?” Cố Thiên Tuấn tranh thủ lúc đường hơi vắng liền nhìn quanh quất trong xe, anh nhớ rõ ràng trong xe có khăn giấy, để ở đâu rồi nhỉ?

“Sao lại không đáng? Anh có biết tôi đã để dành bao lâu không?” An Điềm nhớ lại cảnh lúc mình tăng ca cũng không dám gọi đồ ăn, chỉ cố gặm bánh mì cầm cự thì liền cảm thấy tức tưởi, “100 ngàn của tôi thế là mất sạch rồi!”

“Tôi nói lại lần nữa, nếu cô chịu nhận tiền đền bù li hôn của tôi thì 100 ngàn đó đối với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.” Cố Thiên Tuấn cuối cùng cũng tìm được khăn giấy, đưa cho An Điềm rồi lại tập trung lái xe.

“Tôi sẽ không nhận tiền đền bù của anh đâu, đó là cách duy nhất để tôi trừng phạt anh, cũng là điều duy nhất khiến tôi cảm thấy mình có khí chất!” An Điềm rút khăn giấy rồi xì mũi một cách không giữ hình tượng.

“Tùy cô vậy!” Cố Thiên Tuấn nhún vai, cũng không muốn quá vội ép An Điềm nhận số tiền ấy, thấy bộ dạng mê tiền này của cô thì sớm muộn gì cô cũng sẽ phải nhận số tiền đền bù đó thôi.

Từ giây phút đó, hai người suốt cả quãng đường không nói với nhau tiếng nào nữa, trên xe chỉ nghe thấy tiếng thút thít và xì mũi của An Điềm mà thôi.

Cố Thiên Tuấn ngao ngán lắc đầu, anh quyết định khi về công ty sẽ đem xe đi rửa, bởi vì trong xe bây giờ toàn là nước mũi của An Điềm!

Cuối cùng, Cố Thiên Tuấn cũng lái xe chở An Điềm đến trước nhà cô, anh đỗ xe lại rồi nhìn An Điềm qua kính chiếu hậu: “Đến nhà cô rồi!”

An Điềm không đỏ gì, chỉ đỏ hoe mắt mà mở cửa rồi bước vào chung cư.

Cô cứ thẫn thờ bước vào thang máy, lúc này thì bà chủ nhà sau khi ngắm nhìn chiếc xe sang trọng của Cố Thiên Tuấn một lúc lâu, trông thấy An Điềm lập tức chạy ra đón.

Nhưng An Điềm vẫn còn trong trạng thái đau thương vì mất số tiền 100 ngàn, hoàn toàn không để ý tới bà chủ nhà, cứ thế đi ngang qua chỗ chị ta mà về nhà mình. Bà chủ nhà đứng ngây tại chỗ, gương mặt sượng sùng.

Về đến nhà, An Điềm lại thẫn thở ngồi bất động trên sofa. Hôm nay thật sự quá mệt mỏi rồi, không những mệt mà tâm trạng lại còn không vui nữa. 100 ngàn không bao giờ đòi lại được nữa, cô sao có thể không buồn chứ? Nhưng mà có buồn thì cũng làm được gì?

An Điềm thở dài nặng nề, ngẩng đầu im lặng nhìn trần nhà...

Dưới lầu chung cư, Cố Thiên Tuấn vẫn ngồi trong xe, nhìn theo bóng dáng An Điềm đã đi xa, trong lòng chợt có một cảm giác kì lạ, nếu An Điềm chịu thấu tình đạt lí bằng một góc của bốn năm trước thì đã không phải chịu nhiều khổ sở như vậy!

Cố Thiên Tuấn mím môi, An Điềm, cô đừng cứng đầu như vậy nữa được không?

Anh khẽ thở dài, sau đó quay đầu lái xe đi.

Cố Thiên Tuấn sau khi rời khỏi nhà An Điềm thì đến thẳng công ty. Thế nhưng, mắt tuy nhìn vào xấp hồ sơ mà trong đầu anh thì lại luôn nghĩ đến gương mặt thất vọng, đắn đo, khiến người ta đau lòng đó của An Điềm.

Sau khi lơ đãng nhìn mớ tài liệu một lúc, Cố Thiên Tuấn cuối cùng cầm lấy điện thoại trên bàn.

Điện thoại chỉ reng vài tiếng là được bắt ngay.

“Anh ba, sao lại nhớ ra mà gọi điện cho em thế này?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Lâm Kính Trạch.

“Không phải lần trước cậu rủ tôi cùng hợp tác với Tô Thị sao? Tình hình bên cậu giờ sao rồi?” Cố Thiên Tuấn vừa xoay xoay cây bút trong tay vừa hỏi.

“Dự án này vốn không phức tạp lắm, chỉ có điều lão gia bên tập đoàn Tô Thị định giao cho con trai ông ấy là Tô Thanh Dương làm, thế nên chúng ta phải thận trọng, bây giờ em đang phái người điều tra thị trường trước! Khi nào có kết quả rồi thì mới bàn chuyện hợp tác được, cho nên cần chờ một khoảng thời gian.”

Lâm Kính Trạch nói xong liền hỏi Cố Thiên Tuấn một cách đầy kì vọng: “Sao hả anh ba? Anh suy nghĩ kĩ chưa? Định đầu tư bao nhiêu tiền?”

“Tiền không phải là vấn đề, chỉ là tôi có một yêu cầu.” Cố Thiên Tuấn đặt cây bút trong tay xuống bàn, nói một cách không ngần ngại.

“Đừng nói là một yêu cầu mà mười yêu cầu em cũng đáp ứng, có một khách hàng lớn như anh cùng hợp tác thì sự hợp tác của em và Tô Thị sẽ lên một tầm cao mới.” Lâm Kính Trạch vừa nghe Cố Thiên Tuấn nói như thế thì lập tức mừng rỡ.

“Công ty Tô Thị không phải có một người tên là An Điềm sao? Dự án lần này bảo cô ta gia nhập là được.” Cố Thiên Tuấn lạnh nhạt nói, “Nhưng phải nói với Tô Thanh Dương rằng đây là ý của cậu.”

“An Điềm?” Lâm Kính Trạch lẩm bẩm lại cái tên này, trong đầu lập tức hiện ra gương mặt xinh đẹp của cô, hôm qua anh và An Ni đến thư viện còn gặp được cô kia mà.

“Phải, chính là An Điềm.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, trong đầu lại nhớ lại gương mặt của An Điềm, anh quyết định sẽ âm thầm giúp đỡ cô, không chỉ vì thấy thương xót cho cô mà còn vì muốn biết sau khi An Điềm biết rõ chân tướng mọi việc rồi thì sẽ có phản ứng như thế nào.

“Anh ba sao lại đột nhiên muốn quan tâm đến An Điềm vậy? Không phải là anh hai thích cô ấy sao?” Lâm Kính Trạch nhớ lại việc xảy ra vào hôm sinh nhật mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.