Trời Không Tác Hợp

Chương 1: Dạ oanh (1)




Chỉ nhìn thấy bầu trời của thành phố H, mặc dù không có trăng sáng, nhưng vẫn có những ngôi sao lấp lánh. Từng tia sáng lóe lên trên bầu trời đen, mang đến cảm xúc đặc biệt.

Tô Thanh Dương cúi đầu và mỉm cười. Cơn gió thổi qua làm mái tóc màu nâu của anh dựng lên, trông giống như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích vậy.

Trên thực tế, Tô Thanh Dương đã có một số ý tưởng, nhưng anh luôn cảm thấy việc để An Điềm tự tìm lấy cảm hứng, để cô thiết kế theo phong cách độc đáo của mình, sẽ giúp cô cảm thấy thành đạt hơn một chút.

“Vậy có nghĩ ra giải pháp nào không?” Tô Thanh Dương nghiêng đầu nhìn sang An Điềm đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, và khẽ hỏi.

Đôi mắt của An Điềm cứ chớp chớp liên tục theo ánh sao lấp lánh, như thể đang suy nghĩ việc gì đó rất quan trọng, thậm chí quên cả việc trả lời cho câu hỏi của Tô Thanh Dương.

Còn Tô Thanh Dương, cũng không làm phiền An Điềm, cứ lặng lẽ nhìn cô.

Đột nhiên, An Điềm như giác ngộ ra điều gì đó, cô quay sang nhìn Tô Thanh Dương và nói: “Tô tổng, cho Chu Mộng Chỉ mặc “bầu trời đầy sao”, liệu chị ta có hài lòng không?”

Tô Thanh Dương nghe thấy An Điềm nói vậy liền nhướn mày lên, và nói với vẻ thích thú: “Nói rõ cho tôi nghe xem.”

“Anh thấy đấy, Chu Mộng Chỉ và Cố Thiên Tuấn là đôi vợ chồng yêu thương nhau nổi tiếng ở thành phố H. Có thể nói, Chu Mộng Chỉ đã giành được hết tất cả tình yêu của Cố Thiên Tuấn. Và bầu trời đầy sao này tương đương với vũ trụ. Chị ta được mặc vũ trụ lên người, vậy còn ai hạnh phúc hơn chị ta nữa!”

“Rất sáng tạo! Vậy cô sẽ sử dụng loại trang trí nào?” Tô Thanh Dương xoa xoa cằm, cùng lúc đưa ra lời khẳng định với An Điềm, anh còn dẫn dắt cô giải quyết vấn đề trong hiện thực.

“Sao sáng lấp lánh, vậy dùng kim cương đi.” An Điềm vừa gật gù vừa nói: “Những thứ như vàng và bạc, mặc dù giữ được giá trị, nhưng lại không có ý nghĩa như kim cương. Nhưng cũng không thể đính quá nhiều, nếu không sẽ có vẻ tốt quá hóa lốp. Phong cách của trang phục nên thiên về chủ nghĩa hiện đại…”

An Điềm hơi cau mày lại, dáng vẻ tập trung suy nghĩ đó khiến trái tim Tô Thanh Dương lại rung động.

“Nếu đã nghĩ ra đường nét cơ bản rồi, vậy thì bắt đầu thôi!” Tô Thanh Dương biết rằng cảm hứng thường trôi qua trong nháy mắt, nên anh liền kéo tay An Điềm đi về phía căn biệt thự nhỏ bên bờ sông.

Căn biệt thự chỉ có ba lầu. Lầu một là phòng khách, lầu hai là phòng vẽ và phòng thiết kế, lầu ba là nơi nghỉ ngơi.

Tô Thanh Dương kéo An Điềm lên lầu hai, mở một trong những cánh cửa, chỉ thấy trong căn phòng rất sáng sủa và rộng rãi, màu vẽ, vải vẽ và tranh, cũng như các vật liệu để thiết kế trang phục, muốn gì có nấy!

“Hãy vẽ cảm hứng của cô ra trước đi.” Tô Thanh Dương thả tay An Điềm ra một cách tự nhiên, và nói với cô.

“Được.” An Điềm gật đầu. Bây giờ cô chỉ tập trung vào ý tưởng trong đầu, còn về việc Tô Thanh Dương nắm tay mình, cô đã quên mất từ lâu.

An Điềm cầm bút vẽ lên và quay sang nhìn Tô Thanh Dương, và Tô Thanh Dương cũng trao cho cô một cái nhìn đầy khích lệ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã nửa tiếng trôi qua, bản vẽ của An Điềm cũng đã thành hình.

Hai người khoanh tay trước ngực và nhìn chằm chằm vào thiết kế của An Điềm, và cùng xoa xoa cằm những khi suy ngẫm nghiêm túc.

“Vì mượn cảm hứng từ bầu trời đầy sao, nên nhiều nơi trên trang phục mới dùng đến màu đen. Có phải hơi ảm đạm không?” An Điềm nhìn vào thiết kế của mình và thảo luận với Tô Thanh Dương.

“Vậy đổi sang dùng màu xanh dương đậm, cô thấy sao?” Tô Thanh Dương nhíu mày lại và đề nghị.

“Màu xanh dương đậm rất đẹp, nhưng nếu vậy thì trang phục trông sẽ hơi đơn điệu. Nếu có thể làm thành nhiều lớp hơn, nhưng lại trông không lộn xộn, vậy thì tốt biết mấy.” An Điềm gật gù, đồng thời đưa ra câu hỏi của mình.

“Đây cũng là một vấn đề…”

Tô Thanh Dương gật đầu, rồi rơi vào im lặng cùng lúc với An Điềm.

Hai người liên tục đổi vị trí, dùng nhiều góc độ khác nhau để nhìn mẫu thiết kế đó, như thể muốn xem bản vẽ ở mặt phẳng trong định dạng 3D vậy.

Không biết đã trôi qua bao lâu, An Điềm và Tô Thanh Dương quay sang nhìn nhau cùng lúc, cùng hét lên:

“Phải rồi!”

“Phải rồi!”

“Dùng màu chuyển tiếp!”

“Dùng màu chuyển tiếp!”

“Anh cũng nghĩ vậy hả?”

“Cô cũng nghĩ vậy à?”

Hai người cùng đồng thanh, như thể rất ăn ý với nhau. Sau khi nói ra ba câu giống hệt nhau, An Điềm và Tô Thanh Dương đồng thời bật cười.

“Có thể dùng màu xanh dương đậm, nhưng từ chân váy sẽ dần chuyển sang màu xanh dương nhạt. Như vậy, sẽ giúp bộ trang phục trông nhẹ nhàng và sáng hơn, các lớp rõ ràng, lại không quá lộn xộn!” Tô Thanh Dương nói ra suy nghĩ của mình, làm An Điềm nghe mà gật gù liên tục.

“Nếu cả hai chúng ta đều nghĩ đến việc dùng màu chuyển tiếp, vậy hãy thử xem!” Tô Thanh Dương nói rồi búng tay với An Điềm.

“Ừm!” An Điềm gật đầu, rồi cầm lấy một tờ giấy khác và bắt đầu thiết kế lại theo lời đề nghị của Tô Thanh Dương.

Thời gian trôi qua từng chút một, bản vẽ thiết kế của An Điềm cũng được định hình từng chút một.

Trên vải vẽ, đây là một chiếc váy vô cùng lộng lẫy nhưng không kém phần thanh lịch. Tà váy rũ thẳng xuống đến gót chân, màu sắc đậm dần từ dưới lên trên, đủ loại hoa văn ngôi sao điểm tô trên chiếc váy một cách đầy nghệ thuật. Nếu nó được hoàn thành, mặc nó vào, chiếc váy sẽ lắc lư nhẹ nhàng, như thể cả vũ trụ đang chuyển động.

An Điềm và Tô Thanh Dương cùng nhìn chằm chằm vào bản thiết kế một lúc lâu, rồi cuối cùng nhìn nhau mỉm cười và thở phào nhẹ nhõm.

“Không ngờ bản thảo lại được hoàn thành nhanh đến vậy!” An Điềm thoải mái dựa lưng vào ghế sofa trong phòng vẽ, tuy hơi mệt nhưng rất vui. “Chỉ cần xác định được những đường nét cơ bản, sau đó chỉnh sửa kỹ lại là ổn rồi!”

“Ừm. Bản thiết kế này, chỉ cần chỉnh sửa hoàn thiện hơn một chút, thì thành phẩm có được, nhất định sẽ làm mọi người kinh ngạc!” Tô Thanh Dương lại hiểu rõ hơn về năng lực của An Điềm.

“Nhờ câu nói hay của anh đấy!” An Điềm nở một nụ cười thật tươi.

“Chủ yếu vẫn là sự sáng tạo của cô.” Tô Thanh Dương lấy một chai nước, mở nắp cho An Điềm và đưa nó cho cô.

“Cám ơn.” An Điềm cầm lấy chai nước, ngước cổ lên và uống vài ngụm. “Đề nghị anh dành cho tôi mới là phần quyết định đấy chứ!”

“Ừm. Vậy có nghĩa là chúng ta rất ăn ý, có thể cùng lúc nghĩ ra cách giải quyết là dùng màu chuyển tiếp.” Tô Thanh Dương mỉm cười.

“Này, đây là chìa khóa của căn hộ này. Bản thiết kế vẫn cần được gọt dũa thêm. Sau này, cô cứ đến căn hộ của tôi để sáng tạo nhé.” Tô Thanh Dương đưa chìa khóa căn hộ đến trước mặt An Điềm, mỉm cười và nói.

An Điềm cúi đầu nhìn xuống chùm chìa khóa trong tay Tô Thanh Dương, nhưng không đưa tay ra nhận. Cô ngập ngừng một lúc rồi nói: “Tô tổng, làm vậy không hay đâu. Dù gì đây cũng là căn hộ của anh.”

“Đừng có áp lực tâm lý lớn như vậy chứ, đâu phải tôi tặng căn hộ này cho cô!” Tô Thanh Dương cầm tay An Điềm lên và đặt chìa khóa vào tay cô. “Cô thiết kế trang phục cho vợ của tổng tài tập đoàn Cố Thị, mà tập đoàn Cố Thị lại có hợp tác với công ty chúng ta, vì vậy, xem như cô cũng có đóng góp cho sự hợp tác này. Tôi là ông chủ, tạo môi trường làm việc cho cô là điều nên làm mà.”

Để thuyết phục được An Điềm, Tô Thanh Dương đã bịa ra một loạt lý do, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là, sau này có nhiều cơ hội gặp mặt An Điềm hơn.

Tuy nhiên, An Điềm vẫn do dự một lúc, nhưng cuối cùng đã nhận lấy chìa khóa căn hộ. Vì cô đã đồng ý riêng với Chu Mộng Chỉ, nên không thể sử dụng phòng vẽ của công ty, căn hộ của cô lại quá nhỏ, cũng đành phải đến phòng vẽ của Tô Thanh Dương để làm việc rồi.

“Vậy thì cám ơn anh, Tô tổng.” An Điềm lịch sự nói với Tô Thanh Dương.

“Hôm qua đã nói rồi mà, đừng gọi tôi là Tô tổng nữa. Cứ gọi tôi là Thanh Dương được rồi.” Tô Thanh Dương lắc đầu và nhấn mạnh lại một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.