Trời Giáng Mẫu Thân: Yêu Nghiệt Bảo Bảo Là Rắn Yêu

Chương 6-4




Chuyển ngữ: Cá mắm rừng

Hiện trường im lặng mất vài giây, Lục Phồn chết lặng với tư duy của trực nam thần, Trần Tiêu lập tức bước lên hòa giải, “Này cô gái, đôi giày này bị hư rồi, không thể đi thế này mà về được, tôi gọi tài xế đưa cô về nhé, có được không?”

Lục Phồn vội vàng từ chối, “Không cần, tôi tự bắt xe được rồi.”

“Không sao, bọn tôi còn đợi ở đây lâu lắm, tài xế cũng nhàn rỗi, hơn nữa ở đây rất khó đón xe.” Trần Tiêu không đợi Lục Phồn nói thêm thì rút điện thoại gọi cho tài xế luôn.

Lục Phồn không từ chối nữa, cô đau lòng nhìn đôi giày mùa xuân kiểu mới chưa dùng được bao nhiêu lần, chỉ một chiếc bị hư cô còn có thể mang đi sửa được, giờ hư cả đôi, ngay cả sửa cô cũng không muốn sửa, thà mua một đôi mới luôn cho lành.

Cô không nên tin tưởng trực nam. Ôi trời ơi, đúng là lòng dạ độc ác mà.

Giản Ngộ Châu khó hiểu nhìn thái độ của hai người, đứng một bên đút tay vào túi quần, yên lặng suy nghĩ xem có phải mình đã làm sai chuyện gì rồi không, không sai gì mà.

Tài xế nhanh chóng đậu xe trước cửa, Lục Phồn mang giày vào, giày cao gót biến thành giày bệt, may mà đế giày không quá cứng, đi lại cũng không đến nỗi mất tự nhiên. Cô tiện tay ném hai chiếc gót giày vào thùng rác, phất tay với Trần Tiêu xem như tạm biệt, sau đó đi thẳng không thèm quay đầu lại.

Giản Ngộ Châu: “…” Anh làm sai gì chứ? Dù sao anh cũng giúp cô đưa ra biện pháp giải quyết mà.

Trần Tiêu không nhịn được bật cười ha hả, anh vỗ mạnh vào vai anh, “Vũ Trực, ngơ rồi hả, lần đầu tiên có người chào tôi mà không chào cậu ha ha ha ha ha ha ha, cô gái đó chắc chắn không phải fan của cậu đâu, mà có thì cũng vỡ mộng rồi.”

Giản Ngộ Châu mặt không biến sắc gạt tay anh ta ra, “Đừng nói nhảm nữa, đi mua cho tôi chai nước.”

Trần Tiêu: “…” Này này này cậu bị bơ cũng đâu phải tại tôi! Rõ ràng là do cậu chọc ghẹo người ta! Trách ai được chứ!

Mua nước xong, Trần Tiêu phát hiện mặt Vũ Trực xụ xuống, cho nên anh nín cười nói lại, “Nói thật này, lão Giản, tôi phải nói với cậu mấy câu này, ba mươi năm qua chỉ có cậu với hai bàn tay, có khi nào từng nghĩ nơi đó có vấn đề gì không?”

Giản Ngộ Châu lạnh lùng liếc anh một cái, “Chắng có chỗ nào có vấn đề gì cả.”

“…” Trần Tiêu im lặng, trong lòng cười lạnh một hơi, tự cho mình là tài giỏi đấy à, xử nam thì có gì mà kiêu căng, đáng đời cậu, cô gái kia không quan tâm cậu, cậu chỉ có gương mặt là nhìn được thôi mà, giờ giá cả thị trường cũng giảm sút rồi đó ha ha.

Giản Ngộ Châu như nhìn thấu suy nghĩ của anh, mỉa mai đáp lại, “Còn anh thì mặt mũi cũng không có nốt.”

Trần Tiêu: “…”

Còn có thể nói chuyện tiếp nữa sao! Trong đầu anh nhanh chóng nhớ đến số tiền lương của mình, lúc đó mới có thể kìm nén không lật bàn cãi vã, “Cậu nói xem, cậu ngốc đến mức nào, tình huống giống như lúc nãy ấy, cậu có thể tới ôm cô ấy lên, cõng cũng được, hoặc là lập tức gọi điện thoại mua một đôi giày mới thật đẹp cho cô ấy, làm cách nào cũng hay hơn cái kiểu bẻ gãy giày của người ta như vậy!!!”

Giản Ngộ Châu trầm mặc. Trần Tiêu bình tĩnh nói tiếp, “Tôi chỉ muốn trao đổi vài kinh nghiệm yêu đương với cậu thôi, chứ không nói cậu đi quyến rũ cô gái kia, đến lúc đó nếu có scandal tình ái gì xảy ra, tôi lại phải lo hết à, lão Giản, nghe tôi này, sự nghiệp của cậu đang phát triển tốt, sau này muốn giúp cô gái nào thì cứ làm như hôm nay là được.”

Giản Ngộ Châu: “Tôi biết.”

“Cậu biết cách cưa cẩm một cô gái hay là biết cách làm cho người ta vỡ mộng hả?”

“Hả, đương nhiên là cái đầu, tôi không điếc, khả năng học tập cũng không kém.”

“…”

Buổi chiều Lục Phồn đi một chuyến đến LX, sau khi kết thúc hợp đồng trước thời hạn, công ty đó cực kì không vui, Lục Phồn là trụ cột chính trong công ty LX video, có rất nhiều người hâm mộ cô nên mới chú ý tới công ty này, cô đi rồi, không biết sẽ mang đi biết bao fan hâm mộ.

Dù sao LX cũng là nơi Lục Phồn khởi nghiệp, cũng đã giúp cô nhiều, Lục Phồn không có ý trở mặt với công ty, cũng không vì chuyện kết thúc hợp đồng mà khua chiêng gõ trống tới pháp luật, hai bên trao đổi suốt một buổi chiều, sau đó đưa ra quyết định cuối cùng. Lục Phồn trả đủ số tiền vi phạm hợp đồng, cũng ở lại LX một tháng, đợi có người thay thế vị trí của cô.

Bên đài truyền hình cũng ngầm cho phép, dù sao trước kia Lục Phồn chỉ là một người dẫn chương trình bình thường, cũng không ép cô phải đến làm việc ngay lập tức.

Bàn bạc xong, Lục Phồn cũng nhẹ hết cả người, trên đường về nhà đi ngang qua một quán xiên nướng, nhớ tới ở nhà có bạn nhỏ rất thích ăn món này, cho nên cô mua thêm cho cậu em một hộp xiên nướng.

Về đến nhà, lỗ mũi Lục Thời quả thực thính hơn cả chó, cậu ngửi được mùi thịt nướng ngay lập tức, vui mừng ha lét. Nhớ lúc còn bé, có lần ăn trúng thịt xiên không vệ sinh, Lục Thời còn bị đau bụng suốt hai ngày, cho nên Lục Phồn nghiêm cấm không cho cậu ăn xiên nướng vỉa hè.

Từ nhỏ, Lục Thời không sợ cha không sợ mẹ, chỉ sợ duy nhất bà chị gái mà thôi, không dám làm trái lệnh chị, vì thế nhiều năm qua, số lần ăn xiên nướng của cậu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Lần này chị gái lại chủ động mua xiên nướng cho mình, Lục Thời cũng không buồn hỏi nguyên nhân, cám ơn xong là ăn ngay.

Lục Phồn ngồi trên ghế sa lon, xoa xoa mắt cá chân, “Cả ngày hôm nay em không làm được gì, chỉ chơi game thôi hả?”

“Em viết được một nửa bài báo cáo, à đúng rồi, sáng mai em phải về sở nghiên cứu, đột nhiên thầy muốn nói chuyện với em.”

“Ồ, vậy mai chị dậy sớm làm bữa sáng cho em.”

“Không cần đâu, chị cứ nghỉ ngơi đi, chị vừa mới từ chức, cứ ở nhà xả hơi vài hôm đã.”

Lục Phồn nhớ lịch ngày mai còn phải đi thử việc, “Không sao, mai chị còn có việc, dù sao cũng phải dậy sớm.”

Lục Thời nghe vậy thì ồ một tiếng. “Chuyện gì vậy, chị đi coi mắt à?”

Cô cười mắng, “Coi mắt cái đầu em, không lẽ cứ phải đi coi mắt mới tìm được đối tượng hả?”

Lục Thời im lặng khinh bỉ, chị cũng đã 27 tuổi rồi, còn nhỏ bé lắm sao? Nếu không em cuống cuồng tìm đàn ông cho chị làm cái gì đấy hả!?

“Chị thấy một mình cũng rất tốt thôi mà, tạm thời không muốn nói chuyện yêu đương.”

Lục Thời liếc mắt, “Chị, chờ chị yêu ai đó rồi sẽ không nghĩ vậy đâu.”

“Thấy gớm, em hiểu biết sâu rộng vậy, sao không thấy em quen được cô nàng nào lâu dài kia chứ?”

“…”

Lục Phồn xoa đầu cậu, thở dài, “Ngoan, có gì ghê gớm chứ chị sẽ nuôi em.”

Lục Thời mất tự nhiên đáp lại, “Em chẳng cần chị nuôi, nếu chị không lập gia đình, vậy thì em sẽ tống chị vô viện dưỡng lão.”

Cô dở khóc dở cười. Em trai nhà mình ngốc thì ngốc thật, nhưng dù sao thì vẫn biết nghe lời, khiến cho người ta yêu thương thật đấy.

Buổi tối nằm trên giường, Lục Phồn đăng nhập vào weibo, đúng lúc thấy “Xuyên Xuyên Xuyên meme da” gửi một tin nhắn.

Xuyên Xuyên Xuyên meme da: Ha ha ha thành đoàn tới thăm tổ làm phim!!! Tổ làm phim mới tới, quản lý còn chưa nghiêm ngặt, vì vậy mình đã chụp được ảnh của Xuyên Xuyên đây này! A a a a a a a đẹp trai [gào khóc]

Lục Phồn mở hình ra coi, trong bức hình, Thẩm Uẩn Xuyên đang cúi đầu nhìn đọc kịch bản, đẹp trai tuấn tú, làm cho người ta xao xuyến không thôi. Lục Phồn lăn lộn mấy vòng trên giường, lưu hình lại xong mới trả lời tin nhắn.

Xuyên Xuyên ta yêu moa~: Gào khóc gào khóc cậu được tới tổ làm phim a!!! Sao không gọi mình!!!

Xuyên Xuyên Xuyên meme da: Ha ha ha ha ha vừa nhận được tin! Với lại người ta làm trên núi, tớ tiện đường nên đi thôi, cậu đuổi tới chắc chắn không kịp đâu 2333

Xuyên Xuyên ta yêu moa~: QAQ… Còn có lần sau sao /(ㄒ o ㄒ)/~~

Xuyên Xuyên Xuyên meme da: Sẽ có mà! Lúc khác mình sẽ gọi cậu đi!

Xuyên Xuyên ta yêu moa~: Được được, đừng quên nhé!!!

Xuyên Xuyên Xuyên meme da: [Hôn hôn] Nhưng hôm nay không có Giản Ngộ Châu ở đó, nghe nói phải đi thu âm, tiếc thật, em gái tớ muốn hình anh ấy lắm.

Lục Phồn đọc tin nhắn xong, trong đầu hiện lên cảnh tượng Giản Ngộ Châu bẻ gãy gót giày của mình, tinh thần antifan lập tức trỗi dậy.

Xuyên Xuyên ta yêu moa~: Thôi khỏi nói đi, hôm nay mình gặp tử trực nam chết tiệt ở đài truyền hình!

Trực nam chết tiệt là biệt danh do antifan đặt riêng, mặc dù meme không phải là antifan của Giản Ngộ Châu, nhưng cô cũng hay nghe biệt danh này của anh, mỗi lần nghe Lục Phồn gọi thế miệng sẽ cười toe toét.

Xuyên Xuyên Xuyên meme da: Hả? Cậu chuyển qua công ty khác rồi à? Sao lại tới đài truyền hình?

Xuyên Xuyên ta yêu moa~: Ừ, cái này không quan trọng, quan trọng là hắn bẻ gãy giày cao gót của mình, Bẻ! Gãy! Giày! Mới! Của! Mình!

Lục Phồn kể lại sự tình ngày hôm nay, meme nghe xong thì vui mừng khôn xiết, hai người chẳng còn gì để nói với trực nam này nữa.

Xuyên Xuyên ta yêu moa~: Khó trách đã debut mười năm mà không có một scandal tình ái nào, cậu nói trực nam như thế này mà tìm được bạn gái á, trừ khi cô gái đó bị mù.

Xuyên Xuyên Xuyên meme da: Ha ha ha ở làng giải trí lâu như vậy cũng phải biết thức thời chứ nhỉ, mà cũng thấy thương cảm ghê 2333 Nghĩ lại Vũ Trực đúng là người tốt bụng, ít nhất còn muốn giúp đỡ cậu XD

Ít nhất trong lòng Lục Phồn cũng đồng ý điều này, trong tủ quần áo của cô vẫn còn giữ chăn của Giản Ngộ Châu nữa.

Có lẽ hắn không hề lạnh lùng cao ngạo như người ta đồn đại. Tuy vậy, ngoài mặt vẫn chẳng có chút hảo cảm nào đâu, antifan sẽ ngại khen người ta vậy đó, trong lòng vẫn quyết tâm không phục (╯^╰)╮

Sáng sớm thứ hai, Lục Phồn dậy sớm làm bữa sáng, sau khi Lục Thời ăn xong thì vội vã đi luôn. Công việc của cậu gần đây rất bận rộn, ngày nghỉ cũng không cố định, lúc nào về nhà cũng lết lê mệt mỏi, sau đó lại nhanh chóng quay lại đi làm. Lục Phồn cũng đã từng thấy cậu mặc áo blue trắng đeo khẩu trang ở viện nghiên cứu, không giống với hình ảnh ngu ngốc ngày thường, đôi mắt nghiêm túc, động tác cẩn thận, chắc chắn sẽ làm mấy thiếu nữ phải tim đập thình thịch, cho nên Lục Phồn không nghĩ ra nổi, một cậu con trai tốt thế này sao cứ bị bỏ rơi…

Buổi sáng, Lục Phồn dọn dẹp nhà cửa xong, buổi trưa ăn uống qua loa một chút, vừa mới tắm xong đã nhận được điện thoại.

“Xin chào, cho hỏi có phải là cô Lục Phồn không ạ?”

“Vâng, là tôi.”

“Xin chào, mời cô ba giờ chiều nay đến khách sạn XX, tôi sẽ chờ cô ở đó.”

Hình như đối phương còn đang bận gì đó, cho nên nói rất nhanh, Lục Phồn cũng đồng ý luôn.

Khách sạn XX ở Tân Giang, nhà của Lục Phồn chỉ cách đó hơn nửa giờ đi xe. Lục Phồn đón xe buýt, đi một cây số đã đến khách sạn XX, thời gian vừa đúng, còn mười phút nữa mới tới ba giờ.

Trong đại sảnh không có nhiều người, Lục Phồn bước vào trong, mắt nhìn qua một vòng, rất nhanh đã có một người đàn ông cao gầy bước tới chỗ cô đứng, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi hỏi thử. “Cô Lục?”

Lục Phồn gật đầu. “Là tôi, chào anh.”

Người đàn ông cười cười với cô, “Cô gọi tôi là Tiểu Trương được rồi, mời cô đi theo tôi.”

Lục Phồn cũng không hỏi nhiều, cô đi theo Tiểu Trương vào thang máy. Thang máy dừng lại ở lầu mười hai. Hành lang khách sạn rộng rãi xa hoa, đèn trang trí màu vàng nhạt trên tường theo phong cách châu Âu, sàn nhà trải thảm màu đỏ có viền khắc mạ vàng, đi trên thảm không vang lên tiếng động.

Hai người yên lặng đi người trước người sau, sau đó dừng lại trước một cánh cửa, Tiểu Trương lấy thẻ phòng, mở cửa. Lục Phồn cũng cứ thế vào theo.

Đây là dạng phòng VIP, nên ánh sáng trong phòng cực tốt, phòng khách rộng rãi thoáng đãng, cửa sổ sát đất đang mở hơn một nửa, làn gió mát lành từ bên ngoài phảng phất, làm cho tinh thần người ta cũng thoải mái hơn nhiều. Trong phòng khách không có nhiều người, trên bộ sô pha bằng vải bố có vắt một chiếc áo khoác, trên bàn trà bằng thủy tinh là một đĩa trái cây với quả cây đủ loại.

Lục Phồn không dám nhìn quanh phòng, Tiểu Trương dẫn cô vào thẳng phòng bếp, “Cô Lục, anh Giản đang ở trong phòng ngủ trưa, nói cô có thể làm thử bữa tối, à đúng rồi, phải có món thịt bò hầm khoai tây. Nguyên liệu nấu ăn đều ở trong tủ lạnh, đều mới mua hết cả.”

Lúc đầu Lục Phồn không chú ý lắng nghe, nhưng sau đó lại nghe ra một chữ, “… Anh Giản?”

Tiểu Trương gật đầu một cái, vừa định mở miệng nói chuyện, đột nhiên cửa phòng bếp đã mở ra, một giọng nói khàn khàn trầm thấp như vừa mới tỉnh ngủ vang lên, “Tiểu Trương, — thuốc của tôi đâu?”

Như có một dòng điện vô hình chạy rần rật theo chuỗi dây thần kinh, một đường tới não, khi Lục Phồn chuyển mắt nhìn qua, đứng trước cửa là một người đàn ông chỉ mặc áo ba lỗ và quần ngắn, trong đầu cô bỗng nổ tung ầm ầm, ngay sau đó, da đầu tê rần không cách nào chịu nổi, cả người nổi hết da gà.

Mẹ nó, Giản Ngộ Châu?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.