Trời Giáng Hiền Phu

Chương 1: Biển




Hắn ko để nó yên, hành hạ nó đủ thứ, nó cam chịu hết. Ngày xưa ở nhà nó cực khổ bao nhiêu nó chịu đựng được mà, tự nhủ lòng ổn thôi. Từ việc hất đồ ăn lên người nó, đẩy nó xuống hồ bơi, cho ớt vào đồ ăn nó, cắt đồ của nó, vân vân và mây mây. Nhiều lúc nó chỉ muốn hét lên. Oa còn cái gì nữa thì đến lun đi. Đang điên vì bị ngã do ai đó đổ dầu trên sàn thì bỗng nhiên tâm thái nó ổn định hẳn, như chưa có chuyện gì xảy ra, là anh, chàng hoàng tử trong mơ của nó. Anh mang sơ mi trắng, quần âu, đẹp trai hết nấc, đang đi xuống cầu thang, tiến lại gần chỗ nó. Mỗi lần bực mình chuyện gì thấy anh là nó tan chảy.

- sao lại ngồi đây.

Vừa nói anh vừa đỡ nó đứng dậy.

- E bất cẩn bị ngã anh ạ.

- Cẩn thận chứ, e làm hết bài tập anh giao chưa.

Vừa nói vừa vén tóc nó, mặt nó đỏ gay.

Ai đó đứng từ xa hậm hực.

.....

- Mày xuống hầm rượu lấy tao chai rượu.

- Tôi đâu biết cậu uống loại gì, tôi cũng đâu biết hầm rượu ở đâu.

- Hầm rượu bên cạnh hầm để xe, mày xuống đó, đi thẳng 3 tủ rồi rẻ phải có 1 chai trên kệ màu đỏ.

Nó vừa đi vừa vùng vằng, mới bao nhiêu tuổi đầu mà đã uống rượu, hư hỏng.

Trước hầm rượu là cánh cổng bằng gỗ, tay cầm có đầu con sư tử bằng đồng, nó thấy ớn ớn, nhưng cũng cố đẩy cửa vào.

Hầm rượu hơi tối, còn hơi lạnh nữa, biết thế nó cầm đèn pin theo rồi. Đi thẳng 3 tủ rồi rẻ phải, nó vừa đi vừa đếm. A, chai rượu kia rồi, mau ra thôi chứ nó cảm thấy lạnh nhiều rồi.

Nó dùng sức đẩy, nhưng sao cánh cửa lại đóng chặt thế này. Trời ơi, có ai đó ko cứu nó với. Nó gõ vào cánh cửa, mưa ngoài trời càng to, ko ai nghe được lời kêu cứu của nó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.