Trói Em Bằng Cavat

Chương 4: Anh ta rất hài lòng (1)




Editor: Maria Nyoko

Beta: Nguyetvansuong + Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Trong quán cà phê mở lò sưởi, nhưng ly cà phê Thẩm Lục Gia để trước mặt đang từ từ lạnh ngắt. Anh nhìn vẻ mặt khác nhau của nam nữ ngoài cửa sổ đang đi về phía phòng chờ sân bay, đi về phía cửa thoát hiểm, mỗi người đi mỗi hướng khác nhau. Còn mục đích của cô? Lúc cô đến Thịnh Thời, thực sự là vì anh. Chỉ là anh vẫn một lòng muốn nghĩ lệch lạc. Thẩm Lục Gia khẽ nhếch môi cười cười, mang theo vài phần chua chát.

Anh nhớ một lần kia Hạ Thương Chu tới Thịnh Thời tặng hoa, cô đi theo Hạ Thương Chu tới Moulin Rouge uống cà phê, khi đó chắc Hạ Thương Chu đã biết thân phận thật của cô nhỉ? Anh lại nghĩ tới những buổi tối hết sức đau khổ khi biết cô là con gái Cố Khuynh Thành. Lặng lẽ để tiền xuống, Thẩm Lục Gia cầm chìa khóa rời quán cà phê.

Trở lại Thịnh Thời Thẩm Lục Gia mặt không biến sắc đi vào phòng làm việc của mình, sau đó gọi điện thoại cho Sầm Ngạn lấy toàn bộ báo cáo tài chính cuối năm.

Ngoài miệng Sầm Ngạn đồng ý, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào chừng mười file nén G, hít vào một hơi. Nhưng anh ta vẫn ngoan ngoãn mà chuyển file nén vào ổ cứng di động, đưa cho Thẩm Lục Gia.

Phất tay ý bảo Sầm Ngạn có thể rời đi, Thẩm Lục Gia để mặc cho mình đắm chìm trong con số cùng nhiều phần danh sách, tỷ số P/E (là tỷ số tài chính dùng để đánh giá mối liên hệ giữa thị giá hiện tại của một cổ phiếu, giá cổ phiếu ở thị trường chứng khoán và tỷ số thu nhập trên cổ phần, hay cho biết nhà đầu tư sẵn sàng trả giá bao nhiêu cho một cổ phiếu trên thị trường chứng khoán), lợi nhuận trên vốn chủ sở hữu (ROE), tỷ lệ lãi gộp (GPM), vòng dữ liệu...... Chỉ có ở trong những con số lạnh lẽo, anh mới có thể có được yên tĩnh. Cứ như vậy cho đến khi mắt chua xót không dứt, Thẩm Lục Gia mới thở ra một hơi thật dài, đưa tay đè ấn đường của mình.

Có tiếng gõ cửa thận trọng truyền đến, Thẩm Lục Gia nói một tiếng trầm thấp: "Mời vào."

"Thẩm Tổng, ngài có muốn tôi đặt cơm hay không?" Sầm Ngạn hỏi nhỏ.

Liếc nhìn thời gian phía dưới góc phải màn hình máy tính một cái, thì ra đã bảy giờ.

"Không cần, tất cả mọi người trở về đi, tối nay coi như làm thêm giờ. Anh cũng trở về đi."

Sầm Ngạn gật đầu lên tiếng: "Thẩm Tổng ngài cũng đừng làm quá muộn." Đáy lòng lại đang nghĩ ngợi sợ là đường tình của Thẩm Tổng không suôn sẻ, phải biết một thời gian trước, buổi tối nào mà anh ấy không đúng giờ giơ chìa khóa xe lên hết sức phấn khởi đi gặp giai nhân, tối nay mặt lại trầm như sắt vùi ở trong phòng làm việc “treo cổ trên xà nhà”. Chỉ là chốc lát sau anh ta lại không nhịn được than thở Thẩm Tổng không hổ là Thẩm Tổng, tình cảm phàm phu tục tử gặp khó khăn, không tự sa ngã, tối thiểu cũng phải mượn rượu tiêu sầu, xem Thẩm Tổng một chút, hoàn toàn là chuyển hóa bi thương thành lực lượng sản xuất đấy nha.

Đợi đến khi Sầm Ngạn rời đi, Thẩm Lục Gia kéo ngăn kéo ra, lấy thuốc lá và bật lửa, im lặng đốt một điếu thuốc. Hiện tại anh không biết đối mặt với Ngũ Mị như thế nào, anh không có ý định chất vấn hay thăm dò những quá khứ này, anh có thể cố gắng làm bộ như không có gì phát sinh, anh nguyện ý chờ đợi một ngày cô chủ động nói cho anh biết, nhưng anh càng sợ không đợi được đến ngày đó, chút oan ức, căm tức ở đáy lòng biến thành thú dữ phá lồng, hủy diệt tất cả.

Điện thoại di động để ở trên bàn reo lên, là điện thoại của cô. Chần chờ trong chốc lát, Thẩm Lục Gia mới nhấn trả lời.

"Thẩm Lục Gia --" Cô luôn thích gọi cả tên cả họ của anh, cũng chỉ có cô mới có bản lãnh này, có thể hô ba chữ "Thẩm Lục Gia" có hương vị khúc chiết, Thẩm Lục Gia cảm thấy lồng ngực chấn động, cúi đầu đáp một tiếng "Ừm".

"Chừng nào thì anh về nhà vậy? Em đói rồi."

Cái từ "Nhà" này lại một lần nữa khiến trái tim Thẩm Lục Gia nặng nề run lên, hầu kết lên xuống như nuốt phải khí độc, quên đi, rất ưa thích, lại tự mình lấy được, sao còn có thể lo lắng thực hư.

"Ừ, anh lập tức về nhà."

"Vậy trên đường anh chú ý an toàn."

"Được."

Trở lại chỗ ở của Ngũ Mị, Thẩm Lục Gia vừa muốn cầm chìa khóa mở cửa, cửa đã mở từ bên trong ra, lộ ra khuôn mặt trắng nõn như trứng gà bóc của cô, trong đôi mắt đen láy phát ra tia sáng mừng rỡ. Thẩm Lục Gia nghĩ, chỉ cần cô chịu lừa anh một đời một thế, dù là giả, anh cũng nhận.

"Buổi tối muốn ăn cái gì?" Thẩm Lục Gia vừa cởi tây trang, vừa hỏi.

"Muốn ăn mì Ý."

"Được, vậy em tắm rửa trước đi, để anh làm." Nói xong Thẩm Lục Gia cởi khuy tay áo ra, gấp tay áo lên hai lần.

Ngũ Mị dựa vào cửa phòng bếp nhìn Thẩm Lục Gia, diện tích phòng bếp vốn nhỏ, hôm nay lại được sắm thêm rất nhiều chén bát nồi chậu, lại càng chật thêm, cho tới khi Ngũ Mị cảm thấy hình như khắp nơi đều có tiếng anh thở, mùi, nhiệt độ, vì vậy lòng của cô cũng sinh ra một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Khóe môi vểnh lên, cô vui sướng quay trở lại phòng ngủ, cầm quần áo đi tắm.

Thẩm Lục Gia đang rửa ớt xanh, lại nghe thấy trong phòng tắm sau lưng truyền đến tiếng nói của Ngũ Mị: "Thẩm Lục Gia, cầm di động giúp em đi."

Xoa xoa tay, Thẩm Lục Gia nhận điện thoại của Ngũ Mị, tiện tay đặt ở trên bồn rửa, sau đó cắt ớt xanh đã rửa sạch sẽ thành hạt lựu.

Loáng thoáng bên tai có thể nghe tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, Thẩm Lục Gia bắt đầu bóc hành tây, mới bóc được gần một nửa, điện thoại Ngũ Mị đặt ở trên bồn rửa lại rung lên.

"Hạ Thương Chu gọi tới." Năm chữ trên màn hình càng không ngừng nhúc nhích, Thẩm Lục Gia yên lặng nhìn chăm chú vào mấy chữ này, lập tức dừng lại động tác bóc hành tây trong tay.

Điện thoại di động kiên trì bền bỉ vang lên thật lâu mới an tĩnh lại. Thẩm Lục Gia kinh ngạc thu hồi ánh mắt, tiếp tục bóc hành tây, đại khái bởi vì không yên lòng, thế mà anh bóc hành tây ra khỏi mặt nước, lập tức thứ mùi kích tính xông lên, mắt bị hun từng trận phát đau.

"Em tắm xong, anh có muốn em giúp anh một tay không?" Sắc mặt Ngũ Mị đỏ ửng ra khỏi phòng tắm.

Thẩm Lục Gia lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Mới vừa rồi Hạ Thương Chu gọi điện thoại."

"Đang êm đẹp chủ tịch ngân hàng Hạ gọi cho em làm cái gì?" Ngũ Mị vừa lau tóc, vừa cười đùa: "Sẽ không phải là vì chuyện kiểm tra đấu thầu cuối năm nên muốn em thổi gió bên gối chứ?"

Trong mắt Thẩm Lục Gia lập tức tối lại, từng lớp hành tây được lột ra lơ lửng ở trên mặt nước, giống như mảnh tim. Anh quay mặt đi, để ý đôi mắt cô còn vương sương mù, có chút khổ sở cười một tiếng: "Có phải em biết đã chậm, nên không thể không có vị trí của anh?"

Những lời điên khùng này, nhưng lập tức Ngũ Mị vừa nghe đã hiểu.

Hàng mi Thẩm Lục Gia buông xuống, làm khô hành tây, đặt lên trên thớt, lại nâng dao, chăm chú băm hành tây thành mảnh. Lưỡi dao va chạm với thớt gỗ thành tiếng nặng nề, Ngũ Mị cảm thấy tâm mình cũng rơi xuống đụng lồng ngực.

Thẩm Lục Gia không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ thả mì Ý vào trong nồi. Từ sau khi nói ra câu nói kia, dường như trên bả vai của anh đeo gánh nặng, lưng khòm xuống như sự bi thương. Trong phòng bếp đủ thứ mùi phức tạp, dầu ô liu, hành tây, ớt xanh cùng mùi thơm sữa tắm trên người cô trộn chung, Ngũ Mị cảm thấy mắt vừa nháy vừa chua xót. Cô hít mũi một cái, từ phía sau ôm chặt lồng ngực Thẩm Lục Gia, cả người dính vào trên sống lưng anh, có chút nóng nảy giải thích: "Không, không phải vậy đâu. Em thừa nhận lúc ban đầu em tới Thịnh Thời là bởi vì ở hậu trường rạp hát lớn Lận Xuyên nghe lén anh và mẹ con các cô nói chuyện. Quả thật động cơ không sạch sẽ. Nhưng mà em lại động lòng với anh, thích anh, Thẩm Lục Gia, mặc kệ anh tin hay không, chỉ có không có nói cho anh biết thân thế thật của em, em không có làm bất kỳ chuyện xin lỗi với anh."

Thẩm Lục Gia nghiêng đầu nhìn Ngũ Mị, trong ánh mắt của cô có nước mắt trong suốt, đang quật cường xoay một vòng không chịu chảy xuống. Cổ họng tắc ngẹn, Thẩm Lục Gia xoay người ôm chặt lấy Ngũ Mị, cúi đầu hôn lên giọt nước mắt trên mi mắt cô.

"Anh tin, đương nhiên anh tin."

Hôn rồi hôn đến trên môi, nếu không phải là nước trong nồi trào ra ngoài, phát ra tiếng vang, hai người suýt chút nữa không tách ra được.

Tắt bếp, Thẩm Lục Gia nghiêng đầu nhìn mỳ Ý trong nồi một chút, sợi mỳ mềm nhũn, giống như không xương lộn xộn ở một chỗ. Anh cười lên: "Bởi vì hôn môi mà làm hỏng mì Ý, thật là hiếm."

Ngũ Mị không cười, mà là ngước đầu nhỏ giọng hỏi anh: "Thẩm Lục Gia, những quá khứ này của em, anh thật sự muốn biết?"

"Nếu như em nguyện ý nói, tất cả chuyện của em, anh đều muốn biết." Thẩm Lục Gia cũng thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói.

Ngũ Mị gật đầu một cái, vẻ mặt kiên định: "Được, em đều nói cho anh biết."

Hai người sóng vai ra khỏi phòng bếp, đi về phía ghế sa lon trong phòng khách, ngồi mặt đối mặt, Bất Nhị vốn đang chiếm cứ trên ghế sa lon thấy lãnh thổ bị chiếm, bất mãn meo meo một tiếng, nhảy xuống ghế sa lon, trở về ổ của mình. Thẩm Lục Gia cũng không nói lời nào, chỉ là đưa bàn tay ra, nắm chặt tay Ngũ Mị, lẳng lặng đợi cô mở miệng.

"Trước hai mươi tuổi, tên em là Yến Di Quang. Yến Tu Minh là em sinh đôi của em. Em ra đời sớm hơn cô ta hai phút, là chị. Không giống như chị em tình thâm khác, từ nhỏ chúng em đã ghét nhau. Chúng em ghét diện mạo giống nhau, ghét mặc quần áo giống nhau, kiểu tóc giống nhau. Càng ghét khi bị người ta lầm thành đối phương."

"Có lẽ bởi vì điều này, tính tình hai chúng em hoàn toàn trái ngược. Em là loại cá tính không làm cho người thích, tay chân vụng về, miệng cũng không ngọt, buồn bực khó chịu, có điểm giống với anh." Trong đôi mắt Ngũ Mị còn sót lại nước mắt lóe lên một cái: "Cho nên ở nhà rất không được thương yêu."

"Cô ta lại không giống em, miệng ngọt, đầu óc linh hoạt, linh xảo, nhân duyên tốt gấp trăm lần so với em."

"Thời điểm lúc 7 tuổi chúng em bắt đầu luyện múa. Anh có thể không biết, ban đầu Phùng Thanh Bình chính là người múa ba-lê. Nhưng bởi vì sau khi bà ta sinh chị em em lại không khôi phục được, không thể múa ba-lê, cho nên đặc biệt nghiêm khắc với chúng em."

"Kiến thức cơ bản nhất cũng là quan trọng nhất của múa ba-lê là thăng bằng và mở chân. Khi đó sáu giờ sáng em sẽ phải rời giường, huấn luyện kiến thức cơ bản, áp chân, áp vai, đẩy lưng bàn chân, luyện động tác nâng. Buổi chiều sau khi tan học luyện tiếp mở chân, sợ rằng anh không biết cái gì gọi là mở chân. Tư thế khi phần hông bất động, từ khớp xương hông đến chân sẽ hướng ra bên ngoài. Hai chân phải ở hai hướng ngược nhau." Ngũ Mị vừa nói vừa nhẹ nhàng tránh thoát tay Thẩm Lục Gia, đi chân trần làm động tác mở chân trên tấm thảm đằng trước ghế sofa, sau đó mới ngồi xuống lần nữa.

"Luyện hơn hai năm, chúng em bắt đầu động tác tiếp xúc mũi chân, trong nhà đặc biệt mời giáo viên múa ba-lê cho chúng em. Ngón chân của em ngay ngắn hơn, cho nên động tác ở mũi chân có ưu thế hơn cô ta. Em tiến bộ nhanh hơn cô ta, giáo viên thường khen em, cho nên em phát hiện mình yêu ba-lê cuồng nhiệt, có lẽ là bởi vì lúc ấy em chỉ có thể thắng được ở điểm ấy."

"Sau mười tuổi, em bắt đầu tham gia các cuộc tranh tài, càng không ngừng đoạt giải thưởng, khi đó huy chương vàng, vị trí thứ nhất vĩnh viễn đều là của em, chỉ cần có em tham gia tranh tài, cô ta vĩnh viễn ở dưới em. Nhưng anh biết không, cho dù cô ta nhảy không bằng em được, ở trong trường học các buổi biểu diễn, cô ta vĩnh viễn vẫn là nữ chính, bởi vì các thầy giáo cũng thích cô ta hơn. Em không muốn lại học cùng trường học, cùng cấp, đi học một lớp, em không muốn trong mắt thầy cô, bạn học chỉ có cô ta, không có em. Cho nên em đọc sách như điên, cuối cùng nhảy lớp bỏ lại cô ta đằng sau. Em vượt qua một lớp, thành tích tốt hơn cô ta."

"Thầy cô bắt đầu yêu thích em, bởi vì phải em đoạt giải thưởng cho trường học, bạn học cũng bắt đầu gần gũi em, bởi vì muốn chép bài của em. Tên của em thành tấm gương để bạn bè thân thích nêu lên cho con em của họ, thế nhưng khi một nhà bốn người ở trên đường gặp đồng nghiệp đại học hoặc là người quen, trong miệng bọn họ khen Yến Di Quang, ánh mắt lại nhìn Yến Tu Minh, thậm chí sẽ kéo tay Yến Tu Minh nói -- ‘thư ký Yến thật có phúc khí, sinh con gái xuất sắc.’ Lúc ban đầu bọn họ còn có thể nhắc nhở, nói ‘Đây mới là Di Quang’, sau lại phát hiện dù sao người ngoài không hiểu rõ, không nhắc nhở nữa. Anh có thể hiểu loại cảm giác đó sao? Em không biết rốt cuộc có phải mình là người bọn họ khen ngoài miệng kia hay không, em không biết rốt cuộc mình là ai. Em cảm thấy mình biến thành một truyện cười."

Thẩm Lục Gia cảm thấy đau lòng, nhưng không biết nói gì, chỉ có thể nắm chặt tay của cô.

"Em không kết giao bạn bè, không đi dạo phố, không giải trí, tất cả cuộc sống của em chính là khiêu vũ và học tập. Sơ trung, cao trung, em chỉ học bốn năm, mười sáu tuổi thi đậu đại học Kinh Tân, học Tâm Lý Học."

*Sơ trung: Trung học cơ sở

**Cao trung: Trung học phổ thông

"Năm thứ nhất đại học em gặp Hạ Thương Chu, khi đó anh ta 18 tuổi, cũng là năm nhất, học vật lý Trái Đất."

Thẩm Lục Gia cảm giác ghen tỵ, không khỏi lại nhích tới gần cô một chút.

"Nghỉ hè năm nhất, em được mời về trường cao trung để tọa đàm. Khi đó Yến Tu Minh cũng ở đây, cô ta học năm đầu trường cấp 3. Em rất vui mừng, cảm thấy là cơ hội tốt chèn ép và nhục nhã cô ta. Khi đó chúng em đã lâu không mặc đồng phục giống nhau, nhưng vì kích thích cô ta, ngày đó em đặc biệt mặc T shirt và váy dài giống như cô ta."

"Nhưng em không biết cô ta có quan hệ với lưu manh hỗn tạp, còn đá đối phương. Diễn thuyết kết thúc, một mình em về nhà, kết quả bị ngộ nhận là Yến Tu Minh, bị một tên côn đồ nhỏ dùng gậy sắt đập vào mắt cá chân trái, xương gãy nát bấy." Ngũ Mị cười chỉ chỉ mắt cá chân trái.

"Thật ra thì gãy xương không có gì lớn, điều dưỡng tốt thì vẫn có thể khiêu vũ. Nhưng bốn năm sau, lúc em học năm tư, Yến Tu Minh ghi danh nghệ thuật cũng vào đại học Kinh Tân, học viện nghệ thuật, múa chuyên nghiệp."

"Khi đó, em cùng Hạ Thương Chu đều xin đi học ở Mỹ, tính toán sau khi tốt nghiệp cùng đi Mĩ học thạc sĩ. Bọn họ rất hài lòng về người con rể Hạ Thương Chu này." Ngũ Mị mỉa mai vểnh cao khóe miệng: "Cho nên hi vọng tụi em cưới trước khi ra nước ngoài."

"Ngày đính hôn đó còn thân thiết chuẩn bị phòng cho tụi em. Nhưng đêm hôm đó tụi em cũng uống nhiều quá, em về phòng trước, Hạ Thương Chu đi tiễn bạn bè của cha anh ta lúc còn sống, kết quả đêm hôm đó em không đợi được vị hôn phu, bởi vì anh ta đi nhầm phòng, leo lên giường em gái em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.