Trói Em Bằng Cavat

Chương 2




Editor: Hạ Y Lan

Hôm nay chính là ngày đến thời hạn một tháng, cha con Cổ Khánh Nhất đến sư đoàn tìm Lý Bác Cừ.

Lý Bác Cừ đã biết chuyện từ đầu đến cuối từ vợ mình, thế mới biết, Kiều Vi Nhã tiến vào quân doanh là do ai chiếu cố, nếu vợ ông và đối phương không phải từng là đồng nghiệp với nhau, rất có thể ông sẽ đần độn u mê bị cuốn vào, nghĩ thế, trán ông liền đổ mồ hôi.

Mọi chuyện đã thế, ông quyết định hôm nay phải rút ra ngoài, không tham dự chuyện này nữa.

Hai cha con đến phòng làm việc của ông, Lý Bác Cừ hỏi: "Khánh Nhất, cháu tính giải quyết chuyện này thế nào?"

"Bác Lý, cháu không muốn ly hôn, cháu thật sự đã sửa sai." Cổ Khánh Nhất tỏ vẻ mặt thật thà và chân thành.

Lý Bác Cừ gật đầu, thản nhiên nói: "Khánh Nhất, chuyện của hai người, bác chỉ có thể tận lực khuyên giải Kiều Vi Nhã, về phần kết quả, bác Lý không thể chắc chắn được.”

Lý Bác Nhanh gọi điện thoại, rất nhanh, Kiều Vi Nhã gõ cửa đi vào.

Cúi đầu chào, Kiều Vi Nhã thẳng tắp đứng đối diện Lý Bác Cừ, nhìn không chớp mắt, một thân quân trang màu xanh, khiến cô càng thêm tỏa sáng, phảng phất như cô xuyên qua ánh nắng mà đến.

Thái độ của Lý Bác Cừ đối với cô, rõ ràng khách khí hơn so với lần trước.

Bốn người, chia ba hướng ngồi xuống.

Kiều Vi Nhã vừa ngồi, Lý Bác Cừ cười nói: "Vi Nhã, thời gian một tháng đã đến, cha con Khánh Nhất cũng đã ở đây, cháu có suy nghĩ gì cứ nói với bác, không cần xem bác là thủ trưởng, cứ giống như Khánh Nhất, gọi bác là bác Lý là được rồi."

Kiều Vi Nhã vẫn đúng mực, cười nhẹ, khóe mắt đuôi mày đều thể hiện sự quyết đoán: "Thủ trưởng, làm phiền ngài ra mặt giải quyết chuyện này, cháu rất áy náy, nhưng cháu có kiên trì và suy nghĩ của cháu, Cổ Khánh Nhất, cháu chỉ muốn ly hôn với anh ta, cuộc hôn nhân này đối với cháu chỉ có đau khổ, hà tất gì phải tiếp tục."

Cổ Lễ trầm giọng hỏi: "Tiểu Nhã, con cố ý ly hôn, không quan tâm đến cảm nhận của con con sao?"

Kiều Vi Nhã chuyển hướng nhìn Cổ Lễ, khóe môi xẹt qua nét cười lạnh, thoáng qua rồi biến mất: "Ông nội Đồng Đồng, tôi muốn hỏi ngài, trước kia ngài có từng suy nghĩ cho cảm nhận của Đồng Đồng không? Tôi vì nhà họ Cổ đã bỏ ra bao nhiêu? Chắc trong lòng ngài cũng biết, hôm nay, trước mặt thủ trưởng, phiền ngài nói một câu công đạo, người con dâu là tôi có đủ tư cách hay không. Tiền lương của Cổ Khánh Nhất ở trong tay bà nội Đồng Đồng, hàng tháng tôi còn phải cho các người tiền sinh hoạt, tiền điện nước, tiền điện thoại cũng là do tôi chi trả, thân thích các người đến vay tiền, cũng là tôi ra nhưng chưa từng thấy trả lại, tôi không thèm để ý, bởi vì tôi có khả năng kiếm tiền, tôi xem mỗi người cũng như người thân trong nhà, nhưng Cổ Khánh Nhất đã đền đáp cho tôi cái gì? Mỗi người trong nhà họ Cổ hồi báo tôi ra sao? Khi tôi sinh Đồng Đồng, ở bệnh viện ba ngày có ai đến thăm tôi, tôi về nhà, có ai vì tôi nấu một nồi canh hay một chén cơm? Đồng Đồng đã năm tuổi, tiền hưu của ông nội cũng có ba bốn ngàn tệ mỗi tháng, nhưng có từng mua cho con gái tôi một viên kẹo? Ngài thật tâm yêu thương Đồng Đồng sao? Bây giờ lấy con bé ra làm cái cớ không thấy thật buồn cười sao? Cho nên, tôi nhất định phải ly hôn!"

Cha con Cổ Khánh Nhất nhìn nhau không nói gì, những câu Kiều Vi Nhã chỉ trích đều là thật, không thể phản bác.

Kiều Vi Nhã đứng lên, chào theo quân lễ: "Thủ trưởng, hiện tại cháu bộn bề nhiều việc, xin lỗi đã phụ ý tốt của ngài."

Kiều Vi Nhã mở cửa đi ra, đi tới cửa, Kiều Vi Nhã nói: "Cổ Khánh Nhất, ngày đó tôi ở công trường phía tây chờ anh hai tiếng, anh không đến, cho nên tôi chỉ có thể cân nhắc đến tố tụng thôi, anh chờ lệnh gọi đi." ( Hạ Y Lan)

Chờ Lý Bác Cừ phản ứng kịp thời, Kiều Vi Nhã đã đóng cửa đi rồi.

Lý Bác Cừ trầm mặt nhìn hai cha con, chừng năm phút đồng hồ, ông mới thở dài: "Cổ Lễ, cha con hai người thật sự là tự rước lấy nhục nhã, Khánh Nhất, bác thấy cháu vẫn nên đồng ý ly hôn đi, người vợ như vậy, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, sau này cháu cũng không có mệnh chờ quay lại."

Cổ Lễ gật đầu: "Bác Cừ, thật hổ thẹn, cái gì cũng không nói được nữa, chú nói với Tiểu Vi, chúng tôi đồng ý ly hôn, bảo nó liên hệ với Khánh Nhất, trực tiếp nhận giấy ly hôn thôi."

Lý Bác Cừ gật đầu: "Tôi sẽ tận lực."

Hai cha con cáo biệt ra ngoài, Cổ Lễ nhìn con trai ủ rũ, nhịn không được mắng một câu: "Đồ vô vụng, một tháng nay làm được gì?"

Cổ Khánh Nhất nhớ tới đêm đó bị Bảo Mặc đùa giỡn xoay vòng, trong lòng cũng ngập tràn lửa giận, bật thốt lên: "Bảo Mặc đã trở lại, cô ấy có khả năng tiếp tục với con sao? Dù con có bản lĩnh cũng không thể sánh bằng tên Bảo Mặc kia."

Đột nhiên Cổ Lễ nhớ đến một việc: "Khánh Nhất, nhanh gọi cho mẹ con bảo bà ấy trờ về."

Cổ Khánh Nhất còn chưa gọi đi, điện thoại của hắn liền reo lên: "Cổ Khánh Nhất, sao lại thế này! Khách sạn của tôi bị lên báo! Từ Linh khởi tố tôi?"

Cổ Khánh Nhất không có thói quen xem báo, cho nên cũng không biết khách sạn La Mã xảy ra vấn đề.

Tiêu San bảo hắn nhanh chân chạy mua một tờ báo, nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.

Mấy quản lý bên khách sạn không có báo cáo tình huống kinh doanh của khách sạn, đây là chuyện trước nay chưa từng có, trước kia cô ta có đi chơi ở nước ngoài, năm ba tháng không về, khách sạn có chuyện cũng sẽ gọi điện báo cho cô ta biết.

Quan trọng hơn là, con gái đã bị người Đài Loan đón đi rồi, qua Hongkong học, cô ta là người cuối cùng biết được, cô ta gọi cho trường học, trường học mới nói cho cô ta biết.

Người ở khách sạn vẫn là người của người Đài Loan, bởi vì có thế mới hưởng được chính sách ưu đãi.

Tiêu San đột nhiên sợ hãi, đứng lên gọi cho người Đài Loan mấy cuộc, đối phương không bắt máy, cuối cùng có một lần gọi thông, là vợ của ông ta tiếp, dùng tiếng quốc ngữ mềm giọng với vài câu cay độc với Tiêu San rồi cúp máy.

Vì đứa nhỏ trong bụng này, có khả năng cô ta sẽ tổn thất cây rụng tiền là khách sạn này.

Cổ Khánh Nhất đến cửa tiệm gần trạm xe bus mua một tờ báo chiều ngày hôm qua, kết quả người ta nói báo đã bán hết, Cổ Khánh Nhất nói muốn mua một phần báo liên qua đến khách sạn La Mã, người bán báo chỉ bốn năm loại báo chí, Cổ Khánh Nhất tái mặt mua mỗi thứ một phần.

Báo chí đưa tin, từ trang tài chính và kinh tế chuyển đến trang giải trí, đều đưa tin tình huống kinh doanh rồi chuyển đến Tiêu San có đàn ông ở bên ngoài, Tiêu San mất tích không hiểu lý do, điệu bộ phải truy tung đưa tin tới cùng.

Kiều Vi Nhã trở lại văn phòng, luật sư Gia Cát gọi điện đến, tòa án đã thụ lý án ly hôn.

Kiều Vi Nhã dựa vào cửa thở phào, nước mắt tràn mi, ngày này rốt cuộc đã đến.

Tan tầm, cô đến siêu thị mua một đống lớn rau cải và hải sản, hôm nay cô muốn chúc mừng một chút, đồng thời cô cũng mời luật sư Gia Cát và Mã Vân đến, luật sư Gia Cát trả lời sẽ đến đón Mã Vân rồi đến Minh Châu Hào Đình.

Từ khi cậu nói muốn về đây ở, Kiều Vi Nhã liền bắt đầu trang hoàng phòng ở, chờ họ vừa đến là có thể chuyển vào.

Luật sư Gia Cát đưa Mã Vân đến, Kiều Vi Nhã còn đang bận rộn ở bếp, là Khắc Lạp Luân Tư ra cửa tiếp đón bọn họ.

Mã Vân đến giúp đỡ Kiều Vi Nhã bưng đồ ăn lên bàn, Elaine cầm hai chai rượu đỏ ra, có tài xế ở đây, mọi người có thể yên tâm uống rượu.

Kiều Vi Nhã mời mỗi người một ly, em Đồng Đồng và anh Đồng Đồng cũng giơ ly không lên, Kiều Vi Nhã rớt cho hai đứa nước dừa, Đồng Đồng vểnh môi: "Mẹ, con cũng muốn uống rượu."

Anh Đồng Đồng cũng rất dứt khoát nói: "Uống rượu!"

Kiều Vi Nhã nhìn lướt qua con gái, cười dịu dàng nói: "Đồng Đồng, con thật sự muốn uống rượu sao? Rất đơn giản, con đọc thuộc bài thơ Mộc Lan một lần, một chữ cũng không thể thiếu, muốn uống bao nhiêu cũng được."

Đồng Đồng cúi đầu không hé răng, bài Mộc Lan bé còn chưa thuộc, nhưng mà không trách được bé, anh trai luôn quấy rối đấy chứ, bé hung hăng trừng mắt nhìn anh Đồng Đồng: "Anh trai, em không thể uống rượu thì anh cũng không được uống, đều tại anh làm phiền em!"

Mọi người cười ha ha.

Bởi vì có hai đứa trẻ ở đây, mọi người đều không nói về chuyện của Cổ Khánh Nhất, nhưng trận chiến này bọn họ rất có lòng tin, người thắng là bọn họ, không thể nghi ngờ!

Kiều Vi Nhã nâng ly kính luật sư Gia Cát, luật sư Gia Cát cười đạm nhạt: "Người cô cảm ơn không phải tôi."

"Sao không cảm ơn anh được chứ? Luật sư Gia Cát, bảo mẫu đó là nhân chứng xác thực, đây tuyệt đối là mấu chốt, tất cả đều nhờ công lao của anh, tôi thật không ngờ, anh có thể thu mua được bảo mẫu."

Luật sư Gia Cát liếc nhìn Mã Vân, Mã Vân cười nói: "Đúng vậy, chiêu này của luật sư Gia Cát thật là tuyệt, phải gọi là xâm nhập từ phía sau địch, luật sư Gia Cát, tôi và chị Vi cùng kính anh một ly."

Luật sư Gia Cát ý vị thâm trường cười, gật gật đầu, uống một ngụm. ( Hạ Y Lan)

"Tiểu Vi, cô còn có sở trường này sao?" Luật sư Gia Cát ăn một ngụm đồ ăn, khen không dứt miệng.

Kiều Vi Nhã suy nghĩ, cười nói: "Có rất nhiều."

Elaine bẻ ngón tay đếm: "Biết võ, biết thêu hoa, biết lái xe, biết làm sổ sách, biết nấu ăn..."

Kiều Vi Nhã có chút đỏ mặt, ngắt lời cô: "Chị, đây là kỹ năng sinh tồn cơ bản, ông nội em nói, người có ngàn quê không bằng kỹ năng bên người, những thứ này cũng không tính là gì, so với nhiều người họ còn biết nhiều hơn em."

Cô chuyển sang Mã Vân, cười nói: "Kỳ thật, em rất bội phục Vân Vân, lúc cô ấy đến thành phố B chỉ có bằng cấp ba, dám tự học xong đại học, nói tiếng Anh cũng rất tốt, cô ấy còn có thể nói tiếng Ý, biết làm cơm Tây, còn mở đại lý, còn có thể làm giày..."

Elaine khoa trương che mặt: "Chị thật không còn mặt mũi sống nữa, Khắc Lạp Luân Tư, cậu nói xem, sao chị lại muốn cùng hai người phụ nữ này làm bạn bè chứ!"

"Mẹ, mẹ rất tuyệt!" Đồng Đồng kiên định ngắt lời Elaine, khích lệ một câu.

Em Đồng Đồng ngây thơ nói: "Em thấy dì Vân Vân là tuyệt nhất, một lần sinh được ba đứa bé.”

Mọi người nhịn không được cười ha hả.

Mã Vân ôm Đồng Đồng, hung hăng hôn một cái: "Đồng Đồng, sau này làm con dâu dì được không?"

Đồng Đồng lắc đầu: "Không được, sau này cháu không gả đi đâu, bé trai lớn lên đều biến thành người xấu."

Không khí bỗng chốc trở nên trầm mặc vắng lặng, cuộc ly hôn này, người bị tổn thương nhất là Đồng Đồng, nếu không hướng dẫn chính xác, sau này trong lòng con bé sẽ để lại bóng ma.

Anh Đồng Đồng kéo em gái qua, trừng mắt với Mã Vân, túm bé bước đi, bé hô to: "Anh trai, anh làm gì vậy, em còn chưa ăn no!"

Kiều Vi Nhã ảm đạm nhìn bóng lưng Đồng Đồng, cô không biết nên làm thế nào mới có thể khiến con bé không bị ám ảnh chuyện này.

Mã Vân lặng lẽ vỗ lưng cô: "Chị Vi, thời gian dài rồi sẽ qua thôi, hôm qua Mạnh Kỳ có gọi cho em, anh ấy nói hiện tại Tư Viễn rất tốt, so với trước kia hiểu chuyện hơn nhiều, tất cả sẽ theo thời gian mà thay đổi."

Luật sư Gia Cất thấp giọng nói: "Tiểu Vi, sẽ tốt thôi, tất cả không phải do cô tạo thành, cô không cần áy náy, tâm tính của cô sẽ quyết định tính cách của con bé, cho nên, cô phải luôn kiên cường."

Kiều Vi Nhã gật đầu, cười nâng ly lên: "Nhờ lời tốt của anh, tôi cũng tin tưởng như vậy, tất cả rồi sẽ tốt, từ khi tôi sống lại đến nay, hôm nay là ngày vui vẻ nhất, không thể bị tâm tình xấu làm ảnh hưởng."

Mọi người ồn ào nâng ly, đối với hàm nghĩa sống lại thì không ai chân chính hiểu được, đều cho rằng cô ly hôn xem như sống lại.

Cảm xúc bị ảnh hưởng, Kiều Vi Nhã không khỏi uống nhiều mấy ly, Mã Vân và Khắc Lạp Luân Tư đỡ cô lên lầu, Kiều Vi Nhã liền mê mang ngủ, mãi cho đến năm giờ rưỡi hôm sau mới mở mắt.

Nhìn thoáng qua con gái ngủ bên cạnh, Kiều Vi Nhã không kìm lòng được sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, Đồng Đồng mơ mơ màng màng mở to mắt nhìn mẹ, lầu bầu: "Mẹ, con còn buồn ngủ." Nói xong, lại nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Kiều Vi Nhã khẽ xuống giường mặc quần áo, sau đó ra khỏi phòng.

Khắc Lạp Luân Tư cũng rời giường, đang ở phòng khách uống nước, thấy cô xuống lầu, cười nói: "Tiểu Vi, thì ra cô uống say lại ngủ luôn, rượu phẩm không tệ."

Kiều Vi Nhã khẽ đỏ mặt, chuyện sau đó cô không nhớ rõ.

"Đi chạy bộ?"

"Ừm"

"Đi cùng nhau nhé?"

Kiều Vi Nhã chần chờ một lát, nhìn bộ quần áo Khắc Lạp Luân Tư đang mặc, liền biết anh cố tình chờ cô, không thể cự tuyệt.

Hai người kéo cửa đi ra ngoài, chạy hướng bờ biển, mỗi ngày Kiều Vi Nhã đều đến bên bờ biển luyện tập quyền cước.

Chạy chừng nửa tiếng, Kiều Vi Nhã nhìn Khắc Lạp Luân Tư cười nói: "Nếu anh cảm thấy mệt, chúng ta ngừng một lát."

Khắc Lạp Luân Tư lau mồ hôi, than thở nói: "Tiểu Vi, người cô làm bằng sắt sao?"

"Tôi còn chưa luyện võ, đây chỉ là vận động làm nóng người thôi." Ánh bình minh chiều vào gương mặt Kiều Vi Nhã, nụ cười của cô phá lệ tươi đẹp.

Khắc Lạp Luân Tư nhìn đến si mê, không chuyển tầm mắt.

Kiều Vi Nhã cảm thấy khác thường, chuyển hướng sang tiếng sóng biển ào ào, trên mặt biển, hào quang trải dài, ánh sáng lấp lánh xa hoa.

Kiều Vi Nhã đi về phía trước vài bước, thủ thế, một cước bổ xuống, giày đều ẩm ướt.

Khắc Lạp Luân Tư luôn nhìn bóng dáng của cô, cô gái được bao phủ trong ánh hào quang, suốt cả chặng đường, cô càng thêm kiên cường, cô biết bản thân mình muốn gì, cho nên cô luôn kiên định nỗ lực vì mục tiêu này.

Cô rất tôn trọng anh, thật sự xem anh là thầy, anh cảm thấy cô gái này rất giống mẹ và bà ngoại anh, đều nhẹ nhàng như hoa cúc, hương thơm như hoa lan cao quý, nhưng trong nội tâm họ là sự kiên cường, sức quyến rũ của cô không biểu hiện đơn thuần như bên ngoài, mà từ chỗ sâu nhất trong sinh mệnh phát ra ánh sáng rực rỡ, như một ly trà thơm, vào yết hầu vẫn còn lưu lại hương thơm.

Mà mục đích anh trở lại Trung Quốc chính là tìm một người phụ nữ như vậy dắt tay nhau cả đời, kết quả lại khiến anh thất vọng. Ngay khi anh cho rằng mình không tìm được, lúc anh thất vọng, ngoài ý muốn Kiều Vi Nhã lại xuất hiện trước mặt anh.

Anh cho rằng đây là trời ban cho anh cơ hội, lúc anh tưởng đã nắm được cơ hội, rồi đột nhiên phát hiện, bóng dáng tốt đẹp ấy lại không chịu đi vào hiện thực của anh.

Anh không muốn bỏ cuộc như thế, chẳng sợ không có kết quả, anh cũng muốn nổ lực đến cuối cùng.

Sau khi Kiều Vi Nhã ngừng động tác, Khắc Lạp Luân Tư bảo: “Tiểu Vi, tôi muốn nói với em về dự định của tôi.”

“Dự định của anh?” Giọng điệu thay đổi thế này khiến Kiều Vi Nhã cảm thấy hoang mang.

"Phải, Tiểu Vi, đợi đến khi tâm nguyện của em hoàn thành, trở về với cuộc sống độc thân, tôi muốn theo đuổi em, tin tưởng tôi, tôi sẽ là một người chồng tốt, một người cha tốt, tôi sẽ xem Đồng Đồng như con của mình, đừng vội cự tuyệt, hiện tại tôi không ép buộc em, tôi cho em thời gian, đồng thời cũng cho chính mình thời gian, với tôi mà nói, kiếm tiền không phải là quan trọng nhất, tôi sẽ cho em thời gian để hiểu tôi." Khắc Lạp Luân Tư chân thành nhìn Kiều Vi Nhã, nói ra lời nói trong lòng mình, ngày này, anh đợi thật lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.