Trời Đất Tác Thành

Chương 70: Ngoại truyện: Bạch tiên sinh bị lật tẩy (2)




Dương tuyển thị cũng giống như nữ nhân bình thường, vóc người cao gầy, chất da nhẵn nhụi, eo thon dương liễu, cặp mắt kia dù không lớn nhưng lại có thần thái. Trên người nàng chỉ mặc một bộ trường bào xanh biếc tới tận chân, lưng thắt một đai lỏng cùng màu, chẳng qua là bên trên thêu hoa văn tinh xảo, liếc nhìn lại cũng có chút đặc sắc. Đầu sơ lưu tô kế, cài một cây trâm san hô bình thường, quả nhiên là mộc mạc vô cùng.

Thường Hy thầm than một tiếng, đây thật là một người vô cùng thông minh, biết Hoàng thượng bị bệnh cho nên ăn mặc nhẹ nhàng như vậy, đây cũng là một loại kính trọng. Hoàng thượng có bệnh ngươi lại trang điểm xinh đẹp, đây không phải là gây sự chú ý sao? Chỉ sợ Hoàng thượng tức giận lên sẽ trực tiếp đem người đánh ra khỏi đại điện rồi. Quan trọng hơn, ăn mặc như thế này cũng che giấu được chuyện nàng có thai.

Linh Đinh các rất nhỏ, trước sau cái sân là hai cổng vào, mặc dù nhỏ nhưng Dương tuyển thị lại rất dụng tâm để ý. Trong viện trồng đầy lục trúc, trông có vẻ thanh thúy ướt át, thật là khiến cho tâm tình người ta trở nên tốt đẹp. Ở một góc viện còn trồng vài gốc mai, đợi đến mùa đông hàn mai nở rộ, quả nhiên là hương thơm quấn người rồi!

Thường Hy vốn chỉ cảm thấy một nữ nhân xuất thân là ca cơ thì không có trí tuệ gì lớn, nhưng là bây giờ phải xem lại cách nhìn, nữ nhân này không thể xem thường, nàng phải cẩn thận ứng phó.

“Nô tỳ Ngu Thường Hy tham kiến Dương tuyển thị!” Thường Hy vội vàng tiến lên hành lễ, trên mặt mang theo nụ cười thật tươi.

Dương tuyển thị tựa hồ có chút lúng túng, vội đỡ Thường Hy lên, thận trọng nói: “Chớ có lễ lớn như vậy, ai mà không biết Ngu Thượng nghi được Hoàng thượng yêu thích, ngay cả Thái tử gia cũng xem trọng cô, thật là giảm thọ ta rồi!”

Thường Hy giật mình trong lòng một cái, lại hé miệng cười cười, nhìn Dương tuyển thị nói: “Nghe ngài nói kìa, ngài là chủ tử, tôi là nô tỳ, đây là chuyện phải làm. Bằng không người khác nhìn thấy tôi không hành lễ lại cho rằng tôi là loại người khinh cuồng đâu rồi, nô tỳ không kham nổi. Chủ tử chính là chủ tử, nô tỳ là nô tỳ, lẫn lộn không được!”

Dương tuyển thị nghe được lời nói của Thường Hy, nụ cười trên mặt dừng lại, trong mắt lóe lên một tia sáng, ngay sau đó che giấu đi, lại biến thành bộ dạng có chút lắp bắp: “Cũng chỉ có Ngu Thượng nghi mới nói thế thôi, trong cung này nô tài nào đều không phải là bái cao giẫm thấp?”

Lời này có chút ý tứ, đây là đang thử dò xét nàng phải không? Thường Hy vẫn như cũ cười nói: “Nô tỳ vốn muốn đến chỗ Tam hoàng tử phi nhưng qua Linh Đinh các lại thấy từng khóm trúc xanh rất đẹp mắt, liền không nhịn được mà tiến vào, kính xin Dương tuyển thị thứ tội!” Nói tới chỗ này, Thường Hy dừng lại, mắt chợt lóe, hơi bất đắc dĩ nói: “Ai mà lại không bái cao giẫm thấp đây? Đừng bảo trong hoàng cung, ngay cả nhà quan lại, thê thiếp cũng tranh giành nhau từng chút không dứt, đây cũng có cái gì kỳ quái? Quan trọng là lo cho bản thân mình là tốt rồi!”

Dương tuyển thị nghe vậy thì ngẩn ra, hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, nhìn Thường Hy nói: “Ngu Thượng nghi đã đến đây rồi không bằng vào ngồi một chút đi. Tuy rằng nơi này không có gì hay chiêu đãi nhưng một ly trà ngon vẫn phải có!”

Thật là một người cơ trí, Thường Hy lập tức cám ơn, đi theo Dương tuyển thị vào trong phòng. Trong phòng bày biện cũng là đơn giản vô cùng, chỉ có lọ hoa bằng bạch ngọc để trên bệ kia mới được coi là đáng chút tiền. Trong bình cắm một cành hoa lan tươi, bình hoa trắng như sữa lại cắm thêm một cành bạch lan, quả là mới mẻ!

Dương tuyển thị không có để Thường Hy ngồi xuống ở phòng ngoài mà trực tiếp dẫn vào trong nội thất. Trên giường lớn gần cửa sổ để hai ba cái gối tựa, tất cả đều làm gấm xanh bóng thêu mấy cành hồng mai. Xem ra Dương tuyển thị thật sự là thích màu xanh biếc cùng hoa mai, không trách được trong sân lại trồng lục trúc cùng hoa mai.

Sàn nhà được lót bằng tấm thảm thêu hoa văn chìm dày dặn. Giữa phòng là một bàn gỗ lim sơn đen bóng, chạm khắc vân mây, trông cũng có vẻ nhã trí. Dương tuyển thị cho cung nữ đóng lại cửa, lại đưa một ánh mắt cho thị tỳ cận thân khiến nàng ta ra bên ngoài giữ cửa.

Dương tuyển thị lúc này mới nhìn Thường Hy, cười khổ một tiếng nói: “Ngu Thượng nghi mời ngồi đi, nơi này rất đơn sơ. Vô sự không lên điện Tam Bảo, Ngu Thượng nghi có lời gì thì nói thẳng đi, lát nữa ta phải đến chỗ Hoàng thượng rồi!”

Thường Hy chấn động trong lòng. Dương tuyển thị cố ý nói câu đó vào lúc này không khác gì muốn nhắc nhở rằng nàng ta là người của Hoàng thượng, không cần đối với nàng nói yêu cầu quá đáng gì. Xem ra là đã có người đi tìm nàng rồi, Thường Hy cảm thấy rét lạnh trong lòng, xem ra người này thật nhanh chân, nghĩ tới đây liền biến sắc. Thường Hy nhìn Dương tuyển thị nói: “Thời gian quy báu, nô tỳ liền nói ngắn gọn. Dương tuyển thị là người thông minh, xem ra đã có người đến tìm ngài, nếu như vậy thì ý của tôi coi như Dương tuyển thị cũng đã sáng tỏ rồi!”

Dương tuyển thị cả kinh, nhìn Thường Hy nói: “Làm sao cô biết có người tìm qua tôi?”

“Dương tuyển thị tự mình nói ra thôi!” Thường Hy khẽ mỉm cười, nhìn Dương tuyển thị thản nhiên nói. Đàm phán cùng người khác quan trọng nhất chính là khí chất, nếu như ngươi khiến đối phương cảm thấy có thể tin cậy, có thể dựa vào, quan trọng hơn là có thể bảo hộ cho họ chu toàn, họ mới có thể chết tâm sập đất mà đi theo ngươi. Đây là lúc ban đầu, cha nàng đem chiến thuật thu phục tâm lý đối phương trên thương trường dạy cho Thường Hy. Cha nàng nói cho dù hoàn cảnh bất đồng, vị trí bất đồng, nhưng là trăm khoanh vẫn quanh một đốm, tương lai nàng tất sẽ có lúc phải sử dụng, hôm nay quả nhiên dùng đến.

Dương tuyển thị ngây người, ngay sau đó đem lời đã nói suy nghĩ lại một lần, sắc mặt khẽ biến, buồn bã nói: “Thường nghe nói Ngu Thượng nghi thông tuệ nhanh nhẹn, hai mắt như sao, hai tai như thần, hôm nay vừa thấy quả nhiên là đúng. Tôi chỉ nói một câu cô lại có thể đoán ra một tầng, thật là khiến người ta bội phục, tần thiếp so ra còn lâu mới có thể bì kịp!”

Thường Hy than nhẹ một tiếng, nhìn Dương tuyển thị nói: “Đó là vì tình cảnh hiện nay của tôi và cô đều giống nhau. Tuyển thị xuất thân ca cơ, nô tỳ xuất thân thương nhân, chúng ta đều là những người bị xem thường, cực khổ ấy đương nhiên chỉ có mình chúng ta biết. Tôi không tin vào số mệnh, tôi tin chỉ cần dựa vào cố gắng của mình sẽ thay đổi được tương lai. Hôm nay Hoàng thượng đã miễn trừ thương tạ cho nhà tôi, ca ca tôi sang năm là có thể tham gia thi hội, nhà tôi vẫn có hy vọng!”

Dương tuyển thị nghe đến đó, trên mặt dẫn theo một tia sáng rỡ. Đúng vậy, nàng không ngừng muốn thoát khỏi thân phận ca cơ nhưng lại không có được vận khí tốt như Thường Hy, có thể đi đến bước này không biết đã tốn hết bao tâm lực. Nàng cũng không dám đi nhầm một bước, trên lưng nàng phải gánh quá nhiều thứ rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.