Trời Đất Tác Thành

Chương 47: Nằm Kề Bên Sói (Ngoại Truyện Cố An Ninh)




Trong quán bar ánh đèn mờ tối, tuyệt đại các khách hàng nữ đều rất trẻ trung, không phải chịu cái lạnh bên ngoài, bọn họ cởi đi chiếc áo khoác dày cộp, lộ ra những đường cong mềm mại, có thể dễ dàng nhìn thấy khe vú sâu hun hút, cặp đùi trẻ trung mơn mởn đầy khêu gợi.

Đây là một quán bar nhạc jazz kẹp giữa khách sạn tình nhân và hiệu mát xa, người Nhật mê nhạc jazz còn hơn cả nơi sinh ra nhạc jazz, trong quán bar đa phần là người Nhật, cái kiểu gọi châm biếm "quỷ lùn" xưa rồi, nam nhân Nhật không thấp, Trương Khác trà trộn trong đó không có gì khác biệt, còn Ngải Mặc là người da trắng duy nhất, vừa vào đã khiến người khác chú ý.

- Phía Nhật có động tĩnh gì không?

Ngải Mặc dùng tiếng Nhật hét vào tai Trương Khác:

- Xeu thông qua Thạch Hoàn đề xuất muốn mua đứt Iplayr tiêu thụ ở Nhật Bản, lần đầu đã đặt 10 vạn chiếc, chúng tôi từ chối rồi. Ngoài ra không có động tĩnh gì.

Trương Khác cũng phải hét vào tai Ngải Mặc, nghĩ hay là tìm nơi yên tĩnh hơn thảo luận vấn đề này nếu không có khi mai mất tiếng chưa biết chừng.

- Người Nhật khôn lắm, Cẩm Hồ và TI liên hợp công bố thông tin ở Kiến Nghiệp đã nửa tháng rồi, chuyện mua trang web âm nhạc lại còn được Sony cấp quyền tiêu thụ sản phẩm âm nhạc trên mạng, tôi nghĩ bọn họ thu thập được khá nhiều tình báo rồi đấy. Chắc bọn họ đợi ngày mai Cẩm Hồ chính thức đưa ra Iplayr mới đưa ra đối sách tương ứng. Xeu xem ra rất phóng khoáng, chơi liền một lúc 10 vạn máy, thế mà Sony, Sharp vẫn không có động tĩnh gì, đúng là không phải hạng giảo hoạt bình thường.

Ngải Mặc gật gù nói:

- Ai mà biết, trước mặt con quái vật khổng lồ Sony, Cẩm Hồ căn bản không là cái gì, chẳng đáng bọn họ nhìn một cái.

Trương Khác chú ý thấy phía bên kia quầy bar có hai cô gái Nhật Bản ăn mặc thời thượng nhìn trộm y và Ngải Mặc nói chuyện, nụ cười rất mờ ám.

Ngải Mặc nhoài người ra đưa tay vẫy hai cô gái, hai cô gái Nhật Bản cười có chút miễn cưỡng, quay mặt đi nơi khác, Ngải Mặc cũng không tiến thêm một bước.

Hiển nhiên là Ngải Mặc không hài lòng với dung mạo hai cô gái này, không biết gu thẩm mỹ của người Âu Mỹ với nữ sinh phương đông thế nào, Trương Khác thì cảm thấy hai cô gái này cơ thể lả lướt, dung mạo xinh xắn đáng yêu.

Ngải Mặc quay sang giao lưu không tiếng động với ba cô gái ngồi bàn đằng sau, Trương Khác lại chẳng nhìn trúng được cô nào trong đó.

- Toshiba.

Ngải Mặc thu ánh mắt ve vãn lại, quát vào tai Trương Khác:

- Chúng ta nên tìm Toshiba, trong tay bọn họ có kỹ thuật Flash memory mà Cẩm Hồ đang cần, ở thị trường nghe nhìn, Toshiba đang bị Sony, Sharp ép cho thở không ra hơi. Tuy người Nhật Bản đều đang giữ im lặng, nhưng tôi nghĩ Toshiba nhất định có suy nghĩ khác về Iplayr.

Trương Khác cũng đồng ý về nhạn định của Ngải Mặc, có điều nhìn thấy ba cô gái dung mạo bình thường mà Ngải Mặc tán tỉnh có ý đi tới, cho dù uống rượu cùng, Trương Khác cũng không muốn ủy khuất bản thân, liếc nhìn hai cô gái ngọt nước bên kia, đưa một ánh mắt ám muội, một cô gái đứng lên, cô kia có vẻ do dự, có vẻ xấu hổ, đấu tranh tư tưởng, chẳng hiểu sao tới quán bar uống rượu còn mang tâm tình phức tạp như thế.

Hai cô gái này chưa chắc tối nay có thể chính phục được, nếu được thì quá nửa là phải trả tiền phục vụ.

- Này, chúng ta không ở đây được lâu đâu đấy, hai em này khó tán lắm.

Thì ra Ngải Mặc căn cứ vào cái này để lựa chọn đối tượng, Trương Khác bật cười:

- Truy cầu của tôi rất đơn giản, thà bỏ tiền cũng phải uống rượu cùng cô gái xinh đẹp.

Cô gái có chút do dự kia cũng đứng lên, vừa rồi bị một góc quầy bar che đi, giờ mới thấy cặp chân dài dưới váy cô gái này không mang tất, dưới ánh sáng mờ của quán bar trắng tới mê người.

Hai cô gái tự báo tên tuổi, đều là cái tên Nhật Bản rất bình thường, Trương Khác thậm chí còn muốn nói đùa với cô gái chân đẹp kia gọi cô là Tiểu Trạch Viên (Madoka Ozawa) có được không? Dung mạo của cô gái này vài phần tương tự Tiểu Trạch Viên.

Bất kể là nữ nhân viên công sở tới quán bar săn tình, hay là cô gái kiếm tiền tiếp rượu, đều không có khả năng nói tên thật của mình với người lạ gặp nhau lần đầu.

Ánh mắt của Ngải Mặc cực chuẩn, khi bọn họ đi trả tiền boa, hai cô gái không từ chối, ngày mai phải dậy sớm, Ngải Mặc rất tiếc không thể đưa hai cô gái về khách sạn, liền để lại cách liên hệ, đứng dậy tạm biệt hai cô gái:

- Chúc các cô tối nay còn gặp được vị khách khảng khải khác.

Trương Khác cầm áo khoác định đi, bất ngờ nghe thấy cô gái chân đẹp kia nói một câu Thượng Hải, y hơi ngẩn ra, nhưng không tỏ thái độ gì, cùng Ngải Mặc rời đi. Phó Tuấn và lái xe đều đợi bên ngoài, bọn họ chơi tới giờ đã vô lương tâm lắm rồi.

~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~

Mặc dù triển lãm điện tử Tokyo được gọi là quyền uy Nhật Bản, triển lãm quốc tế số một Châu Á, với quy mô triển lãm 60 vạn mét vuông, có thể nói lão đại trong triển lãm điện tử Châu Á, nhưng ảnh hưởng quốc tế yếu hơn so với triển lãm điện tử Hong Kong rất nhiều, quá trình quốc tế hóa không đủ.

Vì mở rộng ảnh hưởng quốc tế của nó, đơn vị tổ chức từ năm 95 đã chuyển thời gian tổ chức mỗi năm từ tháng 11 hàng năm sang tháng 1, mời càng nhiều doanh nghiệp nổi tiếng tham ra hơn.

Doanh nghiệp điện tử Hàn Quốc luôn là mục tiêu đuổi theo doanh nghiệp điện tử Nhật Bản, bọn họ rất coi trọng cuộc triển lãm rồi, Trương Khác đã xem ảnh chụp khu trưng bày của Samsung, dễ thấy hơn Cẩm Hồ nhiều.

Trương Khác tra thông tin trên mạng, bất ngờ còn thấy cả điện tử Gia Tín tham gia.

Khu trưng bày độc lập của Samsung bên ngoài treo biển huỳnh quang với logo cực lớn của Samsung, Trương Khác và Tiêu Tấn Thành tới nơi triển lãm không tới chỗ của Cẩm Hồ ngày mà tới chỗ của Samsung.

Trừ sản phẩm bạch điện ưu thế truyền thống ra, ở đó còn thấy được nỗ lực của Samsung về mặt kỹ thuật số, màn hình LCD, máy đtdd tinh xảo, Samsung còn có đầu đĩa DVD, đúng là bọn họ có quá nhiều thứ Cẩm Hồ vận hết sức mới có thể đuổi kịp.

Đầu đĩa DVD muốn phổ biến ở Trung Quốc và các khu vực mới nổi điều kiện cơ bản nhất là phải xem được cả đĩa VCD, SVCD, như thế mới giải quyết được mâu thuẫn của các nguồn đĩa khác nhau.

Vcd là kỹ thuật công khai, SVCD đa phần nắm trong tay Cẩm Hồ, đầu đĩa DVD của Samsung muốn tiến vào thị trường mới nổi, Cẩm Hồ là chướng ngại bọn họ phải không thể vòng qua, trừ phi bọn họ có thể làm đĩa DVD lậu có thể phủ khắp nguồn đĩa.

Cẩm Hồ tạm thời còn chưa muốn đưa đầu đĩa DVD phổ biến trong nước, Samsung cũng không thể thẳng thắn đàm phán vấn đề cấp quyền SVCD với Cẩm Hồ, hiện giờ đưa DVD ra thị trường phát triển hải ngoại là chuẩn xác nhất.

Ở phòng trưng bày của Samsung đi nửa tiếng đồng hồ quay vền bất ngờ nhìn thấy Lý Hinh Dư đang đứng trước khu của Ái Đạt, cô mặc quần jean, nổi bật cặp chăn dài, áo khoác trắng in hình chữ thập đen, cánh tay khoác một cái túi xách nữ màu đen.

Lý Hinh Dư đang cúi mình xem nhân viên biển diễn công năng của Iplayr, áo khoác ngoài bị kéo lên, lộ ra cặp mông căng tròn, Trương Khác dám khẳng định mỗi một nam nhân đi qua nhìn thấy chắn chắn muốn đưa tay sờ cặp mông tròn lẳn này.

- Samsung cho dù muốn do thám tình báo thương nghiệp của chúng tôi tựa hồ cũng đâu cần cô ra mặt nhỉ.

Trương Khác nói nhỏ:

- Á!

Lý Hinh Dư đột nhiên thấy Trương Khác đứng bên cạnh, giật mình thét lên, khiên người xung quanh quay đầu nhìn, dù là tiếng la hoảng của cô cũng hết sức trong trẻo êm ái, làm người ta nghe mà vương vấn.

Vội vàng đưa tay che mặt, Lý Hinh Dư khom mình xin lỗi, khuôn mặt xinh xắn đỏ như máu, càng thêm phần quyến rũ.

- Không nghe nói anh sẽ tới Nhật Bản.

Lý Hinh Dư đợi bình tĩnh lại một chút mới nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.