Trời Đất Tác Thành

Chương 37




Nghe những gì Độc Cô Thắng nói xong, Tô Bằng trong lòng không khỏi oán thầm một câu, ngươi nói như vậy chẳng những đả kích ta, đồng thời cũng chẳng thỏa mãn được lòng hiếu kỳ của ta đó nha!

Vừa nghĩ muốn tiếp tục hỏi khi nào, lại nhìn thấy Độc Cô Thắng thân hình bất chợt thẳng tắp, cúi người hành lễ sau lưng Tô Bằng, trong miệng gọi:

“Sư tôn.”

Tô Bằng quay đầu lại, nhìn thấy Vân Đạo Tử không biết từ lúc nào đã đến đây, đang đứng sau lưng hai người.

Tô Bằng vội vàng thi lễ, Vân Đạo Tử xua xua tay, nói:

“Tô Bằng thể lực của ngươi hẳn là đã khôi phục lại được chút ít rồi phải không, Thắng Nhi, đưa cho tiểu sư đệ của ngươi một thanh trường kiếm bình thường đi, để hắn biểu diễn một chút kiếm pháp.”

Độc Cô Thắng gật đầu, tìm kiếm một hồi trong bao kiếm, rút ra một thanh Tinh Cương trường kiếm dài ngắn rộng mảnh bình thường, đưa cho Tô Bằng.

Tô Bằng tiếp nhận trường kiếm, Vân Đạo Tử nói:

“Ngươi cứ tùy ý thi triển một chút kiếm pháp, tất cả đều lấy theo tự nhiên trôi chảy, bản thân múa kiếm thoải mái là được rồi.”

Nghe những gì Vân Đạo Tử nói xong, Tô Bằng gật đầu, thiết kiếm cầm trong tay, bắt đầu huơ kiếm thi triển kiếm pháp.

Ở trong suy nghĩ của hắn, phần lớn đều là kiếm pháp mấy ngày hôm trước Độc Cô Thắng biểu diễn cho mình xem, Tô Bằng chậm rãi thi triển toàn bộ những chiêu thức của bộ kiếm pháp này ra, có điều tốc độ không nhanh, Vân Đạo Tử nhìn một hồi, khẽ gật đầu, nói:

“Bây giờ tưởng tượng, Nhị sư huynh ngươi là đối thủ của ngươi, tiến hành tập luyện.”

Tô Bằng gật đầu, trong ý thức nhớ lại kiếm pháp Độc Cô Thắng thi triển ngày thứ năm, lập tức cảm giác áp lực tăng gấp bội, động tác lại chợt chậm lại, chậm rãi múa kiếm, trầm tư.

Vân Đạo Tử đứng trước người Tô Bằng, nhìn Tô Bằng múa kiếm, vẫn cứ tiếp tục nhìn như vậy hơn nửa canh giờ.

“Tốt lắm, có thể dừng lại.”

Vân Đạo Tử mở miệng nói.

Tô Bằng dừng lại kiếm pháp trong tay, nửa canh giờ, đã làm cho hắn cả người một thân mồ hôi nhễ nhại, chỉ thấy Vân Đạo Tử bước lên phía trước vài bước, nói:

“Tư chất đường kiếm của ngươi, ta đã có một lý giải đại khái rồi.”

Dừng lại chốc lát, Vân Đạo Tử nói:

“Xem đường kiếm của ngươi, mỗi khi ngươi gặp phải cường địch, đường kiếm trong tay, đều thuận theo đường kiếm của đối phương trước tiên, tranh thủ chậm rãi đứng ở thế bất bại, sau đó từ từ suy nghĩ, hoặc dùng trực giác của mình, tìm kiếm sơ hở trong kiếm pháp của đối phương cái gọi là trước thuận sau nghịch, trước lập sau phá, kiếm pháp này có thể có liên quan đến tính cách của bản thân ngươi.”

Nghe Vân Đạo Tử nói xong, Tô Bằng khẽ gật đầu, đường kiếm của mình dường như quả thật như thế kiếm pháp này hoàn toàn khác với Độc Cô Thắng, kiếm pháp của Độc Cô Thắng, lộ ra một loại bá khí, bất kể ngươi sử dụng võ công gì đi chăng nữa, kiếm của hắn đều có thể lấy thế phá hủy, rất có cảm giác dồn hết sức lực giáng xuống vào trong một chiêu, nhưng không phải chỉ có mỗi sức mạnh, trong đó nhanh nhẹn linh hoạt, trong thô có tinh tế, thật sự có thể gọi là đại xảo không công, đại trí giả ngu.

Loại đường kiếm này, đại khái có liên quan đến tính cách trời sinh của một người.

“Sư phụ, đường kiếm này của ta, có kiếm pháp tương đối thích hợp không?”

Tô Bằng hỏi Vân Đạo Tử, Vân Đạo Tử gật đầu, nói:

“Tử Hà môn thành lập cũng có một ngàn mấy trăm năm, các thời kỳ không thiếu tiền bối kinh tài tuyệt diễm, võ công lưu truyền tới nay nhiều không kể xiết, với tính cách đường kiếm của ngươi, có một bộ kiếm pháp, vô cùng thích hợp với tính cách của ngươi.”

“Ồ? Kiếm pháp gì vậy?”

Tô Bằng hỏi.

Vân Đạo Tử không nói tiếp, nói với Tô Bằng:

“Đưa kiếm cho ta.”

Tô Bằng nghe vậy, xòe mở tay cầm kiếm, còn chưa ném ra, thanh kiếm kia giống như bị vật gì đó nâng lên, bay vào trong tay của trong tay Vân Đạo Tử.

Vân Đạo Tử cầm Tinh Cương trường kiếm trong tay, làm một thế khởi đầu, sau đó chậm rãi bắt đầu vung kiếm thi triển kiếm pháp.

Tô Bằng nhìn bộ kiếm pháp kia, vốn đã lĩnh ngộ được kiếm ý của hắn, không ngờ ngoài ý muốn lại tiến vào trạng thái dẫn dắt tinh thần, giống như bị kiếm pháp của Vân Đạo Tử thu hút toàn bộ tinh thần.

“Mười năm rèn kiếm cũng bình thường, ẩn dật nhàn nhã thật như không. Ai từng nắm được kiếm tâm, giữ sương trên kiếm chưa từng thử. Chân đạo mai khi chợt hiểu ý, hổ gầm rồng ngâm sáng thế gian, bắt hết yêu tà quét sạch địa võng, hốt kẻ gian lọt lưới trời!”

Chỉ nghe trong miệng Vân Đạo Tử một bên ngâm nga câu kiếm quyết, một bên múa kiếm.

Tô Bằng chỉ cảm thấy lượng lớn thông tin truyền vào bên trong ý thức của mình, cổ tay thân thể của mình, đã bắt đầu rục rịch.

Đại khái thời gian trôi qua khoảng chừng ba tuần hương, Vân Đạo Tử rốt cuộc múa xong bộ kiếm pháp này, làm tư thế thu chiêu lại, sau đó cầm kiếm đứng thẳng.

“Như thế nào, Tô Bằng, ngươi lĩnh ngộ được điều gì chưa?”

Vân Đạo Tử nhìn Tô Bằng, thăm dò hỏi hắn xem sao.

Tô Bằng suy nghĩ trong chốc lát, mới mở miệng nói:

“Đệ tử xem bộ kiếm pháp này, nhìn thì giống như thô sơ bình thường, thậm chí có chút tầm thường, nhưng nếu dùng kiếm ý để xem xét, thì lại có một loại kiếm lý ở bên trong hết sức huyền diệu, kiếm pháp cổ sơ, nhưng mà bên trong nó lại ẩn chứa biến hóa vô vàn, hơn nữa trong bộ kiếm pháp này dường như ẩn chứa một loại sinh mệnh lực lượng sinh mệnh lực giống như âm thầm ẩn mình, giống như kiếm pháp của kẻ địch mang đến áp lực càng lớn, tiềm lực của bộ kiếm pháp này lại càng có thể phát huy.”

“Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Vân Đạo Tử nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười, gật đầu nói:

“Quả thật như thế, bộ kiếm pháp này, đại khái bảy trăm năm trước, do một vị tiền bối của bổn môn sáng lập ra, vị tiền bối này tính cách không màng danh lợi, không thích tranh giành cùng người khác, lại càng không thích tổn hại người khác, nhưng võ công trác tuyệt, gần như vô địch đương thời, đáng tiếc vận mệnh trêu ngươi, khoảng thời gian đó, bởi vì chuyện trong sư môn, không ngừng thi đấu cùng với người khác, vị tiền bối này cảm giác sâu sắc võ công bổn môn vô cùng bá đạo, thắng rồi không chừa lại mặt mũi cho người khác, thắng quá tuyệt đối, trải qua mười năm thi đấu, mới sáng tạo ra bộ kiếm pháp này.”

“Bộ kiếm pháp này vốn dĩ không có tên gọi, nhưng được các vị tiền bối đời sau trải qua quá trình tu luyện bèn đặt một cái tên, gọi là 'Bán Thức Kiếm Pháp', cái gọi là Bán Thức Kiếm Pháp, chính là lấy ý của một chiêu nửa thức, chỗ kỳ diệu của bộ kiếm pháp này, chính là cho dù cùng kiếm pháp hạ đẳng đối chiến, hay là cùng kiếm pháp đứng đầu thiên hạ, kể cả kiếm pháp cao cường hơn nữa đối chiến, kết quả cuối cùng, đều giống như hết sức miễn cưỡng, có thể thắng một chiêu nửa thức, cho nên được các vị tiền bối trong sơn môn, nói đùa gọi là Bán Thức Kiếm Pháp.”

“Ta thấy đường kiếm của ngươi, trước thuận sau nghịch, trước lập sau phá, vô cùng thích hợp để luyện bộ Bán Thức Kiếm Pháp này, bởi vậy ta bèn đem bộ kiếm pháp này truyền cho ngươi, để ngươi tập trung tu luyện kiếm pháp này.”

Vân Đạo Tử nói với Tô Bằng.

Tô Bằng nghe xong, ít nhiều cũng có chút không biết nói sao... Bộ võ công này nói mạnh, dường như không quá mạnh, thoạt nhìn rất bình thường, giống như kiếm pháp hạ đẳng cũng phải miễn cưỡng lắm mới thắng được.

Nhưng mà nói không mạnh, nhưng nghe sư phụ nói rõ xong xuôi, vị tiền bối sáng tạo kiếm pháp này, là siêu cấp cao thủ thắng đến mức không còn muốn thắng nữa, thắng đến mức nhàm chán, nếu không cũng sẽ không sáng tạo ra bộ kiếm pháp này, hơn nữa không nghe những gì sư phụ vừa mới nói đó sao? Kể ra kiếm pháp đứng đầu thiên hạ, bộ Bán Thức Kiếm Pháp này cũng có thể phá giải dễ dàng được.

Cho nên bộ kiếm pháp này, thật ra nằm giữa cực mạnh và tầm thường.

“Được rồi, thích hợp là tốt nhất rồi.”

Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, sau đó nói với Vân Đạo Tử:

“Xin sư phụ truyền thụ kiếm của bộ kiếm pháp này cho đệ tử!”

Vân Đạo Tử nghe xong, khẽ gật đầu, vuốt vuốt chòm râu nói...

...

Trong một canh giờ buổi chiều, Tô Bằng đã học xong bộ Bán Thức Kiếm Pháp này.

Võ công kiếm pháp của Tử Hà môn, trước tiên đều bắt đầu luyện từ kiếm ý, Tô Bằng đã nắm vững kiếm ý căn bản, Vân Đạo Tử nhanh chóng, đem kiếm của bộ Bán Thức Kiếm Pháp này truyền cho Tô Bằng.

Vân Đạo Tử cũng trở về đạo quán, chỉ bảo Tô Bằng sau khi rèn luyện kiếm pháp, lại đến chỗ của hắn một lần, còn có một bộ nội công tâm pháp muốn truyền thụ.

Tô Bằng trải qua một canh giờ học tập, đã nắm giữ được Bán Thức Kiếm Pháp, nhân lúc không có ai, Tô Bằng lướt nhìn kỹ năng và thuộc tính của mình.

Không nhìn không biết, vừa nhìn liền giật nảy cả mình, kinh nghiệm võ đạo của Tô Bằng, trải qua loại bỏ tâm ma, kinh nghiệm võ đạo của mình trực tiếp tăng hơn chín ngàn bảy trăm, thiếu điều đột phá một vạn rồi.

Thế nhưng mà ngộ tính của bản thân, còn có cảm giác, đều tăng một điểm.

Tô Bằng cũng biết, hai thuộc tính nền tảng là ngộ tính và cảm giác, là tất cả nền tảng trong thuộc tính, khó tăng cao nhất, nhưng lúc này nhân duyên may mắn, mà được tăng lên.

Bán Thức Kiếm Pháp này, Tô Bằng cũng luyện tập được tầng thứ nhất, Tô Bằng phát hiện, bộ kiếm pháp này, vốn dĩ là kiếm pháp cấp Ám Kim!

Hơn nữa, võ công được thuyết minh, càng khiến người cảm thấy kinh dị!

“Bán Thức Kiếm Pháp, chậm rãi hấp thu áp lực tấn công kiếm pháp đối phương truyền lại, chuyển đổi thành kiếm pháp sát chiêu của bản thân, lấy lực phòng ngự cùng với lực thích ứng của kiếm pháp làm sở trường đặc biệt, đối với nội kiếm, có thể cảm ứng uy lực kiếm pháp của đối phương, cũng phản hồi tỉ lệ phần trăm sát thương, tầng thứ nhất Bán Thức Kiếm Pháp, tỷ lệ phòng ngự hấp thu 75% kiếm pháp hoặc lực công kích của binh khí, 105% sát thương, 35% sát chiêu, đối chiến sau một giờ tụ lực sát chiêu, phản hồi hấp thu tổng lực tấn công của đối phương trong nửa giờ, khiến cho đối phương đánh mất năng lực tấn công. Mỗi khi tăng lên được một tầng, gia tăng 5% hấp thu lực tấn công, rút ngắn thời gian tụ lực sát chiêu năm phút, tăng giảm sát chiêu phản hồi toàn bộ hấp thu tổng lực tấn công của đối phương, gia tăng 5% sát chiêu tạo thành tỷ lệ khiến cho đối phương đánh mất năng lực tấn công."

"Còn nói mạnh sao...."

Tô Bằng xem thuyết minh của Bán Thức Kiếm Pháp, tinh thần không khỏi chấn động!

“Hấp thu sát thương, phản hồi sát thương, sát chiêu tất sát... Tổng thể mà nói mức độ mạnh mẽ cũng không xem như quá cường điệu... Hơn nữa một khi đánh nhau với người khác, ít nhất cần một giờ tụ lực sát chiêu, điều này thật sự phiền phức.”

Trong lòng Tô Bằng thầm suy tính.

Tiến hành trò chơi lâu như vậy,

“Sư đệ, ngươi trước đi đến chỗ của sư tôn trước đi, đừng để sư tôn đợi quá lâu.”

Lúc này, Độc Cô Thắng đến nói với Tô Bằng.

Tô Bằng gật đầu, đem thiết kiếm giao trả cho Độc Cô Thắng, còn mình tự đi đến đạo quán.

Vào trong đạo quán, Tô Bằng đi tới trước mặt Vân Đạo Tử đang ngồi trên bồ đoàn, chỉ thấy trước mặt Vân Đạo Tử, đã sắp xếp hai quyển sách.

“Ngươi tới thật đúng lúc, một loại thân pháp, một loại công pháp này, thực sự có phần thích hợp với ngươi.”

Vân Đạo Tử nói với Tô Bằng.

Tô Bằng gật đầu, nhìn về phía hai quyển bí tịch kia, chợt thấy trên một quyển bí tịch viết《 Dung Nham Kính Hồ tâm pháp 》....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.