Trói Buộc Linh Hồn

Chương 3-3: Yêu nhau không dễ, sống chung cũng khó (3)




Lục Quân Tắc nhìn nàng chợt “hồi phục thị lực” khóe miệng liền kéo nhẹ xuống.

Đại phu tới, khi đó trời còn chưa sang, Doãn Thiên Lương đã nôn không cón hơi sức gì. Chỉ nghe lão đại phu chuẩn mạch rồi nói hỉ với Lục Quân Tắc: “Chúc mừng Quận vương, tiểu Vương phi là có tin vui, tình hình như vậy đại khái còn phải kéo dài hai tháng, qua bốn tháng là tốt rồi, Quận vương đừng lo.”

Hẳn là không lo lắng.

Sờ sờ bụng của mình, thần kỳ, trong bụng có một vật nhỏ ở lớn lên, không cần ánh mặt trời hay mưa móc.

Lục Quân Tắc sai người trọng thưởng đại phu, lại gặp Doãn Thiên Lương đang nhẹ nhàng vuốt bụng.

“Cái này, không biết là Lục Nhân Giáp hay là Lục Điêu Thuyền.” Lục Quân Tắc nói, cũng nhìn bụng Doãn Thiên Lương.

“Sinh ra rồi biết thôi, chuyện đặt tên không phải là cha và mẹ làm chủ?” Doãn Thiên Lương nói. Hi vọng là bố chồng thực sự là đọc đủ thi từ ca phú để lấy một cái tên.

Chẳng qua là không biết đôi uyên ương già này chạy đi đâu chơi rồi.

Tính toán, ngày Doãn Thiên Lương mang thai là ở biên giới phía tây, quan trong là cha đứa trẻ, năng lực vận động của nòng nọc nhỏ cũng không tệ nha.

Những thứ kia tạm thời không xen vào, dưới mắt mỗi ngày nôn thật sự là hành hạ người, Doãn Thiên Lương gần giống, gần thành, gần bằng “thần tượng” toàn bộ phủ, ăn nôn nôn ăn, mỗi ngày đều lăn qua lăn lại nhiều lần, bất quá đúng là Lục Quân Tắc cũng chịu khổ cùng nàng.

Trước kia Doãn Thiên Lương xem tivi thấy phụ nữ mang thai đồ ăn yêu thích sẽ có thay đổi, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới mình muốn ăn củ cải chấm tương.

Kể chuyện ngày đó, nàng nói muốn ăn củ cái chấm tương, chân mày Lục Quân Tắc lập tức nhíu lại: “Oha, cái gì?”

“Củ cải chấm tương.” Doãn Thiên Lương nói, thật kỳ quái sao?

Lục Quân Tắc phân phó, lúc ăn cơm trưa, trước mặt Doãn Thiên Lương bày củ cải thái riêng cùng với tương đủ loại mùi vị, cái này... Tính toán làm món ăn chính?

Ăn mấy miếng bỗng nhiên lại không muốn ăn, để xuống lại thấy Lục Quân Tắc ăn rất được – khó trách em bé muốn ăn, hóa ra là di truyền.

Từ sau đó, sở thích ăn uống của Doãn Thiên Lương càng ngày càng quái dị, hơn nữa đều là trái mùa gì đó, làm hại phòng bếp Lục phủ cùng nhân viên “mua” mỗi ngày đều lo lắng đề phòng chỉ sợ lại dày vò ra món đồ kỳ quái gì.

Lại lăn qua lăn lại hơn một tháng, rốt cục Doãn Thiên Lương không nói, chỉ cái bụng này lại không có khuynh hướng nhanh chóng bành trướng. Vì thế Doãn Thiên Lương có chút bận tâm, một buổi tối cẩn thận tắm rửa xong vuốt cái bụng nhìn như ăn béo bung lầm bầm lầu bầu: “Có phải dinh dưỡng không đầy đủ hay không, thế nào bốn tháng còn nhỏ như vậy?”

Nghe được tiếng cười khẽ, không nghĩ đến người thứ hai, nhất định là cha đứa trẻ.

“Oha, đại phu nói qua năm tháng em bé mới mau lớn.” Lục Quân Tắc nói.

“A? Như vậy à, hiện tại mới bốn tháng, còn có nửa năm...” Doãn Thiên Lương coi lại ngày, lại khoa tay múa chân trên bụng mình, không biết đến lúc đó hình dáng có giống cái nồi úp ngược hay không, trong nồi nấu đứa trẻ nhỏ...

Vân Trung giải nhiệt rất nhanh. Doãn Thiên Lương vì tương lai bảo bảo ra đời có thể khỏe mạnh vì vậy cố ý mỗi ngày ở trong phủ đi lại mấy canh giờ, vì vậy, bọn hạ nhân trong Lục phủ thường thấy cảnh tượng: Hai cái áo choàng một hồng một đen hoặc trước sau hoặc là trái phải, giống nhau là tay của hai người luôn kéo chung một chỗ, áo choàng đen thỉnh thoảng sẽ đỡ hông áo choàng hồng.

Cảnh tượng này đưa đến không ít người thổn thức, mấy ông già nói, Lục gia rốt cục muốn nào nhiệt chút. Người vợ trẻ tuổi thì thường thường phải về nhà nhéo lỗ tai chồng mình, để cho bọn họ học tập giống như Quận vương.

Qua năm tháng, bụng Doãn Thiên Lương rốt cục cũng tiến vào thời kỳ bành trướng, sức ăn cũng theo tỉ lệ thuận, mỗi lần cơm nước xong cũng thấy Lục Quân Tắc lo lắng nhìn bụng của nàng. Vì quán triệt “Giáo dục từ dưỡng thai”, từ hai tháng trước, mỗi ngày Doãn Thiên Lương để cho cha đứa bé đọc những Tứ Thư Ngũ Kinh linh tinh gì đó, thỉnh thoảng cũng để cho Hương Châu đàn những điệu hát dân gian, tóm lại, nàng khổ cực, những người khác trong phủ cũng không nhàn nhã chút nào.

Một người mang thai, toàn bộ phủ tổng động viên.

Thời điểm bảy tháng, qua tháng hai, có ngày, có người giữa trưa đang ngủ chợt bị nàng “A” một tiếng đánh thức.

“Làm sao?” Lục Quân Tắc hỏi.

“Đá tôi.” Doãn Thiên Lương nói, đặt tay lên bụng, vật nhỏ bên trong động, sinh mệnh quả nhiên thần kỳ: “Lại động nha...”

Lông mày Lục Quân Tắc nhíu lại: “Đã bảy tháng, dĩ nhiên sẽ động.”

Cũng? Dĩ nhiên? Nghiêng mắt nhìn Lục Quân Tắc, có vẻ rất có kinh nghiệm... Cũng đúng, không có chính thức động phòng không có nghĩa là không từng có đứa nhỏ.

“Biết không ít.” Doãn Thiên Lương vuốt bụng.

“Lúc này mới nói sao, vi phu còn biết chăm sóc sản phụ, chăm sóc tiểu oa oa như thế nào.” Lục Quân Tắc nói, đúng với bộ dạng đã tính trước.

Còn biết toàn bộ? Trong lòng Doãn Thiên Lương có chút không tư vị.

Thời gian tám tháng, bé con trong bụng kia chợt ngừng nghỉ, Doãn Thiên Lương có chút lo lắng, mỗi ngày vô số lần vỗ bụng trêu trọc động động, nhưng không biết là lười hay là buồn bực, luôn là Doãn Thiên Lương chạm bụng mới động, tựa như ứng phó Doãn Thiên Lương vậy.

Tháng ba, cây lộ ra một chút màu xanh biếc, Doãn Thiên Lương liền ở thời tiết ấm áp đi trong sân ngồi một chút, đọc đọc cho trong bụng nghe “các loại cỏ nhìn gần cũng không” linh tinh gì đó. Nhưng vừa đọc lẩm bẩm vừa vỗ nhẹ bên bụng, trong bụng một chút động tĩnh cũng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.