Trói Buộc Linh Hồn

Chương 2-2: Chuyện cũ như sương khói, theo gió cuốn đi (2)




Rõ cái gì?

Lần này Hà Tiểu Hà thật sự mơ hồ.

- Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Muội muội.

Hà Tiểu Hà đành phải uyển chuyển hỏi:

- Đừng ngại nói cho ta biết, để người làm tỷ tỷ này quyết định với muội.

- Không có gì…

Ôn Nhu hơi xấu hổ nói:

- Ta cũng không rõ, rốt cuộc có hay không…

Nàng muốn nói lại thôi.

Chậc!

Vẫn không thể gấp được, vừa rồi mình nôn nóng nên đã lộ tẩy, chuyện lại trở nên lòng vòng.

- Được, được.

Hà Tiểu Hà cười nói:

- Muội không nói cũng không sao, chúng ta chỉ hàn huyên một chút…

Trong lòng nàng cũng có tính toán, sự tình nhất định có liên quan đến tình trạng thân thể của Ôn Nhu, nhưng lại xấu hổ không muốn nói với người khác, ừm, chẳng lẽ…

Nàng lập tức đổi đề tài, bắt đầu nói sang chuyện khác:

- Tỷ tỷ ta là người từng trải, nam nhân đều là kẻ xấu, muội muội nhất định không được để kẻ xấu ức hiếp.

Lông mi vừa dài vừa đen vừa cong của Ôn Nhu khẽ run rẩy, trong lòng Hà Tiểu Hà cũng rung một cái.

- Hà tỷ, ta… ta muốn hỏi tỷ…

- Muội hỏi đi, ta biết thì sẽ trả lời.

Hà Tiểu Hà nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của nàng:

- Tỷ tỷ ta thân thế lênh đênh, những thứ khác không nói đến, nhưng nam nhân hùng hùng hổ hổ, ta còn hiểu rõ hơn so với sóng sóng gió gió trên giang hồ.

Ngươi hỏi đi!

Lúc này mà hỏi ra, đương nhiên là điểm mấu chốt.

Chi cần ngươi đưa cổ tay cho ta bắt mạch, đại phu sẽ biết bệnh của ngươi ở đâu.

Chỉ cần ngươi hỏi, ta cũng biết vấn đề của ngươi xảy ra ở chỗ nào.

Ôn Nhu quả nhiên đã hỏi.

Xem ra, nàng đã lấy hết dũng khí để hỏi.

- Hà tỷ, nam nhân có phải…

- Có phải cái gì?

- Có phải…

Giọng nói còn nhỏ hơn cả muỗi, có vẻ như dũng khí của Ôn Nhu thật sự là đầu voi đuôi chuột.

- Vậy thì được rồi.

Cặp mắt trong và sáng của Hà Tiểu Hà đảo một cái, dùng hai tay nắm lấy tay Ôn Nhu cười nói:

- Tỷ tỷ nói cho muội biết một số chuyện của nam nhân xấu trong lâu, muội cứ xem như chuyện cười vậy, được không?

Ôn Nhu nghi hoặc nói:

- Trong lâu… nam nhân xấu?

Hà Tiểu Hà cười đùa nói:

- Đương nhiên không phải là trong Kim Phong Tế Vũ lâu của chúng ta, mà là những nơi trước kia ta từng sa chân vào như Lưu Hương viên, Tiêu Tương các, Như Ý quán, Khổng Tước lâu.

Lúc này Ôn Nhu lại sinh ra hứng thú:

- Đúng rồi, ta vẫn luôn muốn hỏi tỷ, địa phương hạ lưu như vậy, tỷ còn ở đó làm gì?

Sắc mặt Hà Tiểu Hà trầm xuống.

Lúc này Ôn Nhu mới tỉnh ngộ, vội nói:

- Xin lỗi, ta không phải cố ý, ta cũng không có ý xem thường… ta… ta chỉ là… chỉ là không hiểu, cho nên, mới tò mò hỏi một câu… mà thôi…

Sắc mặt Hà Tiểu Hà mới hơi giãn ra, đổi thành một giọng điệu bình thản, bất đắc dĩ nói:

- Đều là vì cuộc sống thôi, muội muội.

- Cuộc sống?

Ôn Nhu lại nghe không hiểu.

Vì cuộc sống, tại sao phải nương thân vào chốn thanh lâu khói hoa?

Hà Tiểu Hà thấy dáng vẻ của nàng, biết nàng không hiểu, liền nói:

- Muội và ta không giống nhau, chúng ta vốn ở trong hai thế giới khác biệt. Muội không cần lo lắng thứ gì, còn ta phải lo lắng tất cả. Chẳng hạn như, muội không bao giờ phải lo lắng củi, gạo, dầu, muối, tương, giấm, trà, còn ta phải lo lắng toàn bộ, tay làm hàm nhai. Một ngày không làm, một ngày không có ăn. Muội thì khác, lúc đói có cơm, lúc khát có nước, muốn gì được nấy, ăn không ngồi rồi. Muội trời sinh không cần lo lắng những thứ này, tỷ tỷ ta thì không có phúc khí như vậy.

Ôn Nhu trề môi ủy khuất nói:

- Nhưng mà, ta thà rằng giống như các người… những thứ các người có, ta đều không có.

Hà Tiểu Hà lập tức dùng tay khẽ che môi của nàng, cắt lời:

- Đừng nói như vậy, cẩn thận làm mất phúc của mình. Muội trời sinh giống như ngậm chìa khóa vàng xuất thế, không buồn không lo. Muội cái gì cũng có, ngược lại không quý trọng loại hạnh phúc này, cho nên mới rời nhà ra đi, mới có thể không thích cái này, không vừa lòng cái kia.

Ôn Nhu vẫn không hài lòng, không vui vẻ nói:

- Nhưng mà ta tình nguyện giống như các người.

- Giống như chúng ta có gì tốt?

- Ít nhất, có thể...

Ôn Nhu cúi đầu, cuối cùng tìm được từ mấu chốt:

- Tương đối giống như đang làm một người.

Hà Tiểu Hà thở ra một hơi dài, vỗ nhẹ vào cánh tay mềm của Ôn Nhu:

- Điều này cũng đúng. Chúng ta không phải cành vàng lá ngọc như muội, do đó có thể lăn lộn trong trần thế cuồn cuộn, thất tình lục dục, buồn vui khổ sướng, không một thứ nào không nếm trải, không một thứ gì không hay biết, cũng xem như là không đến uổng chuyến này, không sống uổng đời này.

Ôn Nhu trề môi nói:

- Đúng… ta cảm thấy các người sống thật có hình có sắc, có máu có lệ, cho nên ta mới…

- Cho nên muội mới chạy ra, đi theo những kẻ côn đồ lưu manh như chúng ta, đúng không?

Nói xong, Hà Tiểu Hà cười lên.

Ôn Nhu cũng cười lên.

Nàng vừa cười, lúm đồng tiền hiện lên thật sâu, hai quai hàm phúng phính hồng hào, lập tức giống như cả chùa chiền đều thay đổi vì nụ cười rực rỡ của nàng, đến bồ đề cũng biến thành phiền não, phiền não cũng biến thành bồ đề.

Hà Tiểu Hà không nhịn được dùng ngón tay nhéo nhéo quai hàm phúng phính của Ôn Nhu, cười trêu nói:

- Thật đáng yêu quá, muội muội! Đừng để người ta ăn mất hai chiếc bánh bao mềm mại này của muội, lòng ta đau.

Ôn Nhu vừa nghe chợt đỏ mặt.

Hà Tiểu Hà nhìn thấy cũng có cảm giác thương tiếc. Nàng nhớ tới những năm tháng mà mình đỏ mặt, đã không biết thất lạc ở đâu rồi, không nhịn được có phần cảm khái.

Ôn Nhu lại giống như nhớ tới điều gì, ngượng nghịu nói:

- Hà tỷ, vậy tỷ ở nơi đó lâu như vậy, đối với nam nhân, chẳng phải là... rất cái đó?

Hà Tiểu Hà nhướng mày:

- Rất cái gì?

Ôn Nhu cúi đầu nói:

- Cái đó đó.

Hà Tiểu Hà vẫn không rõ:

- Cái đó? Cái đó là cái gì? Là cái nào?

Ôn Nhu nhỏ giọng như muỗi kêu:

- Cái đó…

Cuối cùng nàng cố lấy can đảm nói:

- Tỷ đối với nam nhân, nhất định là rất thông hiểu đúng không?

- Hả… thông hiểu?

Hà Tiểu Hà bật cười. Cô gái nhỏ này, hóa ra là muốn biết một chút chuyện của người khác phái, nhưng da mặt lại mỏng, không tiện hỏi:

- Tại nơi rồng rắn hỗn tạp như vậy, tỷ tỷ ta dĩ nhiên ít nhiều phải hiểu được một chút. Muội có muốn nghe hay không?

- Muốn chứ.

Ôn Nhu vẫn nhỏ giọng như muỗi đáp.

Nàng thật sự hiếm khi ôn nhu như thế.

- Muội không sợ nghe bẩn lỗ tai sao?

Ôn Nhu rất đáng yêu bịt hai lỗ tai lại, ngẩng đầu hiện lên lúm đồng tiền, cười đến lỗ mũi nhăn lại, nói:

- Ta không sợ. Thứ không dễ nghe, ta sẽ rửa tai.

Hà Tiểu Hà cũng không kìm được khẽ vuốt tóc mai rối bời bên tai Ôn Nhu, thương tiếc nói:

- Thật là ta thấy ôn nhu đến đáng thương.

- Cái gì ôn nhu, đó là ôn nhu cho tỷ tỷ xem thôi.

Ôn Nhu không đồng ý nói:

- Đối với người khác, nhất là nam nhân xấu, ta lại rất hung dữ.

- Chuyện này tỷ tỷ lại ngưỡng mộ.

Sắc mặt Hà Tiểu Hà cũng giãn ra, cười nói:

- Tỷ tỷ lại cảm tạ muội đặc biệt ôn nhu cho ta xem, người khác chưa chắc đã có phúc khí này, đây gọi là rất khó tiêu thụ ân huệ của mỹ nhân.

Ôn Nhu liếc nhìn Hà Tiểu Hà, thấy nàng mắt ngọc mày ngài, lúc cười khóe miệng cong cong vểnh lên, chợt liên tưởng đến củ ấu ăn vào trung thu, không khỏi ngơ ngác nói:

- Hà tỷ, tỷ cười cũng thật xinh đẹp.

Hà Tiểu Hà ngẩn ra, dường như không nghĩ Ôn Nhu lại khen nàng xinh đẹp, sau đó thở dài xa xăm:

- Muội đừng chọc tỷ tỷ vui vẻ. Tỷ tỷ không học được cái khác, nhưng nụ cười này lại rất coi trọng cách thức. Đừng quên, tỷ tỷ ta vốn là người bán nụ cười.

Ôn Nhu lại cảm thấy buồn cười:

- Cười cũng coi trọng? Không phải muốn cười là cười sao. Cười cũng có thể bán sao? Bao nhiêu tiền một cân?

- Một người có thể muốn cười là cười, muốn khóc là khóc, đã là một loại hạnh phúc. Muội cho rằng người bình thường có thể thoải mái, sảng khoái như vậy sao. Có một số nơi, ngươi muốn không cười cũng không được, có lúc ngay cả một giọt lệ cũng không thể chảy. Chúng ta là những cô gái cười cho người khác xem, cũng khóc cho người khác nhìn, nào giống như muội.

Ôn Nhu chỉ chớp chớp mắt, nghe đến nhập thần, giống như rất mong đợi. Nàng luôn luôn thích cười là cười, muốn khóc là khóc, nhưng lại mong đợi tình cảnh dở khóc dở cười.

Hà Tiểu Hà thấy dáng vẻ của nàng ngây thơ như thế, vừa bực mình vừa buồn cười, đành phải vừa cười vừa thở dài một tiếng, vuốt vốt mái tóc trên trán nàng, xem như là kể chuyện xưa cho trẻ con nghe:

- Chúng ta cười, là cười cho nam nhân xem, mục đích là để cho bọn họ mất hồn, mà nụ cười của nữ nhân là phướn câu hồn bọn họ. Làm sao để câu hồn bọn họ? Điều này phải nói đến cách thể hiện.

Ôn Nhu thúc giục:

- Đúng vậy, đúng vậy, làm sao cười, cười thế nào mới có thể câu hồn nam nhân?

Nàng nắm ống tay áo của Hà Tiểu Hà lắc lư một trận.

Hà Tiểu Hà cười đẩy nàng ra, nói:

- Muội xem, nóng lòng như vậy, vội vàng đi câu nam nhân sao?

Lại thấy Ôn Nhu ngượng ngùng trề môi, nàng vội nói tiếp:

- Muốn câu hồn người khác có rất nhiều phương pháp. Nam nhân nhìn nữ nhân, không giống như cách nhìn của chúng ta. Cái bọn họ muốn là mi mắt đưa tình, muội phải cười một cách tiêu hồn bọn họ.

- Làm sao để tiêu hồn?

Ôn Nhu mở to hai mắt:

- Cười không phải chỉ là cười sao?

- Không. Muội phải cười thật diễm lệ, để cho bọn họ suy nghĩ vẩn vơ, nhưng không thể trở nên tùy tiện. Một khi đã tùy tiện, vậy thì sẽ trở thành hèn hạ, không đáng giá nữa. Nam nhân chính là đê tiện như vậy. Muội phải lạnh như băng, có người tính khí nổi lên, sẽ tìm đủ mọi cách bắt muội phải cười với hắn. Đó là bọn họ không có tự trọng. Người tự trọng có khi cũng đê tiện. Bọn họ thích muội cười, mặc kệ là cười thật hay cười giả, cũng mặc kệ muội cười có phải chỉ vì tiền của bọn họ hay không. Muội phải cười làm sao khiến bọn họ cho rằng muội hồ đồ, si mê, bọn họ sẽ hồ đồ, si mê cam tâm vì muội móc sạch túi tiền túi bạc. Muội có thể cười như gần như xa, như ẩn như hiện, thậm chí có thể cười như không cười, diễm lệ như đào mận, nhưng nhất định không nên cười quá lạnh lùng quá kiêu ngạo.

Nói đến đây, Hà Tiểu Hà chợt ngừng lại một chút, liếc nhìn chiếc giường lò giữa viện phía sau, được thêm than lửa sưởi ấm vào mùa đông.

Ôn Nhu đang nghe rất thú vị, nhưng cũng nghe không hiểu:

- Tại sao không thể cười kiêu ngạo?

- Bởi vì kiêu ngạo sẽ khiến nam nhân sợ. Nếu bọn họ đã tự ti, vậy thì hết thuốc cứu rồi. Nam nhân càng tự ti, sẽ càng tự đại đến mức đáng ghét khó ưa. Một khi bọn họ cảm thấy không xứng đôi với muội, thà rằng tìm những người có thể khiến bọn họ thi triển uy phong, chứ không tìm những người khiến bọn họ cảm thấy mình hèn hạ. Vậy muội chỉ có thể ngồi trên ghế lạnh mà thôi. Nam nhân chính là thứ tồi tệ như vậy.

Hà Tiểu Hà hậm hực mắng:

- Muội nên biết, nam nhân lên chỗ chúng ta đều không có gì tốt, ngũ hoa bát môn, hai phe hắc bạch, chim bay cá nhảy, không thiếu thứ gì.

Ôn Nhu không nhịn được lại hỏi:

- Ngũ hoa bát môn? Thật ra là hoa gì? Môn gì?

Hà Tiểu Hà ngẩn ra:

- Muội không hiểu à?

Ôn Nhu dùng hàm răng trắng như tuyết khẽ cắn môi dưới.

Hà Tiểu Hà thấy nàng đáng thương, liền cười nói:

- Ai da, chuyên này cũng không có gì. Thật ra những lời người người đều nói, phần lớn mọi người lại không hiểu. Cái gọi là ngũ hoa bát môn, là Ngũ Hoa trận và Bát Môn trận trong binh pháp cổ đại, cũng là một loại ẩn dụ các ngành các nghề. Ngũ hoa bao gồm hoa cúc vàng, ví von cô gái bán trà; bông vải, ẩn dụ thầy lang ra đường chữa bệnh cho người khác; hoa thủy tiên, nói đến ca nữ trên tửu lâu; hoa gai lửa, tức là người biểu diễn tạp kỹ; hoa trạch lan, ám chỉ những người khuân vác, khiêng kiệu. Bát môn bao gồm nhất môn trung, người đoán mệnh xem bói; nhị môn bì, người bán thảo dược; tam môn thải, người diễn ảo thuật; tứ môn quải, người giang hồ mãi võ; ngũ môn đoàn, người bình thoại đàn từ; lục môn thủ, người hát rong đầu đường; thất môn điều, người mắc cỏ buộc giấy; bát môn liêu, người ca diễn trên đài cao. Đây gọi là ngũ hoa bát môn.

Ôn Nhu lẩm bẩm lặp lại một lần, nghe rất tập trung:

- Tới hôm nay ta mới biết cái gì là ngũ hoa bát môn. Nói như vậy, tỷ có thể nhìn thấy nhiều người kỳ lạ cổ quái như thế, chẳng phải là rất thú vị sao?

Hà Tiểu Hà vừa nghe, cảm thấy hô hấp khó khăn:

- Muội cho rằng ta trầm luân làm kỹ nữ ở thanh lâu là chuyện thú vị?

Nói đến đây, nàng suy nghĩ lại, cũng cảm thấy đúng. Nếu đổi cách nhìn khác, không để ý đến chuyện thanh cao thuần khiết, vậy làm kỹ nữ thanh lâu cũng có mặt vui vẻ của nó. Đó không phải là nơi để người ta vui đùa, giải trí hay sao? Kỹ nữ chính là nhân vật chủ chốt bị người ta trêu đùa, chỉ xem mình có cam tâm cùng người vui đùa hay không? Đã cùng người buông thả, có thể nhìn thoáng ra một chút, cũng xem như là trêu đùa khách nhân mà thôi.

Có lẽ đối với những người thân ở phong trần không thể tự thoát ra, cách nghĩ như vậy cũng có thể xem như một phương pháp giải thoát.

Chợt nghe Ôn Nhu nói một cách xa xăm:

- Ta biết bọn họ khổ. Nhưng phần lớn mọi người chỉ khinh bọn họ hèn hạ, lại không hiểu được vì sao bọn họ phải hèn hạ, vì sao phải khổ? Chỉ có điều, con gái thanh lâu đúng là biết nhiều chuyện hơn ta…

Hà Tiểu Hà cười nói:

- Những chuyện đó, muội không biết cũng được.

Ôn Nhu lại nói:

- Nhưng có một số chuyện, ta lại không thể không biết.

Hà Tiểu Hà ngạc nhiên hỏi:

- Ví dụ?

Ôn Nhu lại nói như muỗi kêu:

- Chuyện nam nữ… ta đều không rõ…

Hà Tiểu Hà cười một tiếng:

- Chuyện này dễ nói. Trên đời này nam nhân gì cũng có, ngoài mạnh trong yếu có, ngoài tốt trong xấu có, lén lút trốn ở đó nghe trộm nữ nhân nói chuyện cũng có.

Nàng nhướng mày, bàn tay đã đưa vào trong vạt áo, quát lên:

- Nếu không cút ra, ta sẽ cho ngươi chết ở đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.