Trở Về Lúc Bắt Đầu

Chương 3: Động Hồng Nhai 1




“Dễ bị đẩy ngã á, anh có chắc không?” Thủy An Lạc nói bằng giọng điệu xấu xa.

Phong Phong: “...”

Cô em họ thì cười lăn lộn trên giường. Mấy bà chị này đúng là đen tối hết mức mà.

“Này này này, đứng đắn chút đi, mọi người không thể như vậy được.” Phong Phong ở bên ngoài lớn tiếng nói vào.

“Cũng có bảo các người ấy ấy trước mặt mọi người đâu, đứng đắn không đứng đắn cái gì, mau lên nào.” Thủy An Lạc lớn tiếng nói.

Thủy An Lạc vừa dứt lời, bên ngoài liền im bặt.

Mấy cô gái này đúng là đùa ác thật, quả nhiên người bình thường khó mà có thể hiểu được.

Lúc Sở Ninh Dực kết hôn, ai dám làm loạn chứ?

Đám cưới của An Phong Dương thì lại chẳng mời ai.

Thế nên, không hành Phong Phong thì còn hành ai được nữa?

Phong Phong cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo thôi.

“Phong Phong, anh mà dám nói em bóp chết anh.” Kiều Nhã Nguyễn ở trong nói vọng ra.

“Chị dâu à, chúng ta đổi cái khác được không?” Phong Phong cảm thấy mình vừa sáng ra ngoài đã không thuận lợi, không ngờ lại bị hai người phụ nữ này chặn ngay trước cửa, “Chị dâu, để tôi nói cho cô biết, vẫn còn Tân Nhạc mà. Cô ấy với Mặc Lộ Túc chưa kết hôn. Mọi người dọa cô ấy như vậy, lỡ cô ấy không kết hôn nữa thì đây chính là tổn thất của mọi người đấy.”

Tân Nhạc khựng lại, lúc Kiều Nhã Nguyễn nhìn cô, quyết định lùi lại một bên, “Tôi không tham gia, tuyệt đối không tham gia.” Cô chỉ có thể nói là quá khủng bố rồi. Mặc Lộ Túc mà thấy cảnh này chắc sẽ tức chết mất.

“Được rồi, vậy đổi cái khác, nói ra mười cách cậu gọi yêu Kiều Nhã Nguyễn, mà bảo bối hay em yêu gì đó thì dẹp đi.” Mân Hinh lại nói.

Phong Phong sờ mặt mình, quyết định liều một phen nên nói luôn: “Nhã Nhã, Răng Mềm, Thân yêu, Tiểu Nhã Nhi, mà không phải chứ, tại sao bảo bối với em yêu gì đó lại dẹp được, tôi không tin An Tam ở nhà không gọi cô là bảo bối với em yêu đâu.”

“Nói chuyện cho đàng hoàng, đừng có lôi chuyện khác vào đây.” Mân Hinh ho nhẹ một tiếng, mặt cũng đỏ hết cả lên.

An Phong Dương đập một cái lên đầu Phong Phong, “Sao lôi tôi vào hả?” Cách gọi đó tất nhiên phải gọi vào lúc đặc biệt rồi.

“Cục cưng, tâm can, bảo bảo, bối bối, tiểu điềm điềm, không phải, mấy cái rồi?”

Đám phụ nữ bên trong cười không dậy nổi. Kiều Nhã Nguyễn thì che kín mặt mình lại, lễ cưới này cô không cần nữa được không?

“Chín cái, chín cái, vẫn thiếu một cái nữa.” Thủy An Lạc cười không thở nổi, chỉ nghĩ xem anh còn có thể gọi bằng cái tên nào nữa.

Phong Phong hít sâu, bỗng nghiêm túc hẳn lên, nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt: “Kiều Nhã Nguyễn.”

Anh nói rõ từng chữ một.

Hội phụ nữ bên trong dừng cười, quay ra nhìn nhau một hồi Thủy An Lạc mới nói: “Đây mà là biệt danh à?”

“Kiều Nhã Nguyễn là ba chữ tôi không bao giờ gộp lại làm một, là ba chữ trở thành điều tuyệt diệu nhất cuộc đời tôi, ba chữ khắc vào xương máu của tôi, đối với tôi mà nói, không có gì tuyệt vời hơn ba chữ này hết.”

Người bên trong nghe thấy, Kiều Nhã Nguyễn từ từ bỏ tay xuống, mắt lại rưng rưng.

Anh nói: Kiều Nhã Nguyễn đối với anh mà nói là ba chữ không có gì có thể tuyệt vời hơn.

“Quả nam diễn viên chính phim truyền hình này diễn ra tới ngoài đời luôn rồi.” Thủy An Lạc chậc lưỡi, ra hiệu bảo Mân Hinh mở cửa.

“Được rồi, xem như anh qua, nhưng cửa có thể mở, có thể đưa được cô dâu đi hay không thì còn phải qua cửa khác nữa.” Mân Hinh nói rồi liền mở cử ra, lúc Phong Phong xông vào liền chặn lại.

Phong Phong đưa tay lên đỡ trán, “Tôi cảm thấy chắc tôi có ba phù rể giả rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.