Trở Về Lúc Bắt Đầu

Chương 110: Núi Ô Kim




ĐĐúng lúc đó, Bạch Tuyết Lê xuất hiện. Cô ta mặc một chiếc áo khoác lông vũ có khóa kéo dễ cởi, tự đứng ra đảm nhận việc đi vào phòng Thạch Hâm gọi Hình Cát Kha. Trong phòng ngủ của Thạch Hâm khá tối, Hình Cát Kha không bật đèn. Bạch Tuyết Lê đứng bên ngoài gỡ cửa, cũng không hề nghe thấy bất kỳ tiếng động gì bên trong. Cô ta đẩy nhẹ cửa phòng ra, chỉ mở hé cửa rồi đứng bên ngoài, gọi một cách nhỏ nhẹ:

“Đội trưởng, đội trưởng Kha, cơm nước xong rồi, anh có muốn ra ngoài ăn cơm không?”

Trong phòng tối om không có ai trả lời, cảnh vật xung quanh cũng vô cùng yên tĩnh, giống như chỉ có giọng nói trong trẻo, dịu dàng của Bạch Tuyết Lê trôi nổi trong không khí. Lúc Bạch Tuyết Lê đang cảm thấy kỳ lạ thì cô ta nghe thấy tiếng thở hổn hển, tiếp sau đó là những tiếng thở dốc dồn dập.

Cô ta trốn ngoài cửa, men theo ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, cuối cùng tìm thấy Hình Cát Kha đang ở trên chiếc giường da.

Hắn đang nằm ở giữa giường của Thạch Hâm và Khuông Thế Quốc, quần hơi tụt xuống, tự xử. Tay hắn vừa cử động gấp gáp, vừa thở dốc, ý loạn tình mê gọi: “Hâm Nhi, Hâm Nhi, Hâm Nhi…”

Nhìn hành động này, cô ta cảm thấy Hình Cát Kha khá biến thái.

Bạch Tuyết Lê ở bên ngoài, hai mắt lóe lên ánh sáng dị thường, mượn ánh trăng giữa trời đêm giá rét, cô ta đẩy cửa bước khẽ vào trong phòng ngủ của Thạch Hâm.

“Cút ra ngoài, cô đến đây làm gì?” Hình Cát Kha dường như đã nghe thấy tiếng bước chân của Bạch Tuyết Lê. Hắn bật dậy, vẻ mặt như muốn giết người, nhìn chằm chằm vào Bạch Tuyết Lê đang đứng trước mặt.

Bạch Tuyết Lê không hề sợ hãi trước dáng vẻ của Hình Cát Kha. Cô ta mỉm cười nhìn hắn dịu dàng, “Đội trưởng, làm chuyện như vậy trong phòng người con gái mình yêu có cô đơn không? Anh không cần người khác giúp đỡ sao?”

“Cút. Tôi kinh tởm đồ bẩn thỉu như cô.”

“Vậy anh có chê Khương Thế Quốc bẩn không?”

Cô bước từng bước lại gần Hình Cát Kha, bắt đầu cởi từng thứ đồ trên người, để lộ ra thân hình nuột nà. Bạch Tuyết Lê cười duyên đi đến bên giường. Mặc dù ở trần phải chịu cái lạnh rét căm căm của mùa đông, nhưng vì Hình Cát Kha, Bạch Tuyết Lê cắn răng chịu đựng. Cô ta đứng trước mặt Hình Cát Kha nói:

“Chiếc giường này mặc dù Thạch Hâm đã từng ngủ ở đây, nhưng Khuông Thế Quốc cũng đã ôm cô ta lăn lộn không biết bao nhiêu lần trên này. Đội trưởng, anh không tò mò, Khuông Thế Quốc ôm ấp người con gái anh yêu như thế nào hả? Hắn đã dùng thứ đồ đó vấy bẩn cơ thể của Thạch Hâm ra sao? Tận sâu trong đáy lòng anh có từng oán hận Thạch Hâm phụ tấm lòng chân thành của anh không?”

Hình Cát Kha không nói gì, hắn sa sầm mặt mày nhìn chằm chằm Bạch Tuyết Lê. Mặc dù không muốn để loại con gái như Bạch Tuyết Lê làm bẩn phòng ngủ của Thạch Hâm, nhưng phải thừa nhận những lời Bạch Tuyết Lê nói đều đánh trúng suy nghĩ của hắn.

Sao Hình Cát Kha lại chưa từng oán hận chứ? Từ ngày Thạch Hâm và Thạch Anh chuyển đến cạnh nhà hắn, Hình Cát Kha đã yêu Thạch Hâm. Hắn yêu cô ta suốt thời học cấp hai, sang cấp ba, vào đại học rồi đến khi trưởng thành ra ngoài xã hội.

Bao năm qua, hắn che chở, bảo vệ cưng chiều cô ta. Chỉ cần Thạch Hâm muốn, Hình Cát Kha sẽ nghĩ mọi cách để giành lấy cho cô ta. Nhiều năm như vậy hắn luôn đợi Thạch Hâm trưởng thành. Hắn luôn mơ tưởng đến ngày cô ta đáp lại tình cảm của mình, mơ đến ngày hắn cưới cô ta về nhà.

Nhưng Thạch Hâm đã đền đáp hắn cái gì? Cô ta đột nhiên dẫn một tên đàn ông tên là Khuông Thế Quốc về, vẻ mặt ngọt ngào nói với mọi người cô ta đã mang thai sáu tuần và muốn gả cho Khuông Thế Quốc.

Đúng vậy, Hình Cát Kha không có cách nào ngăn cản Thạch Hâm lấy Khuông Thế Quốc. Gia đình Thạch Hâm khá truyền thống. Từ nhỏ đến lớn cô ta rất tuân thủ phép tắc nhưng trước khi kết hôn lại bị Khuông Thế Quốc dụ dỗ có thai. Cả nhà Thạch Hâm đều bị tin tức này làm choáng váng, không kịp trở tay. Vì vậy, chuyện Thạch Hâm lấy Khuông Thế Quốc không thể thay đổi.

Bạch Tuyết Lê nói không hề sai. Bao năm qua, Hình Cát Kha nhìn Khuông Thế Quốc và Thạch Hâm âu yếm yêu thương, trong lòng hắn thoải mái mới là lạ. Chiếc giường này là nơi Thạch Hâm từng nằm, cũng là nơi cái tên Khuông Thế Quốc đáng chết kia từng ngủ.

Đây cũng là lý do Hình Cát Kha không ngăn cản Bạch Tuyết Lê tiến lại gần.

Bạch Tuyết Lê quỳ một chân, giống như nàng tiên cá trượt lên giường của Thạch Hâm và Khuông Thế Quốc. Cơ thể trần trụi mềm mại không xương áp lên lưng của Hình Cát Kha. Cô ta thì thầm mê hoặc bên tai hắn:

“Anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ báo thù Thạch Hâm sao? Không phải cô ta thường lăn lộn trên chiếc giường này với Khuông Thế Quốc sao? Anh có muốn báo thù cô ta không? Anh có muốn tìm một người phụ nữ, cùng làm những chuyện mà cô ta và Khuông Thế Quốc từng làm trên chiếc giường này không?”

Bạch Tuyết Lê chưa dứt lời đã bị Hình Cát Kha đẩy ngã xuống giường, bắt đầu điên cuồng giày vò cô ta. Bạch Tuyết Lê bật cười thành tiếng. Mặc dù chuyện Hình Cát Kha làm với cô ta không hề khiến cô ta sung sướng nhưng thế thì đã sao. Những người khiến cô ta cảm thấy không sung sướng rất nhiều, cô ta có sướng hay không không quan trọng, Hình Cát Kha sướng là được.

Quan trọng là Bạch Tuyết Lê cuối cùng đã thành công bước đầu tiên tiếp cận Hình Cát Kha. Chỉ cần có thể tiếp cận Hình Cát Kha, cô ta có được con người của hắn, thì sẽ có thể có được trái tim của hắn. Cô ta có thời gian, có tâm cơ cũng có kiên nhẫn tiến hành từng bước một chinh phục Hình Cát Kha. Cô ta tin tưởng sẽ có ngày cô ta giành lấy mọi chú ý của Hình Cát Kha dành cho Thạch Hâm về mình.

Đương nhiên, nếu như cuối cùng vẫn không đạt được cũng không sao, Bạch Tuyết Lê đã chuẩn bị sẵn cho mình một con đường lui. Đó chính là để Thạch Hâm biết mất hoàn toàn trong thế giới của cô ta và Hình Cát Kha.

Đêm còn dài, tuyết rơi càng lúc càng lớn, tuyết phủ trắng đường nhưng không có người dọn dẹp nên đã dày đến eo người. Trong nhà họ Thạch ở khu bắc, Bạch Tuyết Lê kêu rên to đến mức tất cả người làm ở đó đều nghe thấy. Mà lúc này, ở khu đông, Thạch Hâm vẫn không biết có một đôi nam nữ chó má đang lăn lộn trên giường mình. Cô ta vẫn đang yên ổn dưỡng thai.

Lúc này, Tô Tô mặc áo dạ, đi boot cao cổ, bế Tiểu Ái được quấn kín như gấu trúc, Diệp Dục mặc áo măng tô quân đội cùng Mai Thắng Nam lái xe đến khu tây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.