Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 37




Triệu Vũ cảm thấy bản thân thực sự là có bệnh.

Vì nếu như không phải có bệnh, anh ta tại sao luôn thấy Lý An Sinh rất quyến rũ? Sáu năm trước là thế, sáu năm sau cũng vẫn là thế! Lại nói, Lý An Sinh này đúng là có chút kĩ năng đặc biệt, từ mái tóc cho đến khóe miệng cong cong, cái nào cũng thực vừa ý Triệu Vũ. Tục ngữ vẫn thường nói anh hùng khó qua ải mĩ nhân, ngày còn trẻ, anh ta chính là bị cái bộ dạng này của đối phương làm cho điên đảo chúng sinh, chẳng ngờ, đến bây giờ, anh ta vẫn là như thế, vẫn bị Lý An Sinh trưởng thành mê đến choáng váng đầu óc!

Trong mắt anh ta, Lý An Sinh chỉ gắp thịt thôi cũng thấy sao mà ưu nhã cao quý!

Triệu Vũ thầm nghĩ, mới gặp lại nhau có ba lần, bản thân đã sắp chống cự không nổi, cốt khí của anh ta rốt cuộc đi đâu hết rồi?

Lý An Sinh thản nhiên gắp thịt lên thả vào bát Triệu Vũ, nói “Nếm thử đi.”

Triệu Vũ vẫn đang loay hoay đi tìm cốt khí của bản thân, thấy thế thì theo bản năng vô thức gắp lên bỏ vào mồm “…Phù!!!”

Bàn tay lật thịt của Lý An Sinh ngừng lại, hỏi “Sao thế?”

“…Không có gì.” Triệu Vũ nhăn mày nuốt xuống. Không thể không nói, thịt của nhà hàng này rất khá, nước ướp đậm đà, chất thịt tươi ngon, chỉ tiếc là… Triệu Vũ cảm nhận cảm giác nóng rát nơi đầu lưỡi, thầm than ngu ngốc. Thế nhưng, anh ta từ nhỏ đến lớn đánh nhau gây lộn, xước tay gãy chân còn chưa ngại đau, chẳng lẽ giờ lại đi xuýt xoa một cái vết bỏng be bé?

Lý An Sinh đặt kẹp nướng thịt xuống “Bỏng rồi đúng không?”

Triệu Vũ “Không, không sao. Cậu nướng tiếp đi, cháy hết rồi kìa.”

Lý An Sinh ngược lại rất để ý “Há miệng tôi xem.”

“Thật sự không sao mà.” Triệu Vũ cầm cái kẹp nướng Lý An Sinh vừa thả xuống lên bắt đầu tự mình lật thịt. Vốn dĩ, nhà hàng này có cung cấp cả dịch vụ nướng đồ cho khách, thế nhưng Lý An Sinh lại một mực muốn tự nướng, cho nên mới biến thành cái cảnh tượng cậu mà không nướng thì tôi phải đến nướng. Nói ra, trong lòng Triệu Vũ không khỏi cảm thán, có phải tên kia nhiều tiền đến hồ đồ luôn rồi hay không? “Đừng lo lắng quá.”

Lý An Sinh chỉ nhẹ giọng nhắc lại “Há miệng tôi xem, chỉ xem qua một chút mà thôi.”

Lý An Sinh dịu dàng, chính là tử huyệt của Triệu Vũ.

Triệu Vũ không kiềm được “A” một tiếng. Lý An Sinh một tay đỡ sau gáy Triệu Vũ, nghiêng người về phía trước, giống như nghiên cứu mà nhìn chăm chăm miệng đối phương. Hô hấp hai người quyện vào nhau. Triệu Vũ nhìn bờ mi rũ xuống của Lý An Sinh, không dám thở cũng không dám ngậm miệng lại. Rõ ràng bao hẳn một phòng riêng, nhưng anh ta lại đột nhiên cảm thấy thực bí bách, bởi vì khắp phế quản của anh ta đều tràn đầy mùi vị của Lý An Sinh!

Cự ly quá gần!

Gần đến mức khiến anh ta nhớ tới vô số lần hai người từng vành tai tóc mai chạm nhau! Dưới ánh đèn đường, bọn họ hôn nhau. Trong nhà Triệu Vũ, bọn họ triền miên giúp nhau xoa nắn, mặc kệ cách vách chính là cha Triệu và mẹ Triệu. Còn có, giữa căn nhà mù tối của Lý An Sinh, bọn họ dè dặt thân thiết, miễn cho đánh thức tới người mẹ đang ngủ của cậu ta. Bọn họ còn ngồi kề vai sát cánh ngồi bên nhau ở hàng cuối cùng trong rạp chiếu phim, nhìn thì như hai người bạn thân bình thường, thế nhưng bàn tay lại đã sớm mò vào vạt áo đối phương. Hai tên nhóc con vừa dính lấy nhau, chính là không khác gì hai con dã thú, điên cuồng hôn môi, hôn tai, hôn lông mi, hôn chóp mũi, hôn người, hôn ngón tay, hôn…

“Keng.”

Kẹp nướng thịt trong tay Triệu Vũ rơi xuống.

Mặc dù trong đầu chạy qua vô số hình ảnh, thế nhưng trên thực tế mới chỉ chưa đầy mấy giây.

Lý An Sinh đứng bật dậy, nói “Tôi đi lấy cốc nước đá.” xong liền vội vã ra ngoài, thậm chí cánh cửa kéo kiểu Nhật còn bị cậu ta đánh kêu cái cạch.

Triệu Vũ xoa xoa má, tự chửi bản thân tâm thần.

Lý An Sinh đi lấy nước mãi không thấy về, Triệu Vũ ngồi một mình buồn chán, liền nướng xong hết thịt bỏ vào bát cậu ta, rồi ấn chuông gọi phục vụ “Cho tôi xin cái hóa đơn.”

Cô nàng phục vụ hôm nay phải đảo qua đảo lại phòng này không biết bao nhiêu lần, thế nhưng vẫn không hề tỏ ra buồn bực mà mỉm cười đáp “Chào anh, hóa đơn của phòng này đã được thanh toán rồi ạ.”

Triệu Vũ “À… Vậy làm phiền cô rồi.”

“Biết ngay là anh định giành trả tiền mà.” Lý An Sinh sắc mặt như thường, cầm cốc nước đá đứng ngoài cửa kéo “Cho anh này.”

Người phục vụ vốn đang định rời đi, thấy thế thì a lên một tiếng “Quý khách, anh tự mình đi lấy nước sao? Anh chỉ cần ấn chuông là chúng tôi sẽ đem tới cho anh ngay mà.”

Nói rồi nở nụ cười ngọt ngào.

Lý An Sinh “…”

Cậu ta có chút mất tự nhiên đáp “Tôi tiện ra ngoài.”

“Được rồi.” Triệu Vũ cắt ngang “Mau đưa tôi.”

Lý An Sinh rốt cuộc bình tĩnh lại, chuyển cốc nước đá cho Triệu Vũ. Lại nói, nước đá lành lạnh chảy qua đầu lưỡi, quả thực khiến cơn rát kia dịu đi rất nhiều. Các loại thịt khác nhau lần lượt được bưng lên, hai người một tên ngồi nướng một tên ngồi ăn, ăn đến Triệu Vũ có chút ăn không nổi nữa mới thôi. Trong suốt bữa ăn, cũng không ai chủ động nhắc tới mấy vấn đề nhạy cảm mà chỉ đơn thuần thảo luận xem thời tiết Ngô Thành dạo này thế nào, rồi thì công viên vừa mới xây xong, những rắc rối trong công việc này kia, khiến Triệu Vũ cảm thấy hết sức thoải mái. Nhất là khi Lý An Sinh nói đến mấy chuyện vụn vặn mà Triệu Vũ đã từng xem qua trên wechat của cậu ta như mèo con dưới lầu công ty, chậu cây cảnh nhỏ trên bàn làm việc nở hoa, Triệu Vũ lại càng có cảm giác như kiểu hai người bọn họ đó giờ chưa từng tách ra, vẫn luôn thân thiết như vậy, đối với sinh hoạt của đối phương không một chút nào xa lạ, ngay cả thời gian sáu năm cũng có thể bỏ qua.

Ăn uống no đủ, Lý An Sinh lên tiếng đề nghị “Tôi tiễn anh.”

Triệu Vũ do dự giây lát liền đồng ý.

Ngô Thành về đêm đèn đuốc sáng trưng, nhà lầu san sát, hoàn toàn không tìm thấy nửa cái bóng nghèo nàn khi xưa. Xe của Lý An Sinh mặc dù không phải nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng giá vẫn không hề rẻ. Triệu Vũ ngồi bên ghế phụ. Đệm ghế mềm mại cùng gió điều hòa nhẹ nhàng thổi qua người anh ta. Giao thông có chút tắc nghẽn, xe cứ đi rồi lại ngừng, Lý An Sinh không nói lời nào, Triệu Vũ cũng không tiện lên tiếng. Không khí an tĩnh ấm áp nhanh chóng ru người vào giấc ngủ. Triệu Vũ đành phải mở trừng trừng hai mắt hòng lên tinh thần cho bản thân, hỏi Lý An Sinh “Cậu tính ở Ngô Thành bao lâu?”

Xe phía trước lại lần nữa ngừng lại. Lý An Sinh tay vịn vô lăng, mắt nhìn thẳng “Có lẽ là một năm, cũng có lẽ là ba năm… Tôi vẫn chưa quyết định.”

Triệu Vũ mấp máy miệng, cuối cùng vẫn là không biết nên nói gì. Anh ta cảm giác được, trong mình đang dấy lên một nỗi thất vọng, không thể không giả bộ che đi “Lại quay về Đế Đô sao? Thật tốt, chỗ đó rất hợp với nhân tài như cậu.”

“Còn anh thì sao, anh định ở đây bao lâu?”

Triệu Vũ “Đây chính là nhà tôi, tôi còn có thể đi đâu.”

Lý An Sinh ừm một tiếng.

Bầu không khí lúc ăn tối giống như đột nhiên bị đánh vỡ. Rõ ràng trong xe rất ấm áp, thế nhưng Triệu Vũ lại thấy đầu ngón tay mình buốt lạnh.

Lý An Sinh nhấn chân ga, chưa đi được bao xa đã lại ngừng lại. Cậu ta nghiêng đầu nhìn Triệu Vũ “Năm đó, anh thật sự không học đại học sao?”

Triệu Vũ buồn chán nghịch nghịch cúc áo “Tôi không phải loại người thích hợp với việc học hành.”

Lý An Sinh nặng nề nhìn Triệu Vũ một cái rồi quay đầu đi ngay, cả hai khôi phục im lặng. Chỉ là sự im lặng của  lúc trước là sự im lặng ăn ý, còn sự im lặng của hiện tại lại khiến người ta ngượng ngùng không thôi.

Thực ra cũng không phải tại Triệu Vũ không thích hợp học hành. Thời cấp ba, Lý An Sinh từng vì mong muốn có thể thi vào đại học N ở Đế Đô mà điên cuồng ra sức học tập, đồng thời điên cuồng bổ túc cho Triệu Vũ, cứng rắn đưa kết quả thi của Triệu Vũ từ 50 điểm lên đến tận 120 điểm, khiến cho đến cả giáo viên chủ nhiệm của Triệu Vũ cũng phải kinh ngạc thốt lên kì tích, thì nói anh ta không thích hợp học hành có phần nực cười. Cứ thế, thành tích của Triệu Vũ ngày một ổn định, anh ta rốt cuộc cũng có thể cắn răng hoàn thành cấp độ cơ bản, chuyển sang cấp độ trung bình. Tuy không thể so với Lý An Sinh từ nhỏ đã là học sinh giỏi, thế nhưng so với kết quả học tập mười mấy năm qua của anh ta mà nói, đã đủ xưng một tiếng “cá chép hóa rồng”. Trên thực tế, Triệu Vũ cũng không mơ mộng quá nhiều, chỉ mong bản thân có thể học đại học ở cùng một nơi với Lý An Sinh, mặc kệ cả hai có cùng trường hay là không. Nếu như cha anh ta không xảy ra chuyện, nếu như anh ta không máu nóng bốc lên hành động theo cảm tính, nếu như…

Bát nước hắt đi không thể hốt lại, trên đời không có nhiều nếu như như vậy…

Triệu Vũ ghét việc bản thân mình cứ mãi luẩn quẩn như một oán phụ, vì thế, thẳng thắn quay đầu ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn dòng xe như nước.

Kì thi cấp ba kết thúc.

Lý An Sinh không ngoài dự liệu, thi đỗ vào Nhất Trung – một trường cấp ba đứng đầu Ngô Thành. Bình thường mà trong nhà có con thi đỗ như vậy, phụ huynh nhất định sẽ làm dăm mâm mời khách. Cố tình, Lý An Sinh lại cứ làm như chuyện đó chẳng có gì là to tát, khiến cho một đám nhìn mà giận ngứa cả răng!

Lại nói, đám bạn của Triệu Vũ hầu như tên nào cũng có kết cục tương đối bi thảm. Nhị Cẩu cùng Tưởng Điềm Điêm điên cuồng học thêm nửa năm, cuối cùng vẫn là theo bước anh Vũ, nộp giấy xin vào cấp ba tư thục Quang Minh. Gà Mái thì đáng thương hơn, dựa vào đầu óc của cậu ta thì cho dù có nhồi thế chứ nhồi nữa cũng vô dụng, cuối cùng chỉ đành nước mắt ngắn nước mắt dài ôm bọc tiến vào trường nghề. Theo như mẹ cậu ta nói thì là “Tương lai về kế thừa cái cửa hàng đồ ăn của gia đình là được!”

Một cuộc thi đi qua, người vui kẻ buồn, chỉ mình Triệu Vũ là hưng phấn bừng bừng, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc mình cũng có thể thoát khỏi cái trường cấp hai tồi tàn này, chính thức trở thành một anh Vũ đầu đội trời chân đạp đất!

Kì nghỉ hè dài dằng dặc sau kì thi, Triệu Vũ hầu như ở cùng Lý An Sinh. Sở dĩ nói hầu như, là bởi vì lúc vừa mới thi xong, mẹ Triệu Vũ để thưởng cho sự “học hành vất vả” của con trai mà dứt khoát bỏ lại cha Triệu cực khổ làm việc, dẫn theo anh ta ra nước ngoài chơi một chuyến! Mặc dù Triệu Vũ tự nhủ mẹ à, con trai mẹ học hành không hề vất vả tẹo nào, thì ngoài mặt vẫn là vui vẻ tiếp thu. Hai mẹ con đi chơi một chuyến, mẹ Triệu đương nhiên điên cuồng mua sắm một đống quần áo giày dép không nói, Triệu Vũ cũng là mang về không ít đồ lưu niệm, bạn thân anh chị em không ai là không có phần.

Tuy thế, quà của Lý An Sinh lại rất khác. Triệu Vũ biết Lý An Sinh đặc biệt thích đọc sách, tiếng Anh giỏi không để đâu cho hết, liền đặc biệt mang về một quyển bản gốc! Mặc dù bản thân Triệu Vũ cảm thấy mấy tên mọt sách rất ngốc, thế nhưng Lý An Sinh lại ngoại lệ không giống. Tên nhóc này rất tốt, mà tốt chỗ nào, anh ta cũng không nói rõ được. Chỉ biết là Lý An Sinh không giống như bất kì người anh em huynh đệ nào của anh ta. Cái đám kia, bao gồm cả Nhị Cẩu và Gà Mái, xếp chung một chỗ chỉ khiến người ta nghĩ ngay đến mấy chữ cà lơ phất phơ (đương nhiên anh ta không tính). Duy chỉ có mình Lý An Sinh, sống lưng vẫn luôn đứng thẳng, cổ dài vai phẳng, trắng trẻo xinh đẹp. Đã thế, Lý An Sinh lại còn đặc biệt hiểu chuyện, lúc nghe anh ta nói, nửa câu cũng không cắt ngang, đợi đến phiên mình thì từ tốn chậm rãi giảng giải. Quá khứ, Triệu Vũ từng rất ghét loại con trai ẻo lả này, thế nhưng, không biết tại sao, anh ta cứ nhìn đến Lý An Sinh là lại thấy thực thích.

Ngoại trừ một việc, chính là Lý An Sinh trời sinh tính tình khó đoán! Có đôi khi cậu ta ầm ĩ cãi cọ, cậu ta lại thực chất không hề giận hờn. Thế nhưng có đôi khi cậu ta im lặng không nói, cái mặt lại trắng đến phát sầu.

Giống như hiện tại, Triệu Vũ đang ngồi trên nền nhà, liên thanh kể cho Lý An Sinh nghe lúc ở nước ngoài, mình làm sao dùng “thank you” cùng “sorry” giao tiếp với người khác, rồi lại như hiến vật quý mà đưa quà cho Lý An Sinh. Ấy vậy mà, Lý An Sinh lại chỉ rũ mắt không nói lời nào. Người ngoài nhìn khẳng định đoán không ra, nhưng Triệu Vũ chỉ cần liếc mắt liền biết Lý An Sinh đây là đang rầu rĩ không vui.

Triệu Vũ cũng là sầu, hỏi “Cậu lại giở bệnh gì nữa thế? Đều là đàn ông, có gì thì nói thẳng đi.”

Lý An Sinh “… Không có gì.”

Kỳ thực, lúc này, bạn nhỏ Lý An Sinh đang cân nhắc rất nhiều thứ. Cậu ta thầm nghĩ, thứ nhất, cậu ta hiện đã thi đỗ Nhất Trung, Triệu Vũ lại học ở Quang Minh, đôi bên cách nhau tận mười mấy phút đồng hồ, lấy cuộc sống tiền hô hậu ủng của Triệu Vũ thời cấp hai ra xem xét, e là sau này cả hai sẽ không thể có cơ hội ngồi cùng nhau như thế này. Thứ hai, cậu ta biết nhà Triệu Vũ giàu, thế nhưng, những thứ mà Triệu Vũ trải qua còn vượt xa điều mà cậu ta có thể tưởng tượng tới, tâm tư liền vì thế mà càng trở nên tuột dốc không phanh. Những suy nghĩ gần như tâm lí bệnh hoạn này, Lý An Sinh đương nhiên không thể nói ra, chỉ đành chậm rãi điều chỉnh trạng thái, cúi đầu mở ra sách mà Triệu Vũ tặng, lật xem mấy tờ rồi bật cười “Anh, anh có biết anh mua sách gì không?”

Triệu Vũ thấy Lý An Sinh nở nụ cười, sầu muộn nháy mắt tiêu tan. Anh ta cũng ghé đến gần nhìn xem, thế nhưng chữ cái quanh co uốn lượn thực không nhìn ra là đang viết cái gì “Sách gì?”

Lý An Sinh cười đến hai mắt cong cong “Thực đơn.”

Triệu Vũ “… Hả?!”

Anh ta vội vàng giật lấy lật nửa ngày, cuối cùng thẹn quá hóa giận nói “Sao lại không chèn thêm cái ảnh vào chứ! Làm người ta biết thế quái nào  được là thực đơn!”

Lý An Sinh mỉm cười nhìn Triệu Vũ, thấy đối phương giận đến vành tai đều đỏ, trái tim lạnh lẽo như tan chảy, thậm chí còn không ý thức được giọng mình có cỡ nào mềm mại “Em thích lắm. Thôi, để em chơi game với anh.”

Những ngày hè tháng bảy, gió từ điều hòa vù vù thổi tới, có hai tên trai trẻ làm ổ trên sofa chơi game.

Kỳ thực, Lý An Sinh không quá thích chơi game, thế nhưng cậu ta lại rất thích nhìn người bên cạnh vừa hưng trí bừng bừng chơi game, vừa giương nanh múa vuốt kêu la. Kỳ thực, bài tập về nhà của Nhất Trung rất nhiều, thế nhưng Lý An Sinh thà thức đêm làm bài cũng không muốn bỏ lỡ bất kì một buổi chiều vô nghĩa nào ở nhà Triệu Vũ. Kỳ thực Triệu Vũ cảm thấy chơi game với người không đáng để coi là đối thủ rất nhàm chán, thế nhưng anh ta vẫn tình nguyện cầm tay hướng dẫn đối phương cách chơi. Kỳ thực, trình độ của Triệu Vũ hoàn toàn có thể xưng bá trong đám anh em, thế nhưng thi thoảng anh ta vẫn cố tình để thua một vài ván. Kỳ thực,… Có rất nhiều kỳ thực, đều là do con người cam tâm tình nguyện đánh đổi để thành toàn. Cuộc đời, may mắn rất là có hai chữ “kỳ thực”, mà không may mắn nhất chính là không có hai chữ “giá mà”.

Triệu Vũ thầm nghĩ, con người thật kì quái, lúc được người ôm ấp thì không màng để tâm, mất đi rồi lại tìm mọi cách hồi tưởng. Một từ thôi, tiện (ti tiện)!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.