Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 22




Lại nói, hôm đó, sau khi về đến nhà, không biết có phải do nhớ đến bạn trai cũ hay không mà Triệu Vũ ngủ ngon vô cùng. Mãi đến sáng sớm ngày hôm sau, anh ta mới dậy tắm rửa, rồi mang theo tâm trạng hưng phấn đi làm.

Mẹ Triệu hâm nóng cháo cho con trai, bánh mì cắt lát mua từ siêu thị cũng phết sẵn một lớp mứt hoa quả bày ra đĩa. Mặc dù bà có một tài năng thiên phú khiến người người giận sôi là nấu ăn cực cực kì dở thì Triệu Vũ vẫn húp sùm sụp như lang như hổ, thậm chí còn giơ ngón tay cái cổ vũ mẹ mình.

Mẹ Triệu vớt tiếp hai quả trứng luộc trà, ép con trai “Ăn nhiều một chút, không ăn làm sao mà có sức khỏe được.”

Triệu Vũ dở khóc dở cười chọc chọc quả trứng “Con cũng đâu phải đứa trẻ lên năm… Thôi được rồi, con ăn con ăn, đồ mẹ nấu ngon như vậy, không ăn nào xứng danh là người Trung Quốc chứ, đúng không mẹ?”

“Đồ dẻo mỏ!” Trong mắt mẹ Triệu tràn đầy sự vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra trách cứ. Mặc dù đã xấp xỉ năm mươi tuổi, nhưng nhìn bà, người ta vẫn có thể nhận ra nét đẹp từ những ngày còn xuân “Đêm qua ba con trực đêm, vừa mới về thôi. Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của năm mới, biểu hiện cho tốt vào nhé.”

Triệu Vũ đối với việc mẹ luôn con mình như trẻ con đã là bất lực hết thuốc chữa, cho nên bà nói gì anh ta cũng đều vâng vâng dạ dạ nghe hết.

Trước khi ra cửa xỏ giày, anh ta nhét một quả trứng vào miệng, ồm ồm nói “Mẹ, con đi đây, mẹ nghỉ chút đi, đừng vất vả quá nhé.”

Triệu Vũ đi rồi, mẹ Triệu vẫn hô vọng ra dặn người lái xe cẩn thận, rồi thì cầm theo mấy lát bánh mì, đừng chạy, bla bla… Công ty cách nhà không xa, Triệu Vũ quyết định đi bộ đi làm. Lúc đến nơi, thời gian hãy còn cách giờ làm việc tận nửa tiếng.

Thật ra, đối với lái xe mà nói, công ty cũng không quá khắt khe trong việc giờ giấc. Nhất là lái xe chạy hàng thì lại càng không cần ngồi trong phòng làm việc, bởi vì cứ khi nào có đơn thì mới phải đi. Chỉ riêng Triệu Vũ là khác. Trước đây, anh theo bạn bè tự mình chạy hàng, cuộc sống chỉ bữa có bữa không, có thể vào công ty, lấy được thu nhập ổn định đã là may mắn lắm rồi. Cơ mà, nhìn xa hơn, thì Triệu Vũ không chỉ muốn dừng lại ở thế. Chạy hàng thường không phân ngày đêm dài ngắn, một năm có hơn nửa số thời gian là bôn ba trên đường, mấy người lớn tuổi như lão Vương hầu như ai cũng mắc mấy bệnh liên quan đến nghề nghiệp. Giờ Triệu Vũ còn trẻ, sức khỏe còn trụ được, thế nhưng vài tuổi nữa thì sao đây? Anh ta bằng cấp không cao, lại thêm không có sở trường gì đặc biệt, cho nên muốn dùng bản chất chăm chỉ cần cù của chính mình hòng tranh thủ sự quen mặt của các sếp, biết đâu lại được vào văn phòng ngồi, không cần mưa gió nóng lạnh đều mài mặt ngoài đường nữa.

Chẳng ngờ, kế hoạch mà Triệu Vũ vẫn luôn âm thầm tính toán, lại gặp trắc trở ngay ngày đầu tiên đi làm sau Tết!

“Cách chức tạm thời á?” Triệu Vũ trấn áp giọng nói hỏi “Vì sao?”

Quản lí vẻ mặt lúng túng đáp “Tiểu Triệu, cậu biết đấy, tôi thì tôi lúc nào cũng coi trọng cậu cả… Cơ mà lần này không phải ý của tôi, haiz, thôi, cậu cứ uống trà trước đi đã.”

Triệu Vũ hít một hơi thật sâu, cầm chén trà lên. Nước trà đắng chát đọng lại chỗ cổ họng vài giây rồi nhanh chóng tan mất. Anh ta hỏi tiếp “Tôi có chỗ nào làm không tốt sao?”

Quản lí “Thì là cái đơn hàng của công ty bên Đế Đô đó, việc cậu nhầm lẫn thời gian giao hàng…”

“Cái đó là lỗi bên họ mà.” Triệu Vũ cố gắng kiềm giọng “Lần trước tôi đã giải thích hết rồi thây.”

“Tôi biết, tôi biết. Nhưng mà đây là do cấp trên chỉ đích danh cậu, tôi cũng nói giúp cậu trước mặt ông chủ không ít…” Quản lí do dự nói, nhìn cậu trai trẻ ổn trọng ít lời, chăm chỉ chịu khó chịu khổ trước mặt, ông chung quy vẫn là có chút không đành lòng “Haiz, tôi nói thật nhé, Tiểu Triệu, cậu đắc tội với người bên công ty kia rồi.”

Triệu Vũ nhìn ông ta.

“Cậu biết đấy, công ty bên Đế Đô là một khách hàng quan trọng của chúng ta. Tôi e là cậu vô tình làm phật ý ông chủ bên kia, khiến cho cậu ta lúc đi ăn với giám đốc Tôn bên mình, có nói gì đó…”

Lý An Sinh.

Triệu Vũ nhắm hai mắt lại. Anh ta không ngờ Lý An Sinh lại hận mình đến thế. Anh ta cứ cho là một lần gặp gỡ ngẫu nhiên, đôi bên coi nhau như người xa lạ đã là một cái kết đủ bad ending lắm rồi, không nghĩ tới, mọi thứ còn có thể tàn bạo hơn gấp trăm vạn lần. Triệu Vũ nhịn không được nhớ lại ngày gặp Lý An Sinh, người thanh niên kia tuy bên ngoài mặt không đổi sắc, tác phong nhanh nhẹn, ngoại hình tuấn tú, thế nhưng hóa ra trong lòng cậu ta lại hận anh đến nghiến răng nghiến lợi. Triệu Vũ tức đến bật cười.

Việc này, đổi lại là Triệu Vũ của bảy tám năm trước, anh ta chắc chắn sẽ không hề do dự mà làm chết đối phương. Hay nếu như lần này, đối tượng là bất kì ai khác ngoài Lý An Sinh, Triệu Vũ cũng không ngần ngại ác khẩu một phen. Thế nhưng chuyện này, lúc này, lại cứ nhất định phải là Lý An Sinh. Trong lòng Triệu Vũ giống như trút được gánh nặng mà nghĩ “quả nhiên là thế”. Lửa giận ngùn ngụt lúc mới đến cứ vậy bị dập tắt trong im lặng.

“Tiểu Triệu à, chỉ là cách chức tạm thời thôi. Có lẽ dăm ba ngày sau, không thì nửa tháng, hoặc một ngày nào đó, sếp tổng lại cho gọi cậu về… Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ nói tốt mấy câu giúp cậu trước mặt giám đốc Tôn.”

Triệu Vũ đáp “Cảm ơn anh, quản lí Tạ.”

Quản lí lại an ủi thêm mấy câu, nhưng Triệu Vũ chẳng buồn nghe nữa. Anh ta mượn cớ rồi nhanh chóng rời đi.

Ngô Thành những ngày tháng hai tháng ba, không khí ẩm ướt, mờ mịt, hệt như người vừa giãy dụa đi ra khỏi mùa đông giá rét. Triệu Vũ đứng bên lề đường, nhìn xe cộ qua lại như mắc cửi mà chậm rãi hồi phục tinh thần. Thực ra, anh ta cũng biết, công ty này hầu như không có chế độ gì đáng nói, mọi thứ đều là ông chủ nói sao nghe vậy. Mà cái vị ông chủ họ Tôn kia lại là một người suy nghĩ nhất thời, biết đâu ngày nào đó thiếu người, ông ta lại gọi anh về. Lại nói, việc tay chân cũng không khó tìm, coi như tháng này không có lương dăm ba ngày vậy…

Triệu Vũ tự tìm đủ loại lí do, nhưng rốt cuộc anh ta vẫn không dẹp được nỗi ấm ức trong lòng.

Nếu như cậu thật sự hận tôi, cậu mắng tôi đánh tôi thế nào tôi cũng chịu, cớ gì phải trước mặt thì tỏ vẻ không sao, sau lưng lại âm thầm đi ngáng chân tôi?

Triệu Vũ đã sắp không còn phân rõ bản thân mình đến cùng là giận Lý An Sinh hại mình bị cách chức tạm thời, hay là giận Lý An Sinh coi mình như người xa lạ. Anh ta chỉ biết, sự nhẫn nại mà anh ta phải khổ sở nuôi dưỡng suốt bao năm qua, lúc này đang mọc ra đôi cánh nhỏ, bay xa khỏi anh ta, đến tận trước cổng công ty chỗ Lý An Sinh.

Trước đây, Triệu Vũ từng đến đây đưa hàng rất nhiều lần, cũng coi như là quen đường quen lối. Anh ta nói với bảo vệ mình muốn tìm Lý An Sinh, bảo vệ liền dẫn anh ta vào quầy tiếp tân. Cô nàng đứng sau quầy vừa tra thông tin lịch hẹn vừa gọi điện thoại. Sau mấy lần nhấc máy lên thả máy xuống, Triệu Vũ mới được người đưa tới chỗ thang máy. Đến lúc này thì cơn giận của anh ta đã gần như tiêu hết. Lúc ngồi trên chiếc sofa bằng da thật, Triệu Vũ có chút không biết nên khóc hay nên cười. Anh ta như này là sao chứ? Tùy tiện đến tìm, ai biết cái tên người yêu cũ thù vặt kia có hay không sẽ càng tạo thêm cho anh ta nhiều phiền phức? Lần này anh ta xác định khỏi về công ty đi làm luôn rồi!

Cơ mà mặc kệ, thua người không thua trận, cùng lắm thì thất nghiệp ngồi nhà. Triệu Vũ mặt không đổi sắc ngồi trên sofa, trên người là bộ đồ đã cũ được mua từ ứng dụng mua bán trực tuyến taobao, ngón tay thon dài khẽ khàng gõ nhịp trên đùi. Mặc dù cuộc sống tạm bợ lâu ngày khiến khí chất của Triệu Vũ tan đi không ít, thế nhưng vào giờ này phút này, anh ta vẫn có thể lộ ra một bộ không sợ trời không sợ đất như xưa.

Lý An Sinh đến muộn. Lúc đẩy cửa ra, nhìn thấy Triệu Vũ như thế, hầu kết cậu ta vô thức cuộn cuộn. Nhưng rất nhanh, cậu ta đã thong thả đi đến sofa đối diện ngồi xuống.

Triệu Vũ “Chào giám đốc Lý.”

Mí mắt Lý An Sinh giật giật “Anh cứ gọi tôi như trước là được.”

Triệu Vũ hé miệng, lại không khỏi buồn cười nghĩ, gọi như trước là được? Gọi thế nào? Lúc còn chưa thân thiết với Lý An Sinh, anh ta từng gọi cậu ta là “Ê”, là “Thằng ẻo lả”, rồi thì “Thằng ngốc”. Sau khi thân rồi thì đủ loại xưng hô buồn nôn như “Bảo bối”, “Vợ”, “Em yêu”… Lúc trên giường thì lại càng thêm đa dạng, có khi cả hai còn không e ngại mà hô to “anh hai”. Trong tình huống này, Lý An Sinh bảo anh ta phải gọi cái nào cho hợp? Triệu Vũ nghiêm túc suy nghĩ mấy giây, cuối cùng quyết định bỏ qua vấn đề này. Anh ta hắng hắng cổ họng “Ờm, tôi đến là để xin lỗi cậu.”

Lý An Sinh bình tĩnh hỏi “Xin lỗi vì cái gì?”

Triệu Vũ nhìn thẳng cậu ta, phát hiện đôi mắt đen tuyền của đối phương vẫn y hệt như xưa, không lộ ra một chút tâm tư nào. Anh ta cười cười, chiếc răng nanh lấp lóe “Hồi cấp hai cấp ba, tôi còn trẻ, không hiểu chuyện… Haiz, cũng không phải tôi muốn trốn tránh trách nhiệm, chính là lúc đó làm rất nhiều chuyện không tốt, thường xuyên bắt nạt cậu, cho nên hôm nay đặc biệt tới xin lỗi.”

Lý An Sinh không đáp.

Tình huống này thực con mẹ nó xấu hổ! Triệu Vũ bị cậu ta nhìn đến cả người tê dại, giả bộ trấn định hỏi “Thế nào?”

“Hẳn là tôi xin lỗi anh mới đúng.” Lý An Sinh mở miệng “Tôi còn sai nhiều hơn anh.” Ngừng một chút, lại tiếp “Thời gian qua anh sống có tốt không?”

Triệu Vũ vốn không muốn tranh luận với người yêu cũ xem ai mới là người nên nói xin lỗi, cho nên vừa nghe vậy liền cười đáp “Tốt lắm, nếu như có thể tiếp tục đi làm thì càng tốt.”

Lông mi Lý An Sinh giật giật. Cậu ta hầu như có thể hiểu được điều mà Triệu Vũ đang ám chỉ. Bởi vì, tối qua, Lý An Sinh ở quán karaoke không lâu đã phải chạy vội đến tham gia một bữa tiệc. Trong bữa tiệc đó, vừa hay có ông chủ của công ty chỗ Triệu Vũ làm việc. Chuyện liên quan đến Triệu Vũ, cậu ta vẫn luôn lưu tâm. Không nghĩ tới, cái vị ông chủ kia tuy lòng dạ không sâu nhưng lại thích a dua nịnh hót, cậu ta chẳng qua mới nói dăm ba câu hồ ngôn loạn ngữ, đối phương đã hung hăng vỗ ngực biểu thị chắc chắn sẽ cho cậu ta một câu trả lời hợp ý. Không ngờ mới cách có một ngày, câu trả lời đã được đưa đến tận cửa, đã vậy… Lý An Sinh hết sức ngạc nhiên thốt lên “Anh làm ở công ty đó thật à?”

Triệu Vũ suýt thì chết sặc! Cậu bị mù hay là bị làm sao thế hả? Lần trước tôi vất vả chạy hàng cả đêm đến giao cho cái công ty ngu ngốc nhà cậu, bị tên nhân viên ngu ngốc ép trả kêu lầm ngày, hại tôi bây giờ bị cách chức tạm thời, mà cái thằng người yêu cũ ngu ngốc là cậu hãy còn tròn mắt nhìn tôi? Cái gì gọi là “anh làm ở công ty đó thật à”? Triệu Vũ tức giận hỏi ngược lại “Tôi không làm ở đó thì ở đâu, cậu nói gì với ông chủ chúng tôi?”

Lý An Sinh hơi mím môi “Tôi cho là…” Cậu ta nói được một nửa liền ngừng lại, chuyển ngoắt sang vấn đề khác “Anh Vũ đổi tính rồi sao?”

“Không đổi tính, cũng không đổi giới.” Giọng Triệu Vũ lạnh như thời tiết Bắc Cực “Cậu đừng gọi tôi là anh Vũ nữa. Nói thật nhé, giám đốc Lý, giờ tôi chỉ sống nhờ chút tiền lương ít ỏi này, có gì thì cậu giơ cao đánh khẽ… Quen nhau lâu vậy rồi, ít nhiều cũng coi như là bạn bè đúng không?”

Giám đốc Lý vốn dĩ vẫn luôn không muốn dừng lại ở mức bạn bè. Bản tính nhạy cảm khiến cậu ta như bắt được cái gì đó trong lời của Triệu Vũ, vì thế cậu ta vẫn tỉnh bơ hỏi “Bác trai có khỏe không?”

Triệu Vũ chả hiểu ra làm sao “Khỏe lắm, ăn ngon uống ngọt.”

Suy nghĩ trong lòng Lý An Sinh trăm ngàn vạn chuyển. Nếu đã không phải cậu chủ muốn nếm thử khói bụi nhân gian, vậy chắc chắn là trong nhà Triệu Vũ đã xảy ra chuyện! Mà cha Triệu Vũ đã khỏe mạnh, vậy thì không lý nào là chuyện phân chia tài sản. Có lẽ là do Triệu Vũ xảy ra mâu thuẫn với gia đình, cho nên mới bỏ nhà ra đi? Nghĩ nghĩ, Lý An Sinh lại thấy ý tưởng này có khả năng là thật. Vì cha mẹ Triệu Vũ chính là mẫu hình cha hiền mẹ đảm dễ bị bắt nạt, cộng thêm việc hai người chỉ có mỗi một thằng con trai, cho nên lúc nào cũng hận không thể cưng như cưng ông trời. Hồi còn học cấp 2, Tiểu Triệu được “chiều quá hóa hư” đã từng không ít lần cãi nhau với cha mẹ đến long trời nở đất. Lý An Sinh không hiểu sao lại thấy có phần may mắn, thậm chí may cái gì đến bản thân cậu ta cũng không rõ.

Cậu ta bất ngờ hỏi “Anh có muốn đến công ty chúng tôi làm không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.