Tro Tàn Của Yêu Thương

Chương 43: Xin lỗi tôi đã kết hôn! (1)




"Mặc Thư Kỳ, ngươi không muốn uống rượu mời mà muốn uống rượu phạt, ôi ôi u, bọn tỷ muội, các ngươi nhìn một cái, ngươi nhìn khuôn mặt nhỏ này." Có người không sợ chết tiến lên muốn ôm lấy cằm của Mặc Thư Kỳ. Mắt nàng lộ tia bất chánh, dùng sắc mặt buồn nôn kia của nàng tùy ý đánh giá Mặc Thư Kỳ.

Trong mắt Mặc Thư Kỳ loé ra một tia sáng lạnh, mấy tên đệ tử kia còn không thấy rõ động tác của nàng liền nhìn thấy bàn tay kia của đệ tử bà nằm ở trên mặt đất. Nàng ôm tay của mình, không ngừng khóc thét. Nhìn kỹ, tay của tên đệ tử kia vừa mới đưa về phía Mặc Thư Kỳ đã biến thành màu đen, không lâu tiếng khóc thét của tên đệ tử kia dần dần nhỏ đi, mãi đến tận biến mất.

Lúc này Lâm Khiếu Thiên mới nhớ tới người này không chỉ có tâm tư kín đáo, võ công cao cường, còn là Y Tiên tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, vốn tưởng rằng niêm phong võ công của nàng lại là có thể làm mất đi kiêu ngạo của nàng, nhưng mình vẫn là đã coi thường nàng: "Mặc Thư Kỳ, ngươi không nên quá kiêu ngạo, thu hồi móng vuốt của ngươi, ngoan ngoãn đi theo ta."

Mặc Thư Kỳ thản nhiên nhìn bà một cái: "Ta nói rồi, tự ta sẽ đi, không muốn để cho những đệ tử kia của ngài vô duyên vô cớ chết đi thì đừng để cho các nàng tới gần ta." Mặc Thư Kỳ vừa mới nói xong những đệ tử kia vây quay bên cạnh bà liền dồn dập chạy rất xa.

Mặc Thư Kỳ châm chọc nhìn Lâm Khiếu Thiên một cái.

Lâm Khiếu Thiên vừa tức vừa không thể làm gì, bà rất là kiêng kỵ với độc thuật của Mặc Thư Kỳ, không dám tiến lên phía trước, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng: "Không cần phải để ý đến nàng, đi thôi." Nói xong vung tay áo một cái, đi về phía trước. Những đệ tử kia của bà cũng dồn dập đuổi tới.

Lâm Lam nâng Mặc Thư Kỳ dậy đi từ từ theo phía sau các nàng, lúc Mặc Thư Kỳ bắt đầu đứng dậy hơi có thâm ý nhìn một chút về sườn núi nhỏ phía sau mình, trên sườn núi, một bụi cỏ nhỏ cô độc đung đưa đón gió.

Khi các nàng đi rồi, một hắc y nhân chậm rãi từ sau sườn núi nhỏ hiện thân, nàng nhìn nơi Mặc Thư Kỳ rời đi, phát ra nụ cười dày đặc làm cho người nghe sợ hãi.

* * *

Sáng sớm sau khi thức dậy Mặc Vong Trần phát hiện Tố Ngọc các lẳng lặng, hắn đi chung quanh tìm bóng người Mặc Thư Kỳ, nhưng là đi khắp nơi cũng không tìm thấy, đến sân sau hắn gặp Thôi chưởng quản từ viện Tử Kinh đi qua: "Thôi chưởng quản, ngươi biết Tiểu cô cô đi đâu không?"

Thôi chưởng quản sau khi nhìn thấy hắn hơi khom người lại: "Công tử, sáng sớm Các chủ liền đi ra ngoài vào lúc này còn chưa có trở lại."

"Đi ra ngoài? Làm gì? Sáng sớm?" Mặc Vong Trần rất nghi ngờ.

"Các chủ đi chỗ nào thuộc hạ làm sao biết." Thôi chưởng quản lúng túng mở miệng.

"À, được rồi được rồi, ngươi trước tiên đi làm việc đi." Bất đắc dĩ Mặc Vong Trần chỉ có thể phất tay một cái cho nàng rời đi.

Thôi chưởng quản gật đầu cung kính với hắn: "Vậy thuộc hạ liền đi xuống trước."

"Ừm ừm, đi đi, đi đi." Mặc Vong Trần thiếu kiên nhẫn gật đầu.

Mặc Vong Trần tẻ nhạt đi ra Tố Ngọc các, ở trên đường lắc qua lại, chuyện của Mặc Thư Kỳ thêm vào tiếng ồn ào của buôn bán nhỏ ven đường làm cho hắn cảm thấy trong lòng hơi buồn rầu, trong lúc hắn đi loạn lung tung không có mục đích thì có một bóng người chặn lại tầm mắt của hắn.

"Vị công tử này chính là công tử Mặc gia?" Chu Cầm bình thản hỏi. Chu Cầm rời khỏi Chu gia khắp nơi tìm kiếm Mặc Thư Kỳ lúc trước mang mẫu thân mình đi, nhưng là vẫn luôn không thu hoạch được gì, trong lúc nàng ngồi ở trà lâu nghỉ ngơi thì nhìn thấy bóng người Mặc Vong Trần, vì vậy liền xuống tìm hắn.

"Ngươi là ai?" Người này có dung mạo thật là đẹp mắt, mặc dù không bằng Tiểu cô cô, thế nhưng cũng là có một phong vị khác, nhìn thấy nàng hỏi mình, Mặc Vong Trần có chút mờ mịt.

Nhìn ánh mắt Mặc Vong Trần mờ mịt tâm Chu Cầm đột nhiên nhảy một cái, nàng vội vã trả lời: "Vậy à? Tại hạ là Nhị tiểu thư Chu gia - Chu Cầm."

"Là ngươi? Ngươi có chuyện gì không?" Biết nàng là nữ nhi của kẻ thù mình sau đó Mặc Vong Trần lạnh lùng nói: "Thế nào? Ngươi muốn báo thù hả?"

"Không không không, Mặc công tử hiểu lầm, tại hạ Chu Cầm cũng không phải tới báo thù, chỉ là tại hạ muốn đến hỏi rõ những chuyện kia của gia mẫu làm." Chu Cầm giải thích.

"Ngươi hỏi sai người rồi, ta cũng không rõ ràng lắm, ngươi hãy tìm người khác đi." Mặc Vong Trần thiếu kiên nhẫn mở miệng, nói xong tránh khỏi Chu Cầm liền muốn rời đi.

Nhìn thấy Mặc Vong Trần không để ý tới mình Chu Cầm không thể không đưa tay ngăn hắn lại: "Mặc công tử xin chờ một chút, tại hạ cũng không phải là muốn biện hộ cho mẫu thân của mình, chỉ là muốn điều tra rõ nguyên nhân trong đó, kính xin Mặc công tử phối hợp."

"Ngươi này chuyện gì xảy ra thế, đều nói rồi ta không biết, ngươi còn muốn như thế nào nữa." Mặc Vong Trần buồn bực nhìn nàng.

"Mặc công tử, ngươi cũng là người có phụ mẫu, cho nên hẳn phải biết làm nữ nhi khó xử như thế nào, ta không thể liều mạng với mẫu thân của mình sao, cho nên kính xin công tử có thể nói cho ta biết chân tướng." Chu Cầm thành khẩn nói.

Nhắc tới phụ mẫu, đáy lòng Mặc Vong Trần chìm xuống, hắn căm giận mở miệng: "Phụ mẫu? Thật sự là buồn cười, phụ mẫu ta đã bị mẫu thân của ngươi hại chết, ngươi bây giờ lại xin ta đi thông cảm cho ngươi, ngươi nói lời này sẽ không cảm thấy mặt đỏ sao?"

Sau khi ý thức được mình nói chạm vào nỗi đau của hắn Chu Cầm vội vàng nói: "Xin lỗi."

Mặc Vong Trần nhìn nàng thật lâu, lâu đến người trên đường đều bắt đầu quan tâm hai người bọn họ: "Tiểu công tử, ngươi cũng đừng nổi giận với thê chủ nhà ngươi, ngươi nhìn xem, nàng đã biết sai rồi nói xin lỗi với ngươi, ngươi liền tha thứ cho nàng đi, có câu nói: phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường hòa thuận, xem dáng vẻ thê chủ nhà ngươi thành khẩn như thế, ngươi hãy trở về cùng nàng đi thôi." Một ông lão khuyên nhủ.

Mặc Vong Trần bị tức đỏ mặt: "Lão gia gia, ngài hiểu lầm rồi, nàng không phải thê chủ nhà ta, ta không quen biết nàng."

"Ai nha, tiểu công tử, ngươi cũng đừng tức giận, ngươi xem thê chủ nhà ngươi lớn lên anh tuấn phóng khoáng như thế, vừa nhìn liền biết là thê chủ tốt hiếm thấy, ngươi liền cẩn thận quý trọng nàng đi." Lại có người trên đường khuyên nói.

"Ta... ta... ta... " Mặc Vong Trần bực mình một hồi, hắn mạnh mẽ nhìn Chu Cầm một cái: "Đều là ngươi sai, còn không mau giải thích."

"Xin lỗi, Mặc công tử."Chu Cầm vội vàng xin lỗi, không biết làm sao vừa mới bị người gặp nói thành mình và Mặc Vong Trần là hai phu thê trong lòng mình dĩ nhiên có chút vui mừng: "Các vị, các ngài hiểu lầm rồi, tại hạ và vị công tử này chỉ là bằng hữu cũng không phải là phu thê, cám ơn lòng tốt của các vị."

Người vây xem nghe được nàng nói vậy cũng không có hứng thú mà tản ra.

"Mặc công tử... " Chu Cầm vừa muốn nói chuyện, lại bị Mặc Vong Trần đánh gãy.

"Được rồi, Chu tiểu thư, ta thật sự không biết, ngươi cũng đừng uổng phí tâm tư ở trên người ta, tất cả mọi chuyện đều là Tiểu cô cô ta..., chủ nhân của ta biết, ta cũng không rõ ràng." Mặc Vong Trần vốn muốn nói tới Tiểu cô cô, nhưng là nghĩ tới ở trên Đại hội võ lâm lúc trước Mặc Thư Kỳ cũng không có bại lộ quan hệ của hai người, nhất định là có lý do gì đó. Mình cũng không thể làm hỏng chuyện của nàng được, vì vậy liền công bố Mặc Thư Kỳ là chủ nhân của mình.

Chu Cầm cau mày, nàng nhìn Mặc Vong Trần không giống như là dáng vẻ đang nói láo: "Chủ nhân Mặc công tử chính là vị nữ tử bạch y kia ngày đó xuất hiện ở trên Đại hội võ lâm sao?"

"Đúng thế." Mặc Vong Trần gật đầu.

"Vậy Mặc công tử, không biết chủ nhân của ngươi hiện đang ở nơi nào?" Chu Cầm hỏi.

"Ta làm sao biết."

"Vậy Mặc công tử có thể mang tại hạ đi tìm chủ nhân của ngươi không? Tại hạ thật sự rất muốn biết chân tướng mọi chuyện." Bất đắc dĩ Chu Cầm không thể làm gì khác hơn là hỏi thăm Mặc Thư Kỳ đang ở đâu.

"Ta cũng không biết..." Mặc Vong Trần mới vừa nói cho Chu Cầm biết mình cũng không biết Mặc Thư Kỳ đang ở chỗ nào, bỗng nhiên có người ngắt lời hắn.

"Mặc công tử, ngài tại sao lại ở chỗ này." Chanh cau mày hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.