Trợ Lý Tuyến 1

Chương 8




Dịch: Tiểu Tán Tu

Biên: argetlam7420

Không bao lâu sau, Lão Ngũ mang trái cây hái được từ trong rừng chui ra.

“Lão gia, người nói xem khi nào thời loạn này mới chấm dứt.” Lão Ngũ chọn một quả tương đối ngon đưa cho Mạc Vấn.

Mạc Vấn mở mắt, đưa tay nhận trái cây Lão Ngũ đưa, bởi vì khô hạn kéo dài, trái cây trong núi so với lần trước nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa vỏ còn có nhiều nếp nhăn.

“Ý trời khó đoán.” Mạc Vấn cầm lấy trái cây trầm tư nói.

“Đất ở đây không bị con người động tới, trái cây ăn rất ngon.” Lão Ngũ vừa ngồm ngoàm nhai vừa nói.

Mạc Vấn không trả lời Lão Ngũ, đứng dậy đưa mắt nhìn lên trời, “qua giờ Thìn, Hắc Bạch Vô Thường rất nhanh sẽ quay lại.”

Mạc Vấn chưa nói sai bao giờ, giờ Thìn vừa trôi qua, Hắc Bạch Vô Thường lập tức xuất hiện.

“Chân nhân chuẩn bị xử lí thế nào.” Hắc Vô Thường xác định chính xác Thanh Vũ Môn ở ngay trên ngọn núi này.

“Bình chướng này là do Kim Tiên bố trí, nếu muốn đi đến Thanh Vũ Môn thì phải đánh tan nó.” Mạc Vấn trả lời, tuy rằng đều là Tiên Nhân, nhưng Thiên Tiên và Kim Tiên phát ra Linh Khí lại khác nhau, bình chướng này là Kim Tiên Linh Khí, hắn không thể nào yên lặng đi vào.

“Chân nhân hãy suy nghĩ lại.” Bạch Vô Thường ở bên nói ra, tuy rằng hắn không biết người nào bố trí bình chướng này, nhưng cũng biết tu vi người này là Kim Tiên, bố trí bình chướng này nhằm bảo vệ Thanh Vũ Môn trong thời loạn không gặp phải kiếp nạn, phá vỡ bình chướng không thể nghi ngờ sẽ đắc tội với vị Kim Tiên này, ngoài ra khi bình chướng biến mất, Thanh Vũ Môn có thể bị kẻ địch khác tấn công.

Mạc Vấn quay lại gật đầu với Bạch Vô Thường, sau đó đưa tay vào ngực lấy hộp đựng phù, vẽ một lá tinh tú phù, miệng nhẩm thần chú, phù rời khỏi tay, đón gió hóa thành một con Huyền Vũ khổng lồ, bởi vì tu vi của hắn bây giờ là Thiên Tiên, vì vậy Linh Khí biến thành Huyền Vũ cực kì to lớn, sau khi xuất hiện khiến cho cỏ cây xung quanh đều ngả rạp xuống.

Sau đó Huyền Vũ dưới sự điều khiển của Mạc Vấn từ trong núi bước nhanh về hướng đông nam, Mạc Vấn và Hắc Bạch Vô Thường đi theo sau, Lão Ngũ do dự một chút sau đó cũng vội vàng đi theo.

Huyền Vũ di chuyển nặng nề làm cho mặt đất ầm ầm chấn động, cũng không lâu sau, một con Bạch Hạc từ trong núi bay lên, nhằm về phía khu vực có Huyền Vũ, cho tới khi nhìn thấy Huyền Vũ xuất hiện ngoài núi, vội vàng xoay người bay trở về trong núi.

Không bao lâu sau, Huyền Vũ tới chân núi phía nam của Thanh Vũ Môn, người của Thanh Vũ Môn thấy vậy vội chạy tới chân núi, Thanh Vũ Môn đều là dị loại tu hành, đệ tử đều là nữ, lúc này có hơn mười nữ tử đi tới, đa số tuổi còn trẻ, mặc đạo bào không hề giống nhau, vàng xanh trắng đỏ đều có.

Bình chướng của Thải Y đạo cô tuy đem toàn bộ Thanh Vũ Môn bao lại, nhưng không ngăn cách âm thanh, lúc này chỗ cửa có một vị đạo cô mặc áo xanh nhằm thẳng Mạc Vấn đặt câu hỏi, “Ngươi là đạo nhân nơi nào, vì sao ở chân núi Thanh Vũ Môn dùng pháp thuật mời thần?”

“Bần đạo là Thượng Thanh chuẩn đồ Thiên Khu Tử, lần này tới đây là để thu phục hồn phách Hồng Linh Nhi.” Mạc Vấn mở miệng nói ra.

Lời vừa nói ra, tất cả đám nữ đạo đều lộ vẻ tức giận, cao giọng trách mắng, đạo cô áo xanh đưa tay ra hiệu cho mọi người ngừng làm ồn, lại nhìn thẳng Mạc Vấn hỏi, “Ngươi và sư thúc Hồng Linh Nhi của ta có thù hận gì.”

“Không phải ân oán cá nhân, chỉ là Hồng Linh Nhi tuổi thọ đã hết, Minh Ty muốn thu hồn phách của nàng, âm sai Hắc Bạch Vô Thường của Minh Ty đang ở ngay đây, bần đạo thay mặt Minh Ty làm việc, xin thông báo tới Chưởng giáo của quý phái, canh ba giờ Thìn bần đạo sẽ đánh tan bình chướng, mang hồn phách Hồng Linh Nhi đi.”

Mạc Vấn đáp, kiêng kị lớn nhất khi làm việc chính là vừa làm vừa nghĩ, trước khi động thủ hắn đã nghĩ tới lợi và hại, một khi động thủ thì không được chần chờ.

Đạo cô áo xanh thấy Mạc Vấn lai giả bất thiện*, lời nói ngông cuồng, nhịn không được cao giọng quát, “Chỉ là một tên chuẩn đồ lại dám gây chuyện, cút mau, chờ ngươi được Tổ Sư nhận làm đệ tử chính thức rồi hãy đến Thanh Vũ Môn giương oai cũng không muộn.”

* lai giả bất thiện: chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến

Trong lúc đạo cô áo xanh nói chuyện, một đám nữ đạo đang bận rộn niệm khẩu quyết, đợi tới khi đạo cô áo xanh mắng xong, có người tiến lên phía trước thì thầm với đạo cô áo xanh, báo rằng Hắc Bạch Vô Thường thực sự đang ở chỗ này.

“Chỉ là hai tên tiểu quỷ, các ngươi sợ cái gì.” Đạo cô áo xanh hừ lạnh nói ra.

“Giờ Thìn canh ba một khắc, bần đạo sẽ lập tức hành động.” Mạc Vấn nói xong, xoay người bước về phía bóng râm gần đó, ngồi xuống một tảng đá, Hắc Bạch Vô Thường và Lão Ngũ cũng đi tới đó.

“Nhìn cái gì, tên đầu trâu mặt ngựa nhà ngươi, có tin ta móc cặp mắt của ngươi xuống hay không?” Phía đối diện có một nữ đạo trừng mắt mắng Lão Ngũ.

“Ngươi dám mắng ta.” Lão Ngũ tức giận dừng lại.

“Ta đúng là đang mắng ngươi đó, đồ dê xồm nhìn trộm.” Lại có một nữ đạo ở bên trong bình chướng mắng.

“Lão gia, dê xồm là ý gì?” Lão Ngũ quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn.

Mạc Vấn nghe vậy khẽ cau mày, không trả lời, Bạch Vô Thường trả lời thay, “Dâm tặc.”

“Ta đâu có làm gì, sao lại bị thành dâm tặc rồi.” Lão Ngũ vừa giận vừa tức.

“Sư muội, không cần cùng tên nô tài hèn mọn bỉ ổi này nói chuyện, bẩn miệng của chúng ta.” Lại có một nữ đạo xen vào.

“Có kẻ cầm đầu thì ắt có đồng phạm, hôm nay nhất định không được tha cho hai kẻ xấu xa này.” Bên trong bình chướng lại có bảy tám tiếng nữ đạo đang nói chuyện.

“Là ngươi, nữ đạo mặc áo vàng, Ngũ gia ta nhớ kĩ rồi, ngươi cứ việc chửi bới, đợi lão gia nhà ta phá bình chướng này xong, xem ta dạy dỗ ngươi thế nào.” Lão Ngũ tức giận đi về phía đình nghỉ mát.

“Đúng là hạng nô tài càng huênh hoang ngông cuồng, kiến càng lay cây, không biết tự lượng sức mình.” Đạo cô áo vàng bên trong bình chướng nhanh mồm nhanh miệng nói.

“Ngươi chờ đó cho ta.” Lão Ngũ cãi không lại đối phương, nổi giận đùng đùng đi tới bóng râm ngồi xuống, “Lão gia, kiến càng lay cây là cái gì.”

“Ý nói ngươi chỉ là con sâu cái kiến, không đáng bận tâm.” Mạc Vấn thuận miệng nói ra.

“Con bà nó chứ, không biết chữ thật là nhục nhã, bị người ta mắng mà còn không biết.” Lão Ngũ thở dài than.

Nữ tử ngoan hiền trên thế gian mười người mới có được một, bọn nữ đạo này mặc dù tướng mạo xinh đẹp, nhưng phần lớn là miệng lưỡi ác độc chanh chua, không biết có phải do ở trong núi khó chịu lâu rồi hay bị Mạc Vấn chọc tức, mà tập trung ở chân núi liên tiếp mắng chửi những lời ác độc.

“Đừng để cho ta vào được.” Lão Ngũ tức giận trợn trừng mắt, nhưng cũng bất đắc dĩ không làm gì được.

Mạc Vấn rất chán ghét những nữ đạo chanh chua này, nghe Lão Ngũ nói liền mở miệng nhắc nhở, “các nàng đều là chim thú biến ảo thành, bình chướng này lại không ngăn cách âm thanh.”

Lão Ngũ nghe vậy lập tức hiểu được Mạc Vấn đang nhắc gã phát ra tiếng rít tấn công những cô gái kia, lập tức đứng dậy rời khỏi nơi nghỉ mát đi về phía đối diện những cô gái, đám nữ đạo thấy Lão Ngũ đi tới, lại trào phúng chửi rủa, Lão Ngũ dừng chân một lát rồi lại xoay người trở về.

“Ta không muốn bị lộ thực lực, đợi đi vào rồi tính sau.” Lão Ngũ nói ra.

Đám nữ đạo kia chỉ là tập trung ở chân núi chửi rủa, không hề phái người đi xin viện binh, đạo sĩ bình thường gọi ra Huyền Vũ không có gì là lạ, không ít đạo nhân vượt qua thiên kiếp đều làm được, trong số các nàng cũng có người nghe qua tên tuổi của Mạc Vấn, nhưng lúc trước Mạc Vấn tên tuổi không lớn, tu vi cũng không cao, vì vậy các nàng cũng không để Mạc Vấn vào trong mắt, ngoài ra trong núi còn có Kim Tiên bình chướng, đám nữ đạo cũng không cho rằng Mạc Vấn có thể xông vào.

Mạc Vấn cũng không quan tâm tiếng chửi rủa của các cô gái này, chỉ nhắm mắt đợi đến canh ba, hắn cũng không nghĩ rằng tất cả con gái đều hiền lành tốt bụng, vì vậy cũng sẽ không mủi lòng vì nữ nhân khóc lóc.

“Lão gia, có hai nữ đạo chăm chăm nhìn người, họ có quen biết gì với người không.” Lão Ngũ tiếp tục quay lại, lúc này hắn không nhìn những nữ đạo xinh đẹp thướt tha, mà đang nhìn xem ai đang mắng hắn.

Mạc Vấn nghe tiếng mở mắt nhìn về phía đám nữ đạo dưới chân núi, quả nhiên phát hiện có hai nữ đạo không chửi rủa như những người khác, mà nghiêng đầu nhìn về phía đình nghỉ mát, thấy ánh mắt của hắn, hai nữ đạo trẻ tuổi lập tức ngượng ngùng cúi đầu.

“Lão gia, người biết các nàng?” Lão Ngũ tò mò hỏi.

Mạc Vấn lắc đầu sau đó lại tiếp tục nhắm mắt, hắn không biết vì sao hai nữ đạo đó lại nhìn hắn, nhưng người có thể cứu người yêu dị loại bị cầm tù như hắn, không phải ai cũng làm được, năm đó hắn vì tìm kiếm A Cửu mà không tiếc ra tay sát hại người của Ngọc Thanh Tông, sau khi tìm được A Cửu trên đỉnh Tuyết Sơn lại không rời nửa bước, tất cả những hành động này trong mắt những nữ tử khác đều là hành động vĩ đại.

Mạc Vấn cũng không cho rằng hành động của mình là vĩ đại, càng không vì sự ngưỡng mộ của các cô gái trẻ tuổi mà đắc ý, kì thật đa số những nữ đạo này đều đã nghe qua danh tiếng của hắn, nhưng chỉ có hai nữ đạo trẻ tuổi kia lộ ra cảm mến và kính nể, còn lại tất cả đều chửi rủa, nguyên nhân rất đơn giản, hai nữ đạo trẻ tuổi chưa có người yêu, luôn mơ ước bản thân cũng giống như A Cửu, có được một tình yêu tuyệt vời, tâm tư đơn giản mà thuần khiết.

Mà phần lớn những nữ đạo lớn tuổi đều đã có người yêu, gặp được người con trai tốt hơn người yêu của mình, trong lòng không khỏi sinh ra ghen ghét, bình thường sẽ tạo thành hai suy nghĩ, một là không từ thủ đoạn nào chiếm đoạt thành của riêng, hai là cố gắng hết sức hạ thấp người con trai này, tìm kiếm khuyết điểm của anh ta để nâng cao vị trí cho người yêu của mình, kì thật đây là hành động dối người dối mình, cũng là một hành động bất đắc dĩ tự bảo vệ bản thân.

Hiểu rõ điều này cũng không còn tức giận nữa, nhưng nếu không hiểu rõ tâm trạng ắt không vui “Lão gia, đây không phải là đạo cô, mà chỉ là một đám đàn bà chanh chua, ta mặc kệ, sau khi phá được bình chướng ta phải ra tay, không đánh cho các nàng mặt mũi bầm dập tối nay ta không ngủ được.”

Mạc Vấn nghe vậy mỉm cười gật đầu, thế gian tất cả mọi việc đều do bản thân gây ra, “có qua có lại mới toại lòng nhau” là đạo lí chính xác nhất, đối phương cho ngươi một cây mận, theo lí ngươi sẽ trả đối phương một quả đào, trái lại nếu đối phương ném cục gạch vào đầu ngươi, nếu ngươi lại trả cho y một quả đào, vậy ngươi sẽ trở thành người ngu ngốc, hành động này nhìn như rộng lượng, nhưng thực ra lại không công bằng với bản thân, không khéo lại tạo thành thói quen cho đối phương, như vậy lại càng có nhiều người bị hại, vì thế, nhẫn nhịn chịu nhục hay lấy ơn báo oán đều là hành động hại người hại mình.

“Chân nhân hãy nghĩ lại.” Hắc Vô Thường có chút lo lắng nói.

Mạc Vấn nghe vậy nhìn thẳng Hắc Vô Thường mỉm cười gật đầu, Hắc Vô Thường lo sợ việc này sẽ để lại hậu hoạn cho hắn.

Sau khi gật đầu, Mạc Vấn ra lệnh cho Huyền Vũ chờ đợi đã lâu bắt đầu phá bình chướng, Huyền Vũ lui về phía sau vài chục trượng, sau đó vọt tới dùng sức đụng mạnh vào.

Thiên Tiên gọi Huyền Vũ uy lực lớn gấp mấy lần Tử Khí, sau khi va chạm, bốn phía Thanh Vũ Môn xuất hiện những tia sáng vàng chói mắt, vừa hiện ra lại lập tức biến mất, đẩy lùi Huyền Vũ.

Huyền Vũ sau khi bị đẩy lui thì phát ra tiếng gào thét, lại vọt mạnh tới, mái vòm Thanh Vũ Môn lại xuất hiện tia sáng vàng, Huyền Vũ lại bị đẩy lui.

Liên tiếp bảy lần, bình chướng bảo vệ Thanh Vũ Môn ánh sáng dần mờ đi, khoảng cách Huyền Vũ bị đẩy lùi càng ngắn.

Mạc Vấn cẩn thận tính toán, sau chín lần Huyền Vũ đụng vào bình chướng rồi tự nổ, phát ra tiếng động rung trời, bình chướng bảo vệ Thanh Vũ Mộ hoàn toàn bị phá vỡ.

Bình chướng không còn, những nữ đạo kia hoảng sợ kinh hãi, chạy trốn tán loạn về bốn phía.

Lão Ngũ lao lên trước tiên, “Tất cả đừng có chạy, ở lại mắng ta thêm nữa coi….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.