Trợ Lý Nữ Vương Của Tổng Tài Công Ty Bên Cạnh

Chương 42: Mở hội nghị, ăn tiệc lớn




Nguyệt Như Tuyết cảm thấy toàn thân mình đều tràn ngập lửa giận, cho dù cảm giác được người trong lòng  run rẩy, nhưng chính mình cũng vô pháp yên tĩnh trở lại, giống thường ngày an ủi bảo bối. Bảo bối của hắn lại bị người khác hôn, điều này sao có thể? Rõ ràng trong lòng biết bảo bối là bị người khác đặt bẫy, Triệt nhi không có khả năng làm như vậy, nhưng lòng mình cơ hồ bị lửa giận cùng ghen tị áp đảo , không ngờ, Nguyệt Như Tuyết hắn cũng bắt đầu có loại cảm xúc này !

Mạnh mẽ rồi lại mềm nhẹ đem người trong lòng đặt ở trên giường, thô bạo hôn lên đôi môi hồng nhuận như cánh hoa đã bị người khác hôn qua, cắn, chà sát, không có ôn nhu cùng thương tiếc như bình thường, không chút lưu ý đến người dưới thân khóe mắt đã đẫm lệ.

Thật vất vả bình phục nội tâm xôn xao, lúc này mới hơi đau lòng lấy tay ma xát đôi môi bị chính mình tàn sát bừa bãi đến chảy ra tơ máu, thương tiếc lại hối hận, “Triệt nhi, thực xin lỗi…”.

Chứng kiến Nguyệt Như Tuyết trở lại ôn nhu như trước, Nguyệt Thu Triệt rốt cục nhịn không được lên tiếng khóc lớn, “Oa… Oa… Tuyết… Tuyết… Tuyết không cần… Không cần ta, không cần… Không cần ta….”.

“Đứa ngốc, ngươi là bảo bối của ta, ta như thế nào không cần ngươi.” Bất đắc dĩ lại sủng nịch hôn lên những giọt nước mắt của người kia, vì người trong lòng mà đau lòng, vì người trong lòng mấy ngày nay chịu lo lắng cùng bất an mà đau lòng.

“Thật sao?” Tựa hồ còn đắm chìm trong nỗi sợ hãi, đặc biệt vừa rồi Tuyết còn cuồng bạo, nâng lên đôi mắt hơi hơi sưng đỏ, nghẹn ngào hỏi.

“Thật, ngươi phải tin tưởng ta, Triệt nhi.” Nói đến điều này, trong thanh âm tựa hồ dẫn theo bất đắc dĩ cùng suy tư, nhưng Nguyệt Thu Triệt không có nhận thấy được.

Nguyệt Thu Triệt thả lỏng tâm tư đang đè nặng cảm xúc, tìm vị trí thoải mái trong lòng Nguyệt Như Tuyết, dần dần tiến vào mộng đẹp.

Nhìn người ngủ say nhân, khóe miệng Nguyệt Như Tuyết mỉm cười, nhẹ nhàng thở dài “Ta nên bắt ngươi làm thế nào mới tốt đây!” Thật lâu sau, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, khiến kẻ khác hoài nghi vừa rồi thanh âm thở dài kia có tồn tại hay không.

Nguyệt Thu Triệt rõ ràng cảm giác được , mấy ngày nay thời gian mình cùng Tuyết ở chung càng ngày càng ít , chỉ có lúc dùng cơm cùng lúc ngủ buổi tối mới có thể gặp Tuyết, hơn nữa đã bốn ngày nay Tuyết không có cùng mình thân thiết , khi ngủ chỉ giống thường ngày ôm mình. Tâm đã bình tĩnh lại gợn sóng, chẳng lẽ Tuyết còn trách ta sự tình kia, nhất định là vậy , nhất định là vậy .

Kinh hoàng, lo sợ bất an, ngay cả Liễu Tương Vân khi nào đứng trước người của mình cũng không biết.

“A, đây không phải là Phong thiếu hiệp sao, sao lại ở trong này?” Thanh âm mỉa mai vang lên, kéo Nguyệt Thu Triệt về thực tại.

Nguyệt Thu Triệt nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào mình đã ra khỏi Tuyết Triệt, tới Xuân các, khó trách lại gặp Liễu Tương Vân.

Trong lòng Nguyệt Thu Triệt hiện tại là lo lắng buồn bực, căn bản không nghĩ tiêu phí tâm tư cùng người này, liền muốn rời đi, nhắm mắt làm ngơ, giống như người mê ngủ không biết phân biệt.

“Ai nha, sao Phong thiếu hiệp gặp ta lại bỏ đi ni? Có phải ta làm gì đắc tội Phong thiếu hiệp hay không?” Liễu Tương Vân làm ra bộ dáng ủy khuất, giống như Nguyệt Thu Triệt thật sự làm ra chuyện ác tày trời đối với nàng.

“Không có.” Thản nhiên trả lời.

“Chúng ta đây càng phải hảo hảo ở chung a, dù sao về sau ta cùng Vân nhi cũng ở lại trong Nguyệt Thanh cung a!”.

“Ở lại?” Nguyệt Thu Triệt rốt cục thu hồi đôi mắt mờ mịt, nhìn thấy Liễu Tương Vân trước mắt tựa hồ đang vui sướng vạn phần.

“Đương nhiên, dù sao Vân nhi chính là con của cung chủ, coi như là Nguyệt Thanh cung Thiếu chủ, mà ta lại là nương hắn, ngươi nói với quan hệ giữa ta cùng cung chủ, không nên ở lại sao? Nói không chừng, qua một thời gian ngắn, ta sẽ đến ở tại Tuyết Triệt mà ! Ha ha…”.

“Sẽ không, Tuyết sẽ không làm như vậy !” Nguyệt Thu Triệt lẩm bẩm nói, Tuyết Triệt từ trước cho tới nay cũng chỉ có mình cùng Tuyết ở, Tuyết sẽ không cho những người khác vào, sẽ không, sẽ không .

“Cái gì sẽ không? Ngươi không có phát hiện sao, gần đây trong cung bắt đầu náo nhiệt, có thể là cung chủ vì hoan nghênh hai mẹ con chúng ta nên mới mở yến hội!” Chứng kiến bộ dáng chịu đả kích của Nguyệt Thu Triệt, trong lòng Liễu Tương Vân đắc ý vạn phần.

“Sẽ không, Tuyết sẽ không !” Nguyệt Thu Triệt trừng mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của Liễu Tương Vân, hướng về phía nàng kêu to.

“Tuyết, Tuyết, kêu tên hắn thân thiết, cũng không ngẫm lại chính mình là con của hắn, lại có thể cùng cha của mình cùng một chỗ, ghê tởm muốn chết!” Liễu Tương Vân mang vẻ mặt chán ghét nói.

“Ngươi… Ngươi biết sao?”.

“Đương nhiên, nói cho ngươi, loại người câu dẫn phụ thân của chính mình như ngươi là tiểu nhân hạ lưu đê tiện , bị mọi người đều phỉ nhổ.”.

“Ta… Ta không phải…”.

“Ta mới quản ngươi có phải hay không, nói cho ngươi, Nguyệt Như Tuyết, đã là của ta rồi!” Nói xong, cũng không nhìn vẻ mặt tái nhợt của Nguyệt Thu Triệt, nghênh ngang rời đi.

Sẽ không , Tuyết sẽ không cùng người đàn bà kia cùng một chỗ, ta muốn đến hỏi Tuyết. Nguyệt Thu Triệt lập tức hướng Tuyết Triệt chạy tới, bỗng nhiên dừng lại cước bộ, vạn nhất Tuyết còn sinh khí, thật sự cùng người đàn bà kia và Liễu Thanh Vân ở chung, vậy làm sao bây giờ? Không được, a, ta không thể nhìn chuyện đó xảy ra, ta muốn đi, ta muốn rời đi, như vậy  vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy . Đúng, cứ như vậy.

Một lát, tại chỗ đã không còn thân ảnh Nguyệt Thu Triệt, chỉ có một bóng trắng thoáng ẩn thoáng hiện nhanh chóng hướng đại môn của Nguyệt Thanh cung đi đến.

Cùng thời khắc đó, một thân ảnh hắc sắc nhanh chóng rời đi, tiến đến chỗ Nguyệt Như Tuyết báo cáo.

“Cung chủ, Thiếu chủ ly khai Nguyệt Thanh cung.”.

“Âm thầm bảo hộ.” Nhanh chóng che sự khẩn trương và kích động trong mắt, dấu đi thần sắc ưu thương, Nguyệt Như Tuyết thản nhiên phân phó.

“Vâng.”.

Sau khi Ảnh rời đi, Lam Tâm lo lắng nhìn Nguyệt Như Tuyết vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh như vậy, hỏi, “Cung chủ, ngài làm như vậy thật sự có tốt không?” Nhìn thấy Nguyệt Như Tuyết không có…chút phản ứng nào, Lam Tâm nói tiếp, “Vạn nhất Thiếu chủ không thể giống như cung chủ kỳ vọng, khi đó nên làm như thế nào?”.

Trong con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng liền lưu chuyển, lập tức lại khôi phục bình tĩnh, nói ra thanh âm lãnh khốc “Đi ra ngoài!”.

Mọi người lo lắng nhìn  Bạch y nhân ngồi tại chủ vị, im lặng rời đi, lưu lại con người xinh đẹp nhưng lạnh lùng đang đau khổ kia, tựa hồ vang lên thanh âm đau đớn cùng yêu say đắm “Triệt nhi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.