Trợ Lý Nữ Vương Của Tổng Tài Công Ty Bên Cạnh

Chương 20: Gậy ông đập lưng ông




Sau khi ăn xong điểm tâm một lúc, nhìn ra cửa vẫn chưa thấy thân ảnh của Nguyệt Như Tuyết và Nguyệt Thu Triệt xuất hiện, Bắc Đường Hạo mở miệng hỏi: “Dương Vũ cùng tiền bối vẫn chưa ngủ dậy sao?”

Nguyệt Tinh nhìn Bắc Đường Hạo cười nói: “Thiếu chủ cùng chủ nhân đã ngủ dậy, nhưng hôm nay dùng cơm ở trong phòng.”

Mọi người lúc này mới ý thức được, Nguyệt Trúc không có mặt ở nơi này, có lẽ đang ở chỗ của Dương Vũ.

Nguyệt Tinh ha ha cười lên tiếng: “Bắc Đường thiếu hiệp, ngươi từng nói gọi chủ nhân của chúng ta là tiền bối có cảm giác kì quái!” Nói xong lại buột miệng cười.

Bắc Đường Hạo cũng xấu hổ cười. đúng vậy, kêu một người nhìn qua bằng tuổi của mình là tiền bối, thật sự là quái dị. Huống chi, người nọ xinh đẹp lạnh lùng, tuyệt đại phong nhã, đã khắc sâu vào lòng mình. Hơi hơi thở dài một tiếng, mình có thể gọi hắn như thế nào chứ!

Đông Phương Thiên chen ngang: “Chúng ta phải xưng hô với chủ nhân các ngươi như thế nào a?” Bốn người cũng nhất trí hướng nhìn Nguyệt Tinh.

Đông Phương Mạch mang mặt tươi cười hỏi: “Chủ nhân của các ngươi tên có một chữ Tuyết phải không?” Nhìn thấy Nguyệt Tinh cùng Bắc Đường hơi giật mình, liền giải thích: “Ta từng nghe Dương Vũ gọi qua tên này, cũng bởi vì Dương Vũ kêu như vậy, nên không nghĩ tới đó là phụ thân Dương Vũ.”

Bắc Đường Hạo nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Nguyệt Như Tuyết, hình như là nghe được Dương Vũ gọi như thế. Trong lòng lại cảm thán nói: “Tuyết, thực hợp với người tựa như thần tiên kia, Tuyết!”

Nguyệt Tinh xấu hổ cười cười: “Cái này ta cũng không rõ ràng a! Nhưng Chủ nhân của chúng ta không muốn nói ra với các ngươi, chính là hắn sợ gặp phiền toái trên giang hồ mà thôi, các ngươi không cần phải để ý.” Đang ở bộ dáng xấu hổ hết sức, ngoài cửa có một gã sai vặt tiến vào, cung kính nói: “Có người của Thiên tà giáo tới!”

“Cho hắn vào.” Nguyệt Tinh nói như thế với gã sai vặt, sau đó hướng đám người Đông Phương xin lỗi, cười nói: “Các vị cứ tự nhiên, ta đi thông báo cho Thiếu chủ một tiếng.” Nói xong, cũng không đợi họ phản ứng, lập tức ly khai.

———————————————————————-

“Cung chủ, Thiếu chủ.” Nguyệt Tinh ở ngoài cửa hô lên một tiếng, sau đó đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Nguyệt Thu Triệt giống như cũ, sau khi ăn cơm xong, ở trong lòng Nguyệt Như Tuyết ưu nhã thưởng thức trà nóng, bên cạnh là Nguyệt Trúc đang dọn dẹp.

“Cung chủ, có người của Thiên tà giáo đến.” Nguyệt Tinh cung kính nói.

“Người tới là ai?” Nguyệt Như Tuyết vẫn ưu nhã uống trà, đối với tà giáo một chút hứng thú cũng không có.

“Hắn là Xích sứ.” Nguyệt Tinh cười nói, “Nghe nói hắn luôn luôn thích Lam sứ, hơn nữa được Lam Vân Thiên tín nhiệm nhất.”

“Phụ thân, Triệt nhi muốn đi xem, phụ thân thì sao?”

Nguyệt Như Tuyết lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không có hứng thú, hỏi: “Lần này, vì sao lại có hứng thú với đại hội võ lâm?”

Nguyệt Thu Triệt ngửa đầu cười, dùng truyền âm nói với Nguyệt Như Tuyết: “Bởi vì lúc Triệt nhi còn là Dương Vũ Phong, rất thích xem tiểu thuyết kiếm hiệp, hơn nữa cảm thấy đại hội võ lâm rất vui a.”

Nguyệt Như Tuyết sủng nịnh cười: “Triệt nhi vui vẻ là tốt rồi.”

Vui vẻ hôn lên mặt Nguyệt Như Tuyết một cái, “Vậy Triệt nhi đi nga!” Nói xong, Nguyệt Thu Triệt cùng Nguyệt Tinh liền ly khai.

——————————————————————

Lúc này tại đại sảnh Sơn Tuyết trang, không khí có vẻ khẩn trương.

Một nam tử anh tuấn nho nhã, dáng vẻ thư sinh, y phục bạch sắc, đường thêu hoa văn màu đỏ nổi bật trên tay áo, đang đứng giữa đại sảnh. Lúc này, Đông Phương Mạch hơi hơi mỉm cười, sắc mặt Bắc Đường Hạo đầy nghiêm túc, khóe miệng Hàn Tinh gợi lên nụ cười tà mị, còn Đông Phương Thiên đang nhìn hắn đánh giá.

“Không nghĩ tới Xích sứ của Thiên tà giáo lại là thư sinh bình thường a!” Hàn Tinh có điểm kinh ngạc hô.

Xích hướng Hàn Tinh, hơi hơi chắp tay, nói: “ Cái này gọi là nhìn người không nên nhìn bề ngoài a!”

Bắc Đường Hạo  thấy người này một mình đến Sơn Tuyết trang mà lại bình tĩnh như thường, sảng khoái nói: “Không biết Xích sứ đến đây làm gì?”

Nghe được trực tiếp vấn đề, vẻ mặt Xích trở nên nghiêm nghị: “Xích chính là mong các vị công tử thả Lam sứ của Thiên tà giáo chúng ta, Lam sứ có chỗ thất lễ, thỉnh các vị thứ lỗi.”

Đông Phương Mạch nhìn người trước mắt, trong lòng thầm nghĩ: xem ra người này không biết sự tồn tại của Dương Vũ, nếu không sẽ không hướng bọn hắn mà đòi người. Cho nên, khó xử nói: “Chúng ta không thể quyết định, dù sao chủ nhân của nơi này không phải chúng ta a!”

“Cái gì!” Xích mất đi hình tượng ban đầu, kinh hô. Tuy rằng bọn hắn vẫn biết Lô Lân thành có một Sơn Tuyết trang, nhưng vẫn không biết chủ nhân là ai, đám người Đông Phương Mạch ở nơi này, trong lòng cứ đinh ninh rằng một trong số họ là chủ nhân, không nghĩ tới vẫn là khách nhân mà thôi. Lập tức ý thức được chính mình thất lễ, vội vàng nói: “Vậy chủ nhân nơi này là ai? Không biết ta có thể gặp mặt một chút!”

Đông Phương Mạch ôn nhu cười, nhìn thấy mỹ thiếu niên y phục bạch sắc bước vào, liền nói: “Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.