Trợ Lí Ảnh Đế Làm Sao Vậy

Chương 73




Tương Lý Nhược Mộc nhìn nhiệt độ của Cảnh Hi Miểu theo bình minh từng chút từng chút nhô lên ngoài song cửa mà hạ xuống, đột nhiên cảm thấy chỉ nhìn như vậy thôi cũng là điều rất vui vẻ, so với việc chờ mong bất kỳ điều kỳ tích nào khác đều khiến hắn cảm thấy trong lòng yên ổn hơn, toàn thân đều tràn đầy sung sướng. Còn có… một chút phấn khởi- đây là loại cảm giác mà người chỉ huy cao nhất một quân đội đế quốc vốn đã hình thành thói quen bình tĩnh cẩn thận như hắn, bao nhiêu năm rồi không thưởng thức qua. Hắn vuốt ve tay Cảnh Hi Miểu, không thể chờ được đến lúc y tỉnh lại, để y nhìn hắn một cái. A, đã bao lâu nay, hắn vẫn ra sức đè nén bản thân, không ý thức được mình đã rất nhiều lần hưởng thụ ánh mắt Cảnh Hi Miểu nhìn hắn, chứa đầy dịu dàng, quyến luyến, sùng bái, còn có vui sướng vô vàn dưới đáy mắt. Có thể làm cho một người chỉ cần được trông thấy ngươi liền vui vẻ, đó là một loại cảm giác đã lâu không gặp, một cảm giác rất buồn bực.

Thế nhưng thái y nói phải chờ hoàng thượng tự mình tỉnh lại. Thuận theo tự nhiên tốt hơn, liều lĩnh đánh thức có khả năng sẽ kinh động đến y, y đã quá sợ hãi rồi. Tương Lý Nhược Mộc nghe theo lời thái y.

Trong phòng hiện tại còn có người khác: Hàn Mộng Khuê miễn cưỡng đem mái tóc đứt đoạn buộc lên, Cảnh Dụ vẻ mặt kìm nén lo lắng nhìn Hoàng thượng và Tề Vọng Thư đứng sau Cảnh Dụ mặt không cảm xúc.

Vẻ mặt Hàn Mộng Khuê vẫn rất thản nhiên. Lúc trước hắn ở bên ngoài nói chuyện cùng thái y một hồi. Hàn Mộng Khuê cũng coi như là người có học thức chuyên sâu, sách y dược đã từng đọc qua. Lão thái y kia nói có sách mách có chứng hắn có thể hiểu được, đại khái biết hoàng thượng tuy phát bệnh đột ngột nhưng không tính là nguy hiểm. Thế nhưng… Hàn Mộng Khuê lo lắng nhìn hoàng thượng đang ngủ say, thực ra y ngủ càng lâu thì nguy hiểm càng lớn. Hàn Mộng Khuê nhìn Tương Lý Nhược Mộc yêu thương ngồi cạnh giường Hoàng thượng, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay cùng cái trán của y không ngừng. Thái úy đối với hoàng thượng, thực ra là yêu thương vô cùng, chỉ có điều tạo hóa trêu ngươi. Thái úy không phải người yêu thích quyền lực, nói cách khác, hắn không phải kẻ dung tục tầm thường, nhưng lại không thể thoát khỏi khúc mắc của chính mình. Điểm này Hàn Mộng Khuê thấy được, nhưng mà không thể nói ra.

Tương Lý Nhược Mộc lại sờ trán Cảnh Hi Miểu, ướt đẫm một tầng mồ hôi, đã không còn sốt nữa. Hắn kiềm chế nóng nảy trong lòng, nhìn Cảnh Hi Miểu như vậy dường như đã bình phục hoàn toàn, hắn suýt chút nữa không nhịn được gọi y dậy. Cũng may, Cảnh Hi Miểu không để hắn chờ lâu, sau khi thân nhiệt trở lại bình thường không bao lâu, đầu y ở trên gối khẽ động, dường như muốn tìm tư thế thoải mái hơn. Sau đó lông mi run rẩy lay động, mở mắt ra, thoải mái ngáp một cái. Hàn Mộng Khuê thả lỏng, thở dài một tiếng, thật sự quá tốt rồi.

” Hi Miểu.” Tương Lý Nhược Mộc nở nụ cười, có phần không khép miệng lại được. Không giống lúc bình thường cười lạnh lùng, đến nỗi một đại nam nhân như hắn cũng trở nên ngây ngốc đáng yêu, ” Hi Miểu.”

Cảnh Hi Miểu giương mắt nhìn Tương Lý Nhược Mộc, trong thoáng chốc liền run run một hồi. Tương Lý Nhược Mộc ngay lập tức theo bản năng không dám cười nữa, đợi Cảnh Hi Miểu nói chuyện, tất cả mọi người trong phòng cũng đều chờ y nói. Hoàng thượng nhìn từng người, thực ra chỉ khẽ lướt qua, tầm mắt một lần nữa dừng lại trên người Thái úy, “Thái úy đại nhân”. Tương Lý Nhược Mộc vội vàng cầm tay y, gọi cả chức vị, lẽ nào Cảnh Hi Miểu vẫn chưa nguôi giận. Vậy tùy ý y phát tiết bực bội cũng không sao. Tương Lý Nhược Mộc không nhịn được mỉm cười chờ y cười nhạo. Thế nhưng Cảnh Hi Miểu lại nói, “Thái úy đại nhân, ngài sao lại ở trong cung của ta?”

Ta ở trong cung, đã ra ra vào vào hơn một năm rồi, tiểu hoàng đế. Tương Lý Nhược Mộc nhíu mày, huống hồ nơi này là vương phú của Cảnh Dụ. Hắn không biết Cảnh Hi Miểu thần trí không tỉnh táo thật hay là đang trêu chọc hắn. Cảnh Dụ chạy tới, nóng lòng nói, “Hoàng thượng, tốt quá, tốt quá rồi.”

“Hoàng thượng?” Cảnh Hi Miểu chậm rãi ngồi dậy, ngồi lùi về phía sau, “Hoàng thượng là Cảnh Hi Minh, ngươi không được nói lung tung, Văn Phi…… ” Cảnh Hi Miểu bỗng nhiên dừng lại, Tương Lý Nhược Mộc cảm thấy có lẽ y biết Văn Phi đã chết, “Sao ta không nhớ gì cả, nàng đã đi đâu?”

Tương Lý Nhược Mộc không muốn nói Văn Phi đã chết, “Ngươi là hoàng thượng, Cảnh Hi Miểu, ngươi không nhớ ư?”

Cảnh Hi Miểu lại thụt lùi về sau, cẩn thận nhìn Tương Lý Nhược Mộc, “Mới hôm qua ta còn đang học Tả truyện, vẫn chưa thuộc xong, hình như đã thuộc đến… Có phải ta học quá chậm khiến ngươi tức giận không?”

“Hi Miểu,” Tương Lý Nhược Mộc lo lắng, nhưng chỉ cần hắn đưa tay qua, Cảnh Hi Miểu sẽ lùi về phía sau, co rúm người lại. “Hi Miểu, khi còn bé ngươi đã thuộc Tả truyện rồi.”

“Khi còn bé?” Cảnh Hi Miểu nhìn hắn, lại quay đầu sang chỗ khác, “Sao ta lại không nhớ rõ chứ? Ta nhớ tối hôm qua mới bắt đầu xem, Nguyệt An còn nói ta học quá chậm, nàng nói mẫu thân ta lúc bốn tuổi đã có thể đọc thuộc lòng… Mẫu thân ta… Có lẽ sẽ không thích ta ngốc nghếch… Nguyệt An đâu?” Cảnh Hi Miểu bỗng nhiên hoang mang, nhìn Tương Lý Nhược Mộc, “Ta nhớ ra rồi, là ngươi đã giết nàng. Ta nhớ ra rồi, ta tự nói với mình, ta không thể cầu xin ngươi, bởi vì ngươi sẽ hoài nghi ta. Ta thật ích kỷ, ta sao có thể mặc kệ sống chết của Nguyệt An như vậy chứ?” Tương Lý Nhược Mộc vươn tay ra, nước mắt Cảnh Hi Miểu rơi xuống. Tương Lý Nhược Mộc cứng đờ người, lại không dám lôi kéo y.

“Nguyệt An chưa chết, nàng xuất giá rồi, ngươi quên sao? Nàng gả cho Thị lang Lý Duyệt Nhiên làm thiếp. Nàng cũng không thể chăm sóc ngươi cả đời, đương nhiên phải xuất giá.” Tương Lý Nhược Mộc nhìn Cảnh Hi Miểu nước mắt giàn dụa ngẩng đầu nhìn mình, lập tức ngữ khí dịu dàng hơn, “Ngươi đã từng gặp Lý Duyệt Nhiên, ngươi còn nói hắn tài hoa phong nhã, thế gian hiếm thấy. Hơn nữa tuổi cũng không nhiều, Nguyệt An cũng coi như đến được nơi yên ổn, ngươi không nhớ sao?”

Cảnh Hi Miểu nghĩ ngợi một hồi, cuối cũng vẫn lắc đầu, sau đó đột nhiên yên tĩnh lại, “Ta nhớ tới lúc ta đang đọc sách, thế nhưng lại giống như ngồi trên ghế của phụ hoàng mà đọc. Sau đó không thấy Nguyệt An. Ngươi nói lúc ta thành niên sẽ giết ta, đúng hay không? Vậy khi nào ta sẽ thành niên?”

” Đó là ngươi bảo ta giết ngươi, ta chưa nói ta…..” Tương Lý Nhược Mộc không nhịn được nữa. Bỗng nhiên cắn môi, hiện tại trong phòng không phải chỉ có hai người bọn họ, “Hi Miểu,” hắn đưa tay ôm lấy Cảnh Hi Miểu, kéo y vào lòng. Mặt Cảnh Hi Miểu đỏ hồng lên, Tương Lý Nhược Mộc thiếu chút nữa cho là y lại phát sốt, “Không phải là sốt, ăn chút gì đi.”

Cảnh Hi Miểu ngẩng đầu lên nhìn Tương Lý Nhược Mộc,” Hôm qua ta thấy ngươi cưỡi ngựa từ cửa cung đi vào, thật là uy vũ. Ngươi lại thắng trận sao, Nguyệt An nói ngươi là ‘công vô bất khắc, chiến vô bất thắng’, vị tướng quân trăm trận trăm thắng. Vậy ra ngươi chính là chiến thần của đế quốc sao? Ha ha, ta cứ nghĩ rằng ngươi sẽ không nhận ra ta. Ngươi từng gặp ta rồi sao?”…

(Công vô bất khắc, chiến vô bất thắng: không có lần tiến công nào không thành, không có trận chiến nào không thắng.)

“Vẫn là ngày hôm qua?” Tương Lý Nhược Mộc dường như nổi giận, nhưng hắn còn ôm Cảnh Hi Miểu trong ngực nên không thể chất vấn thái y, “Ngày hôm qua dài thật đấy.”

“Thái úy đại nhân, xem ra ký ức của hoàng thượng có phần sai lệch, có khả năng thần trí vẫn còn mơ hồ, “Hàn Mộng Khuê nói,” Theo lời thái y giải thích, đây là chuyện bình thường. Chỉ cần duy trì cuộc sống yên ổn an bình một thời gian, là y có thể dần dần hồi phục như trước.” Hàn Mộng Khuê cũng không nói đến khả năng không thể bình phục hoặc sẽ nghiêm trọng hơn.

“Thái… Thái úy, hoàng thượng tỉnh dậy rồi, thật là tốt quá, thân thể xem ra cũng không có vấn đề gì. “Cảnh Dụ cướp lời, “Hoàng thượng, hoàng thượng, ngươi còn nhớ hoàng thúc ta không?”

Cảnh Hi Miểu tức giận nhíu mày, bực bội nhìn Cảnh Dụ, “Ta đâu phải ngốc tử, đương nhiên biết ngươi là ai rồi, tên ngu ngốc này.” Cảnh Hi Miểu nói như một hài tử bốn, năm tuổi.

“A?” Cảnh Dụ đứng trước mặt tiểu Hoàng thượng sợ run lên. Hàn Mộng Khuê ho khan một tiếng, Cảnh Dụ tức giận không được, nhượng bộ cũng không xong. Cảnh Hi Miểu ở trong ***g ngực Đồ phu Thái úy, không hề sợ hãi dùng đôi mắt đen láy ánh lên tia giận dỗi nhìn hắn. Nhưng rõ ràng là lúc nãy Cảnh Hi Miểu nói chuyện với Tương Lý Nhược Mộc cứ như một hài tử bốn, năm tuổi, Cảnh Dụ ảo não nhìn Cảnh Hi Miểu. Tương Lý Nhược Mộc ở trên đầu Cảnh Hi Miểu nhìn hắn bằng ánh mắt nghiêm nghị. Trong đám người hoàng thất, Cảnh Dụ cũng xem như có nhãn lực nhìn nét mặt người khác. Hắn không dám nói gì nữa, lập tức dẫn đầu đám người Tề Vọng Thư lui ra ngoài.

“Thái úy, ngươi không cần vuốt ve ta như vậy,” Tương Lý Nhược Mộc còn đang nhìn bọn họ đi ra ngoài, Cảnh Hi Miểu trong ***g ngực đột nhiên nói, “Ta thực sự thấy không quen.”

Tương Lý Nhược Mộc ngạc nhiên nhìn Cảnh Hi Miểu,” Ngươi trước đây rất thích ta ôm như vậy.”

“Trước đây?” Cảnh Hi Miểu đẩy hắn ra, duỗi bàn tay của chính mình ra xem, “Ta bao nhiêu tuổi, ta….”, y nhìn bàn tay, ngón tay dài nhỏ mảnh khảnh khẳng định không phải ở độ tuổi mà y nghĩ. Y nhớ mình còn đang đọc Tả truyện, vậy khẳng định còn rất nhỏ. Sau đó, Cảnh Dụ, hắn biết người này, là một Vương gia, rất ngu (trời đất, bé nỡ lòng nào =.=). Thái úy, y biết, là một nhân vật rất ghê gớm. Nguyệt An, nghe nói nàng đã xuất giá, sao y lại không biết? Hàn Mộng Khuê, y cũng nhận ra, là một thư sinh học thức chuyên sâu, ứng biến nhanh nhạy. Những người này sao lại tụ tập ở đây? Y sao lại không biết gì cả? Cảnh Hi Miểu bắt đầu cảm thấy sợ hãi, có rất nhiều chỗ y không thể hiểu nổi. Y không biết đã xảy ra chuyện gì. Y như biến thành một cái xác không hồn. Một cái xác không hồn sắp thành niên. Bên ngoài sắp trưởng thành, nhưng bên trong trống rỗng không phù hợp. Y đã là hoàng đế sao? Vì cái gì lại như thế? Lẽ nào phụ vương đặt hi vọng vào mình? Là hoàng đế, sẽ phải mang trên mình vô số trọng trách, cùng sự kỳ vọng của bao người phải không? Nhưng bản thân chỉ là một cái xác trống rỗng, bên trong không có bất cứ thứ gì, y chỉ nhớ đoạn mở đầu của Tả truyện, chỉ rất rõ…

“Hi Miểu, Cảnh Hi Miểu!” y nghe thấy có người đang kêu gào tên mình, ta tên là Cảnh Hi Miểu sao? Y nghi hoặc tự hỏi bản thân. Thanh âm của người đang gọi mình mang theo lo lắng hoảng sợ. Mình lại làm gì sai rồi sao? Y mơ hồ nhớ rằng mình phải đề phòng, phải e sợ chuyện gì đó. Nhưng đó là gì? Là chuyện đáng sợ gì, có thể mọi người đều biết, chỉ có một mình mình là không biết.

Cảnh Hi Miểu nắm chặt hai tay, ngón tay co giật, ngã xuống giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.