Trợ Lí Ảnh Đế Làm Sao Vậy

Chương 37




Trong nháy mắt đã đến ngày hội thượng nguyên, ngũ quốc chi loạn đã bình, kinh thành cũng không chịu qua sự tàn phá của chiến tranh, vẫn là khung cảnh phồn vinh thịnh vượng. Dân chúng cũng không quản người bề trên rốt cuộc là ai, chỉ cần cuộc sống yên ổn, giàu có như vậy là đủ rồi. Thái úy trong phủ truyền tới chính lệnh, nghỉ ngơi để lấy lại sức. Thuế má giảm hai phần mười, nhân dân đương nhiên chỉ biết là đương triều quyền quý là Tương Lý Nhược Mộc, ai còn quản trong thâm cung hoàng đế là ai. Này an ổn trôi qua một năm đến tết Nguyên Tiêu, kinh thành lại so với thời điểm tiên đế còn muốn phồn hoa náo nhiệt hơn.

Một vòng trăng sáng mới hiện ra, khắp nơi nhà nhà treo đèn ***g lên, chính là thời gian đi ngắm hoa đăng. Chợ hoa đăng rầm rĩ huyên náo, cửa hàng giăng đèn kết hoa, luyện võ làm xiếc chiêng chống huyên náo cả một vùng trời. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày chỉ một ngày này các khuê nữ được sự chấp thuận đi chơi, trong kinh thành các môn nữ có thể không cần ăn mặc trang điểm xinh đẹp, nữ hài cùng thiếu niên lang xem đèn, có nhiều khi bởi vì vừa gặp đã thương, trở về cầu khẩn cha mẹ kết thành lương duyên, thế là phố xá nhốn nha nhốn nháo, hảo nhất phái cảnh tượng náo nhiệt.

Đợi cho ánh trăng lên đến giữa bầu trời, cẩm tú xử ca kèn sao tinh tế, tay áo xanh biếc vắt ngang ung dung thong thả, đó là gia đình dân chúng bình thường cùng nhạc hòa vui, ngày hội thượng nguyên, nơi nào có thể không náo nhiệt.

Tương Lý Nhược Mộc đại yến văn võ bá quan, ăn uống đến say. Tiệc rượu tàn hắn vẫn còn muốn uống, Lý Duẫn Chi biết hắn tâm trạng không tốt, ngày thường hắn vốn chưa bao giờ đi qua xóm cô đầu, nhìn quen Thái úy trong phủ làm thục nữ, không bằng dẫn hắn đi vào trong đó tìm chút ít vui thú. Ai biết tiễn mấy vị đại nhân rời đi, quay đầu lại tìm Tương Lý Nhược Mộc, đã không thấy đâu.

Tương Lý Nhược Mộc nguyên là ngồi ở trong vườn hít lấy chút khí lạnh, nhìn ánh trăng trong nước. Hắn vốn là say, nhìn trái nhìn phải đều cảm thấy hôm nay ánh trăng trong nước không đủ tròn, lại nghĩ tới hoa viên trong hoàng cung có một hồ nước đẹp, động tâm tư, bản thân liền tản bộ ra khỏi Thái úy phủ thẳng đến hoàng cung mà đi, đâu còn tâm tư mà nghĩ đến sau đó khiến Lý Duẫn Chi thiếu chút nữa đem cái kinh thành này lật tung tìm Thái úy.

Vũ Lâm đang đi tuần trong hoàng cung thấy Thái Úy đi vào, cũng không dám ngăn trở, liền tùy hắn đi. Tương Lý Nhược Mộc uống rượu say rồi, vào cung cũng phân không rõ Đông Tây Nam Bắc. Tiểu thái giám thấy Thái úy đêm khuya tiến cung liền cho rằng đích thị là đến tìm hoàng đế, đem hắn dẫn đường đến tẩm cung hoàng đế (tiểu thái giám này cũng nhanh trí quá chứ =)))))

Cảnh Hi Miểu khi đó đang một mình tọa trong thư phòng đọc sách, chung quanh một bóng người cũng không có, chỉ điểm một ngọn nến, tết Nguyên Tiêu trong đêm đông tê tê gấp gáp rất cô độc âm lãnh. Tương Lý Nhược Mộc từ bên ngoài chợ hoa đăng thịnh vượng tiến vào cung, lại nhìn thấy trong tẩm cung này cô độc âm lãnh, cũng rung mình một cái, tựa hồ tỉnh ba phần rượu.

“Thái úy say rồi.” Cảnh Hi Miểu thấy Tương Lý Nhược Mộc đứng thẳng tắp trong thư phòng, tiểu thái giám lại lui xuống ngoài cửa hầu hạ, Cảnh Hi Miêu vốn biết không thể khiến đám thái giám nhận lệnh của Thái Úy kia có chút vân mệnh nào, liền tự thân đi rót chén trà lại đây.

Tương Lý Nhược Mộc lờ đờ mông lung nhìn Cảnh Hi Miểu, dưới đèn vóc dáng của y vẫn chưa cao lớn trưởng thành, thân thể thon thả, phủ một cái áo choàng hơi mỏng. Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn khả ái, dù sao mới chỉ có mười bốn tuổi, lại nhìn đến đôi mắt, ánh mắt dịu dàng nhu hòa, người bình thường nhìn chính mình, không phải kính sợ mà là sợ hãi, không thì chính là cừu hận, hoặc là ghen tỵ, trừ bỏ Tử Uyển không còn người nào hòa nhã như thế nhìn mình.

“Tử Uyển” hắn mơ hồ kêu thành tiếng.

“Cái gì?” Cảnh Hi Miểu trợn tròn đôi mắt to. Không phải Tử Uyển, sao lại cảm thấy được trên người y có khí phách đông tây giống như Tử Uyển chứ? Tử Uyển lông mày bất họa mà hoành thúy, Tử Uyển mắt như hình dạng hạt hạch, đôi mắt kia đẹp, đẹp không thể nói, người này chính là lông mày so sánh với Tử Uyển có chút lãnh đạm, mắt cũng hơi hẹp, không giống Tử Uyển ngây thơ bướng bỉnh, người này lại có thông quang thanh đạm như người ngoài. So với nhiều nữ nhân thì hơn một phần phong lưu, so với nam nhân nhiều hơn một phần khả ái.

Người phong lưu này, không ngờ là hoàng đế, hoặc là, không ngờ là nam nhi, chẳng thể trách Lý Duẫn Chi nói chuyện phiếm khi tổng kết nói, nam đồng trong Lê Hương viện, ôm lấy so với nữ tử có nhiều hơn một phần hứng thú. Tương Lý Nhược Mộc ban đầu là có ý nghĩ cưới một nàng công chúa, nhưng là đã giết nhiều người hoàng tộc, chung quy công chúa thê tử là một phiền toái, như vậy Tương Lý Nhược Mộc không có ai làm cho mình toàn thân đều thoải mái nhanh chóng lên ý tưởng, hay là, hưởng thụ một nhi tử của tiên đế này? Dịu dàng như Tử Uyển, như thế nào lại là người hầu hạ dưới thân bạo chúa, hắn nhớ tới liền giận không kiềm được thậm chí không thể suy nghĩ, Tử Uyển căn bản là không để cho khinh nhờn. Như vậy một người này đây? Hưởng thụ giống như một đế vương, khoái cảm tà đạo dâng lên, Tương Lý Nhược Mộc có chút điên khùng.

Hắn không có đón trà, mà là nắm lấy cổ tay Cảnh Hi Miểu, động tác *** loạn giống như là đối đãi với tướng công, Cảnh Hi Miểu mù mịt không rõ hắn có ý gì, cả tay đều không có bỏ ra. “Thái úy?”

“Cũng đúng” Tương Lý Nhược Mộc nhìn y, cặp mắt nghi hoặc khẽ cười hỏi “Mười bốn tuổi là có chút nhỏ, còn không có trải qua Chu công Chi lễ. Bất quá không biết cũng không quan trọng, thần sẽ hảo hảo dạy cho hoàng thượng.”

Tay hắn trên lưng Cảnh Hi Miểu trượt xuống, Cảnh Hi Miểu giật mình khẽ kêu một tiếng, đột nhiên bắt đầu liều mạng đẩy phụ chính đại thần hắn ra. “Thái úy, ngươi sao vậy sao có thể không để ý thể thống hoàng gia, vua tôi chi lễ…” Y bị tướng quân sống trên lưng ngựa xách, xuyên qua tam tiến vào phòng, đi thẳng đến bên trong, đem y ấn xuống giường, cánh tay mảnh khảnh bị gắt gao bắt lấy, bào phục cởi bỏ, lộ ra thân thể trắng nõn. Tương Lý Nhược Mộc điên rồi sao? Thời điểm thân thể lộ ra, Cảnh Hi Miểu hít sâu một hơi, giống như là muốn giấu kín ý nghĩ muốn vùng lên thông thường vào trong nước.

Tương Lý Nhược Mộc tới cũng có thời điểm tạm dừng, dù sao cũng là con cháu của đức tổ hoàng đế, hoàng đế khai quốc vẫn còn để lại uy nghi, thế nhưng sau khi kéo mở quần áo của hoàng đế, tình trạng liền thay đổi. Đây bất quá liền là một nam hài thân thể xinh đẹp, hoàng đế cái gì, vua tôi chi nghĩa cái gì đều không tồn tại. Đây là tiếp diễn việc của tên bạo quân, hơn nữa y trần truồng nằm ở trên long sàng, hắn có thể tùy ý làm nhục y, tựa như việc báo thù tên bạo quân kia, trên bản chất hành động này cùng với việc xử lý công việc triều chính giống nhau, cùng rất thống khoái.

Hắn lấy một tay, lần đầu tiên đặt tại thân thể của Cảnh Hi Miểu, thân thể mềm mại, yếu ớt, trong đáy lòng hắn điên cuồng bật cười, một loại khoái hoạt không thể hình dung, mang theo hương vị báo thù say sưa đầm đìa, cũng giống như việc hắn kéo cái tên hoàng đế tám tuổi kia xuống, cưỡng hiếp cùng triều chính giống nhau/

Cảnh Hi Miểu tinh thần hỏng mất, nam nhân ở trên người y bày ngược đáng sợ cười to, y kêu khóc lên, nam nhân tráng kiện ở trên người y đem y kẹp lấy, cởi ra quần áo, trong ngực lộ ra cơ thể rắn chắc, hắn thô lỗ vuốt ve y, ở trên người y lưu lại những dấu vết xanh xanh tím tím. Ngoài cửa thái giám tiến gần đến cửa, thanh âm bên trong quá mức kinh tâm động phách, vài người đứng ngốc ở ngoài cửa.

“Đừng nghe, hoàng đế vốn cũng không là gì mà. Bất quá chính là tướng mạo hảo, da thịt hảo, mấy năm nay nam phong thịnh hành, này nếu ở bên ngoài, cũng là sớm bị người suồng sã đùa hàng.” Một thái giám hắc hắc cười nhẹ theo đối mặt với ba người khác nói, “Đại tướng quân của chúng ta có thể trúng ý hắn cũng là hẳn nên, bằng không sao có thể liền cố tình đến phiên hắn làm hoàng đế sao?”

Trong phòng Cảnh Hi Miểu quần áo bị xé thành mảnh nhỏ vứt trên mặt đất, bắp đùi của y bị cứng rắn túm mở, nơi tư mật bị tùy ý đụng chạm, dần dần động tác càng phát ra lỗ mãng, sau khi y phát ra thứ tiếng thét chói tai đầu tiên liền cắn chặt môi không rên một tiếng, hắc ám sâu thẳm trong hoàng cung có thể cắn nuốt sạch hết thảy, từ âm thanh đến sinh mệnh, y không có cần thiết phải kêu gào.

Tương Lý Nhược Mộc trên long sàng thức dậy, nhìn thoáng qua Cảnh Hi Miểu, y đã muốn hôn mê bất tỉnh, vừa rồi cùng hắn thân thể quấn lấy một chỗ, hiện tại thân thể trần trụi mang theo vết thương, y mặt hướng vào trong ngửa ra, mái tóc dài đen nhánh tản mát ở trên người, che lấp một chút trên thân. Lúc này đã là canh năm ngày, Tương Lý Nhược Mộc mặc xong quần áo ra khỏi tẩm cung hoàng đế.

“Mấy người thái giám các ngươi đều lại đây.” Tướng quân cao lớn đứng ở cửa phân phó, bọn thái giám đều đi tới.

“Các ngươi biết không? Từ hôm nay trở đi, thái giám bên người hoàng đế chỉ có thể một xác chết câm mù.” Lời nói nói ra thực nhẹ nhàng, mấy thái giám sửng sốt còn chưa hiểu ý tứ của tướng quân, kiếm trong tay tướng quân đã ra khỏi vỏ.

Rồi xong, mười bốn tuổi em nó đã bị người ta đánh chén sạch sẽ không còn mảnh giáp, tiểu Miểu Miểu đáng thương của ta 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.