Trợ Lí Ảnh Đế Làm Sao Vậy

Chương 36




Trời đã sáng, hoàng đế sớm đã thức dậy. Nguyệt An giúp y chải tóc, mái tóc mềm mại đen bóng được cài lên một cây trâm vàng. Nguyệt An có chút đứng ngồi không yên, theo quy tắc, mỗi khi đến đầu năm, mùng một, mười lăm, hai mươi hoàng đế đều nhất định phải vào triều, hôm nay là ngày thứ hai hoàng đế tại vị, lại là mùng một, theo lý lẽ thì nhất định phải vào triều nhưng đến bây giờ, đại điện vẫn không có thái giám cùng quan lại đến thỉnh hoàng đế. Nàng nhìn trộm hoàng đế trong gương, Cảnh Hi Miểu trên mặt không một gợn sóng, tựa hồ không có một chút ý tứ lo lắng, không hổ là tử tôn của Đức tổ hoàng đế, nàng âm thầm ổn định tâm trạng.

Ngoài cửa một tiểu thái giám lúc này đi đến, “Phụ chính đại thần Thái úy Tương Lý Nhược Mộc sai người chuyển lời, hoàng đế tuổi còn quá nhỏ, tất cả chính sự miễn toàn bộ, vẫn là lấy đọc sách làm việc cần thiết, sau này nếu không có đại sự thì không cần vào triều.”

Nguyệt An ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời không biết nói gì, Tương Lý Nhược Mộc ra oai phủ đầu nhanh như vậy, thể diện hoàng thất hắn không hề quan tâm đến.

Cảnh Hi Miểu cũng rất im lặng, quả thật có chút nhắm mắt làm ngơ, “Một khi đã như vậy, vậy hãy để cho người được phái đến truyền lời lại với Thái úy, trẫm sẽ vâng theo phụ chính đại thần dạy bảo, chuyên tâm đọc sách.”

“Nguyệt An, giúp trẫm đem trang phục đang mặc cởi xuống đi, lấy ra quyển sách đem tới đây để trẫm đọc.”

“Vâng” Nguyệt An đáp ứng đi, kia có rất nhiều sách, Hi Miểu đều đã đọc qua, còn biết dùng cái nào đây? Nguyệt An tâm lý lo lắng không yên.

Nhưng Cảnh Hi Miểu an tĩnh tựa như một hồ nước, tại nơi cung điện to lớn đáng sợ như muốn cắn nuốt lấy y này, y lại vẫn bình chân như vại, tiếp tục đọc sách.

Không bao lâu, lại có thái giám tiến vào, “Phụ chính đại thần Thừa Tướng Lưu Vị yết kiến hoàng thượng.”

Lưu Vị này rất khó nói được hắn là người như thế nào, nói đến thì hắn cũng không có tài năng gì hiếm thấy, vị trí Thừa Tướng của hắn có được nhờ dòng dõi địa vị cao, hơn nữa ngày ngày chịu đựng để đi lên, nhưng nếu nói hắn không có năng lực cũng không đúng, có thể ở trong quan trường chịu đựng lâu như vậy người há lại tầm thường, nói hắn làm người gian xảo mọi việc đều suôn sẻ, nhưng là Thừa Tướng chức trách vốn là “Cùng ngồi đàm đạo, cùng nhau giải quyết âm dương” đặt ra phương lược (kế hoạch và sách lược chung), điều phối nhân sự khắp nơi, vì lẽ đó hắn cũng là nên ở vị trí Thừa Tướng này.

Lưu Vị là tam thế cựu thần, Cảnh Hi Miểu cho người ban cho hắn tọa.

“Hoàng thượng tuổi tác xác thực còn nhỏ, việc trong chiều sẽ do tam công thương nghị sắp xếp ý kiến tái tấu hoàng thượng.” Lưu Vị vốn là đã biết Tương Lý Nhược Mộc hành động vô lễ, đến đây thăm dò phản ứng của hoàng đế. Không nghĩ tới tiểu hoàng đế tuổi tuy nhỏ, cũng rất có khí độ.

“Hoàng thượng.” Lưu Vị trầm ngâm chỉ chốc lát, người càng già, tốc độ nói chuyện càng chậm, không phải tư duy chậm mà là suy nghĩ nhiều hơn, “Tương Lý tướng quân ủng hộ lập trưởng tử kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước là có công với thiên thu xã tắc mong hoàng thượng có thể thông cảm a.”

“Ân, lời nói của Thừa tướng trẫm đều ghi nhớ.” Cảnh Hi Miểu trên mặt nhìn không ra biểu cảm, lời nói lại ôn hòa thành khẩn.

Lưu Vị trong đôi mắt già nua lóe lên một tia sáng, nếu như thế, quả không phải là một tên hoàng tử ngu dốt a, chính là quá thông minh, cũng bất hảo “Hoàng thượng Tương Lý tướng quân là đại thần tiên đế nể trọng, hoàng thượng phải học tập phụ thân đối đãi với Tương Lý tướng quân, như thế mới tốt, hoàng thượng hiểu chứ?”

Cảnh Hi Miểu không có phản ứng gì quá lớn “Ân, trẫm hiểu được.”

Lưu Vị lại lo nghĩ “Hoàng thượng đọc sách như thế nào?”

“Trẫm có chút đần độn, đọc sách không được tốt.” Cảnh Hi Miểu thản nhiên nói, nhưng không có đối trưởng bối thừa nhận sai lầm nên có khẩn trương.

Lưu Vị tiếp lời y, “Hảo, đần độn một chút là chuyện tốt, làm vua người phản ứng chậm một chút, làm việc quyết định mới có thể kín đáo. Như vậy, cựu thần liền cáo từ.”

Sau khi Lưu Vị hành lễ lui ra, Nguyệt An luôn đứng hầu ở một bên mới mở miệng “Hoàng thượng, ta xem Lưu Vị đối hoàng thượng là một thần tử trung thành. Hắn nhắc nhở hoàng thượng, cần hoàng thượng vứt bỏ mặt mũi, cẩn thận cung kính đối đãi Tương Lý Nhược Mộc mới có thể sống tiếp, còn muốn hoàng thượng làm kẻ bất tài, không cần làm người thông minh bị Tương Lý Nhược Mộc nghi kỵ.”

Cảnh Hi Miểu không trả lời nàng, tay y đặt ở đầu gối nắm chặt, “Nguyệt An, ngươi nói, ta có thể sống sót sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.