Trở Lại Trước Khi Chia Tay

Chương 47




Đệ Nhị Mộng nhìn theo ánh mắt của Tiểu Bảo lại thấy được một bóng dáng rất mỹ lện. Khi nhìn thấy thân ảnh kia, Đệ Nhị Mộng bỗng nhiên ngẩn ra.

Cô bỗng nhiên cảm giác được, cô gái xinh đẹp trước mắt này có quan hệ không đơn giản với Thường Nhạc.

Thường Nhạc nhìn thấy bất kỳ người phụ nữ nào đều có thể duy trì nụ cười thản nhiên. Nhưng khi nhìn thấy cô gái trước mắt này lại không có nụ cười, cả người giống như hóa đá? Thiên hạ có thể có người phụ nữ khiến Thường Nhạc biến thành như vậy, người phụ nữ này tuyệt đối không đơn giản.

Rốt cục cô ta là ai?
- Nam Cung Huân Y!

Trong chớp mắt, trong đầu Đệ Nhị Mộng đột ngột hiện ra cái tên này.

Thường Nhạc lẳng lằng nhìn cô gái xinh đẹp, động lòng người trước mắt này. Hắn thế nào cũng không nghĩ tới bảo bối mình yêu nhất sẽ tới nơi này.

Trong một chớp mắt khi nhìn thấy đối phương, Thường Nhạc chợt phát hiện ra hiện giờ Nam Cung Huân Y là sự tồn tại động lòng người nhất trong lòng mình, người mình yêu nhất chỉ sợ chính là cô.

Nam Cung Huân Y cũng nhìn thấy Thường Nhạc từ khi Lam Tử xuất hiện đến hiện tại, cô đem hết thảy đều thu vào trong mắt, khó trách hắn vẫn luôn không đi tìm mình, hóa ra bên người hắn có nhiều mỹ nữ như vậy.
Nam Cung Huân Y rất tức giận, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt kia của Thường Nhạc, cô phát hiện toàn bộ bất mãn kia của mình đều biến mất, cả người giống như gặp ma.

- Anh Thường Nhạc!

Nam Cung Huân Y biết điều, khéo léo đi đến bên người Thường Nhạc, đem khuôn mặt xinh đẹp chôn trong ngực Thường Nhạc, lặng yên hưởng thụ sự bình tĩnh khó có được.

- Anh Thường Nhạc, anh nhớ em không?

- Nhớ!

- Nhớ bao nhiêu?
- Vô cùng nhớ!

- Vô cùng là bao nhiêu?

- Rất nhiều, rất nhiều!

- Rất nhiều lại là bao nhiêu?

Thường Nhạc mở trừng hai mắt, cũng không hề trả lời câu hỏi của Nam Cung Huân Y, trực tiếp đem môi mình bao trùm lên đôi môi cô, dùng đôi môi mình có cô một đáp án thích hợp nhất.

Qua một lúc lâu, Thường Nhạc mới buông Nam Cung Huân Y ra, trên mặt hiện lên nụ cười nhợt nhạt, chân thành dò hỏi:
- Tiểu bảo bối mà anh yêu nhất, yêu nhất, em thấy đã đủ chưa?

- Vĩnh viễn cũng không đủ. Nam Cung Huân Y chớp mắt, nước mắt trong suốt từ hốc mắt đã chảy ra. Trong đó ẩn chứa quá nhiều sương mù làm cho không người nào có thể nhìn thấu được hàm ý trong đó.

Nhưng Thường Nhạc lại hiểu tất cả. Hắn cảm thấy dù hắn có lôi hết cả tâm mình ra đưa cho Nam Cung Huân Y chỉ sợ cũng không đủ. Hắn lấy tay nhéo mũi Nam Cung Huân Y, nói: - Thật là một nha đầu khéo miệng.

Nam Cung Huân Y hếch cái miệng anh đào nhỏ nhắn rất bất mãn kháng nghị nói: - Em khéo miệng cũng chỉ với một mình anh thôi.
Nói tới đây, cô dừng lại một chút, chuyển chủ đề hỏi: - Thường Nhạc, ngày mai anh và Kim so tài, có thể đánh bại gã trong vòng bao nhiêu chiêu? Gân như tất cả mọi người đều dùng câu "Thường Nhạc cố lên!", "Thường Nhạc, anh có thể đánh bại Kim không?" và các loại nghi hoặc, lo lắng đến hỏi Thường Nhạc.

Vậy mà Nam Cung Huân Y lại nói ra một câu như vậy. Trong đầu cô căn bản không có nghĩ tới Thường Nhạc sẽ thất bại hay không.

Cô chỉ đang suy nghĩ Thường Nhạc sẽ đánh bại Kim trong vòng mấy chiêu.

Thường Nhạc cảm thấy những lời này của Nam Cung Huân Y đã hỏi tới tận đáy lòng mình, hắn không khỏi mỉm cười, vẻ tươi cười vô cùng sảng khoái.
- Nếu không sai thì giao thủ giữa anh và Kim sẽ là một loại hưởng thụ, và đương nhiên trong vòng ngàn chiêu, anh sẽ đánh bại gã. Thường Nhạc mở mắt, nghiêm túc nói.

- Ha ha, Huân Y tin tưởng anh Thường Nhạc vô điều kiện. Hơn nữa, Huân Y đã đem tất cả tiền cược vào anh rồi. Nếu anh thắng, em sẽ trở thành cấp phú bà trên thế giới, còn nếu anh thua, em sẽ trở thành kẻ nghèo hèn rồi. Nam Cung Huân Y tươi cười nói.

- Cấp phú bà?

Khi Tiểu Bảo nghe được những lời này của Nam Cung Huân Y, cả người cô như bị điện giật, không ngờ trực tiệp từ trên lầu nhảy dựng lên: - Mỹ nữ, chị thật là khá.
Nghe được thanh âm của Tiểu Bảo, Thường Nhạc cảm giác đầu mình to gấp đôi, chỉ cần là Tiểu Bảo tới thì chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp. Thượng Đế chỉ sợ thật là không hề thương mình rồi.

Chính mình vất vả lắm mới có được khoảng thời gian ở cùng với Nam Cung Huân Y, vậy mà cô ta lại chay đến quấy rối, khiến mình không thể không bội phục.

- Chị, Tiểu Bảo đói bụng rồi

Thường Nhạc căn bản không muốn nghe tiếp, liền trực tiếp xoay người đi vào trong tổng bộ. Kẻ dở hơi này sẽ để lại cho tiểu bảo bối Nam Cung Huân Y đối phó.

- Thường Nhạc
Thường Nhạc thế nào cũng không nghĩ tới, khi hắn nghĩ tất cả mọi chuyện đều chấm dứt thì một giọng nói trong trẻo đột ngột vang lên khiến thân hình hắn hơi khựng lại.

Mà cô gái trước mắt này, Thường Nhạc thật sự không tìm ra bất cứ lý do gì khiến đối phương sẽ tới, hơn nữa tới đột ngột như vậy khiến hắn có cảm giác không hề phòng bị.

- Có phải rất ngạc nhiên hay không?

Đối phương nhìn Thường Nhạc, trong con mắt xinh đẹp kia dường như ẩn chứa rất nhiều điều.

- Có chút kinh ngạc.

Câu trả lời của Thường Nhạc rất rõ ràng.
- Biết tôi tại sao tới sao?

Cô vẫn lẳng lặng nhìn Thường Nhạc, giống như nhìn một vật vô cùng tốt đẹp.

- Không biết.

Câu trả lời của Thường Nhạc làm cho người ta cảm thấy kỳ quái cũng rất đột ngột, nhưng chính bản thân Thường Nhạc lại cảm thấy rất bình thường.

- Bởi vì tôi hận anh!

Đối phương trả lời rất quyết đoán.

- Nếu cô không hận tôi, tôi mới cảm thấy kỳ quái.
Thường Nhạc nhìn chằm chằm cô một cách chân thành, lâu như vậy không gặp mặt, Thường Nhạc phát hiện cô dường như gầy yếu hơn rất nhiều so với trước kia

- Tôi hận anh nhưng tôi lại hi vọng trận đấu ngày mai anh sẽ chiến thắng. Vẻ mặt cô phức tạp nhìn chằm chằm Thường Nhạc giống như một con cừu đang nhìn một con sói gian ác.

- Việc này tôi đều đoán được. Sắc mặt của Thường Nhạc cuối cùng cũng thay đổi. Mới đầu bình tĩnh tới giờ mới mỉm cười, dường như cả người hắn đều chìm trong nụ cười bại hoại này.

- Vì sao? Cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
- Bởi vì cô không chỉ hận tôi mà còn yêu tôi nữa. Thường Nhạc nghiêm túc trả lời.

Cô thế nào cũng không nghĩ tới, Thường Nhạc sẽ nói ra những lời như vậy, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Thường Nhạc, qua một lúc lâu mới chậm rãi nói: - Tôi hận anh, tôi chỉ hận anh thôi.

Thường Nhạc yên lặng nhìn cô, mắt không hề chớp lấy một cái.

Cô xoay người rời khỏi nơi này không chút do dự, cô cảm thấy trước trận đấu, đến nhìn Thường Nhạc một chút như vậy là đủ rồi. Cô hận Thường Nhạc, nhưng lại hy vọng hắn có thể thắng, chẳng nhẽ mình thực sự yêu hắn sao?

- Thường Nhạc, cô ấy là ai vậy?
Khi Thường Nhạc về tới tổng bộ, đi lên lầu hai, Đệ Nhị Mộng đã nhẹ nhàng hỏi hắn.

Quả thật từ lúc bắt đầu tới hiện tại, Thường Nhạc vẫn không nhắc tới tên của cô ấy.

- Tư Đồ San San!

Thường Nhạc ôm Đệ Nhị Mộng vào trong lòng, yên lặng cảm thụ nhịp tim của cô.

- Tư Đồ San San.

Thần sắc Đệ Nhị Mộng kỳ quái, cuối cùng vẫn giữ vững trầm mặc.

Chuyện giữa Tư Đồ San San và Thường Nhạc, cô ít nhiều cũng có biết một chút, nhưng lại không ngờ rằng Tư Đồ San San sẽ tới đây. Cũng khó trách khi nhìn thấy đối phương, vẻ mặt Thường Nhạc lại trở nên kỳ quái như vậy.

- Em cảm thấy hôm nay anh thế nào? Thường Nhạc bỗng nhiên nâng mặt Đệ Nhị Mộng lên, tiến đến gần, chóp mũi hai người chạm vào nhau, ánh mắt nhìn nhau.

- Hôm nay như thế nào? Đệ Nhị Mộng trừng hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nói: - Anh hôm nay thật quá đào hoa rồi. Mỹ nữ từng người từng người một tìm tới.

Thường Nhạc coi như hoàn toàn phục Đệ Nhị Mộng. Câu hỏi của mình cùng với đáp án của cô về căn bản là hoàn toàn sai lệch.

- Anh là nói về phương diện tinh thần!
Thường Nhạc nghiêm túc giúp Đệ Nhị Mộng cải chính lại.

Đệ Nhị Mộng mở trừng hai mắt nói: - Quả thực, tinh thần anh rất dồi dào, trận đấu ngày mai nhất định sẽ chiến thắng.

- Ha ha, nếu tinh thần anh dồi dào như vậy, cũng có thể thực hiện việc giữa chúng ta rồi. Trên mặt Thường Nhạc hiện ra tia cười tà mị.

Căn bản là không cho Đệ Nhị Mộng cơ hội phản ứng.

Đệ Nhị Mộng đối với Thường Nhạc vừa tức giận vừa đau lòng. Tên đáng chết này, ngày mai phải chiến đấu với đệ nhất cao thủ Kim của nước Mỹ, mà giờ vẫn còn muốn làm việc này với mình.
Hơn nữa còn ra sức làm cho mình không thể xuống giường được.

Ánh mặt trời quyến rũ như những tinh linh sinh động kia đã chiếu vào trong phòng, Thường Nhạc vươn mình một cái, cảm giác sảng khoái từ trong nội tâm trào ra.

- Kim, tôi đến đây.

Thường Nhạc cúi đầu, hôn một cái lên khuôn mặt non mềm của Đệ Nhị Mộng, trong lòng yên lặng nói thầm.

- Lão Đại, mau mặc chiến bào lên.

Thường Nhạc vừa đi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Tiểu Bảo như âm hồn xuất hiện. Trong tay nàng là một bộ quần áo làm bằng vàng ròng thoạt nhìn rất đẹp cũng vô cùng khí phách.

- Tiểu Bảo, em sao lại nỡ dùng vàng để làm? Thường Nhạc cảm thấy đây là một chuyện không thể tin nổi.

Tiểu Bảo tùy tiện nói: - Toàn bộ tài sản của em đều đặt cược cho anh thắng rồi, một bộ quần áo nhỏ nhỏ có tính là gì đâu?

- Được rồi, chớ nói nhảm nhiều như vậy, trận đấu sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau đi thôi. Thường Nhạc lười cùng Tiểu Bảo ăn nói lung tung.

- Đây nhất định là do Cao Tiếu bố trí.
Khi Thường Nhạc đi ra ngoài cửa, trên mặt hắn không khỏi lộ ra nụ cười thản nhiên. Trước mắt là một chiếc xe BMW màu đen thật dài, bên cạnh có bốn người mặc áo đen quả thực là trang bị tiêu chuẩn của xã hội đen.

Thoạt nhìn rất tự nhiên, phóng khoáng lại có chút đẹp mắt, còn Cao Tiếu đang đứng trước chiếc xe có rèm che bên cạnh

- Lão Đại tất thắng!

- Lão Đại tất thắng!

-

Thanh âm long trời lở đất vang lên. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười thản nhiên, mình là trụ cột tinh thần của toàn bộ Điểm G, chỉ cần mình không ngã, toàn bộ điểm G vĩnh viễn cũng sẽ không bị diệt. Điểm G chỉ có thể vĩnh viễn hùng mạnh, mà mục tiêu của mình cũng là khiến Điểm G trở thành tổ chức hùng mạnh nhất thế giới. Cái tên Thường Nhạc này từ hôm nay trở đi sẽ ngày càng có phân lượng, dần tiếng vào trong lòng những người có thế lực mạnh trên thế giới.

- Kim, anh chính là hòn đá lót đường cho thành công của tôi! Thường Nhạc ngồi vào trong xe có rèm che, trong chớp mắt, trong lòng lặng yên nói một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.