Trở Lại Trước Khi Chia Tay

Chương 46




- Dùng cái gì để ủng hộ anh? Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thánh nữ Hắc Ám hiện ra sự kinh ngạc, cô thật sự không thể tưởng tượng được, cái gì có thể ủng hộ Thường Nhạc.

Bản thân mình lại có thứ này sao?

- Hôn tôi, chỉ cần Thánh nữ Hắc Ám xinh đẹp hôn tôi để làm tăng sự tự tin của tôi. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười kỳ quái, hơi di chuyển nói: - Đương nhiên, tôi hy vọng em sẽ dùng tâm của mình để hôn tôi.

Thánh nữ Hắc Ám thế nào cũng không ngờ tới Thường Nhạc sẽ nói ra câu này, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm Thường Nhạc, sau đó chậm rãi mở miệng: - Quả thực, xét về bất kỳ phương diện nào, anh cũng đều là người đàn ông xuất sắc, nhưng để tôi thật tâm hôn anh thì còn lâu.

Thường Nhạc hướng mắt nhìn sang, trên khuôn mặt, đôi mắt đen sâu thẳm lộ vẻ tang thương và đau buồn, làm cho người khác không thể cân nhắc, hắn ý nhị mà thở dài nặng nề: - Tôi vẫn luôn cho rằng mình đã đủ đẹp trai, ưu tú, Thánh Nữ Hắc Ám nhất định đã thích tôi. Thật không ngờ tới tất cả trong chớp mắt chỉ là ảo tưởng của cá nhân tôi mà thôi. Nếu vậy, tại sao em lại tới nơi này? Chẳng nhẽ chỉ là muốn mang một người tới cho tôi thôi sao?

Đôi mắt Thánh nữ Hắc Ám nhìn chằm chằm Thường Nhạc, mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nói: - Những lời này nếu nói với những người phụ nữ khác có lẽ còn hữu dụng, nhưng đối với tôi thì còn non nớt lắm.
Vừa dứt lời, thân hình mềm mại của Thánh nữ Hắc Ám liền biến mất trong bóng đêm, bóng lưng dần biến mất trong bóng đêm ấy như một âm hồn, làm cho người khác sinh ra một loại cảm giác vô cùng phấn khích.

Rất nhiều người có thể nói được tình yêu chân chính là gì, Thường Nhạc không thể có được đáp án từ Thánh nữ Hắc Ám, nhưng hắn biết rõ, Thánh nữ Hắc Ám tuyệt đối có tình cảm với mình.

Thường Nhạc vẫn lẳng lặng đứng ở đó, cả người thoạt nhìn giống như một bức tượng điêu khắc tỉ mỉ, một chút tốt đẹp trong mộng ảo dần biến mất.

Đệ Nhị Mộng lẳng lặng đứng bên cửa sổ nhìn Thường Nhạc, cô biết rõ nội tâm Thường Nhạc không hề bình tĩnh, nhưng cô cũng không đi ra an ủi hắn.
Trong nội tâm cô rất rõ, nếu Thường Nhạc vẫn luôn đứng ở chỗ này, tất nhiên sẽ có nguyên nhân của nó, cho nên cô cũng cùng đứng bầu bạn với Thường Nhạc. Tuy nhiên, khoảng cách đứng giữa hai người hơi xa.

- Đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi!

Trên mặt Thường Nhạc bỗng nhiên lộ ra nụ cười kỳ quái. Giờ phút này, hắn liền như thợ săn chờ thu hoạch, hắn cần trông coi, cần gặt hái được kết quả.

Từ việc Lam Tử xuất hiện đầu tiên, đến Thánh nữ Hắc Ám, lại đến sự xuất hiện của cô gái xinh đẹp này, bất kể các cô có thân phận gì, xuất phát từ mục đích gì, nhưng các cô đều có một điểm hoàn toàn giống nhau.

Các cô đều quan tâm tới mình, ít nhất các cô đều không hy vọng mình thất bại, nhưng rốt cục các cô ấy yêu mình được bao nhiêu. Chính mình chỉ có thể nói núi cao còn có núi cao hơn, bận rộn tới tận bây giờ, các cô ấy yêu mình được bao nhiêu phần chỉ có trời mới biết.

- Em đã đến rồi!

- Đến rồi!

Hai người nhìn nhau, ánh mắt nhìn đối phường chỉ giống như nhìn bạn bè thân. Ngay cả Thường Nhạc cũng cảm thấy kinh ngạc, hắn cảm thân bản thân mình hiện tại và trước kia dường như bất đồng.

Nếu như nói trước kia, chỉ cần nhìn thấy mỹ nữ liền như một nhà sưu tầm vĩ đại, muốn sưu tầm lại, nhưng hiện tại chỉ như một người thưởng thức, muốn nhấm nháp tỉ mỉ những sản phẩm mình đã sưu tầm được.

Hắn muốn đọc được và hiểu được mỗi một người phụ nữ, bất kể các cô là loại người gì, chỉ cần các cô ấy là người mình thích, liền hi vọng hiểu được toàn bộ họ.

Đã từng có thời gian Thường Nhạc điên cuồng chiếm giữ, lại quên mất mỹ nữ như những đóa hoa tươi đẹp, đem cất giữ như vậy, nếu chỉ là để thưởng thức, thì hoa rất nhanh sẽ héo tàn.

Cho nên tại thời khắc này, Thường Nhạc đã bắt đầu tỉnh ngộ, hắn rất tỉnh táo ý thức được, bất kể phương diện nào đều phải hoàn mỹ, ít nhất bản thân mình phải đối đãi thật tốt với từng vật chiếm giữ được.

Giang Hoán Sa cũng không nghĩ tới, mình sẽ nói ra những lời như vậy, thậm chí không hề suy xét, giống như Thường Nhạc chính là người mình thân thiết nhất.

Nếu như nói chính mình chán ghét Thường Nhạc, thì Giang Hoán Sa cảm thấy mình đã từng ghét hắn, chí ít miệng lưỡi và ánh mắt Thường Nhạc làm cô chán ghét.

Nhưng mỗi khi bản thân ổn định lại tinh thần, Giang Hoán Sa lại cảm thấy tất cả cũng không thể làm cho mình chán ghét Thường Nhạc, những ưu điểm của hắn còn nhiều hơn so với khuyết điểm.

Ít nhất nụ cười xấu xa trên khuôn mặt kia đôi khi cũng có chút sức hấp dẫn.

- Hoán Sa, có phải em cảm thấy tôi cười rộ lên rất có sức hấp dẫn hay không?

Lời nói của Thường Nhạc bang lên bên tai Thường Nhạc làm cho Giang Hoán Sa bị dọa giật mình, cả khuôn mặt cô đỏ lên.

Cô mấp máy miệng, cô gắng duy trì sự lạnh lùng của bản thân, chậm rãi mở miệng nói: - Thường Nhạc, tôi chỉ muốn nhìn anh một chút xem anh sẽ thua thế nào thôi.

- Thắng thua ngày mai mới có thể biết được. Giang Hoán Sa, hiện tại em tới có phải là hơi sớm không, nếu như là đến ủng hộ tôi thì vừa đúng lúc. Thường Nhạc nói năng dứt khoát mà linh hoạt.

Giang Hoán Sa cảm giác nói chuyện với tên vô lại này thực là muốn chết, cho nên cô im lặng, xoay người chuẩn bị rời đi.

- Haizz, kỳ thực trận đấu với Kim ngày mai, tôi không có lấy một phần chắc chắn. Một khi tôi thất bại, tôi sẽ lựa chọn vĩnh viễn rời xa thế giới này. Ngay khi bóng dáng Giang Hoán Sa sắp biến mất, giọng nói của Thường Nhạc lại vang lên.

Lời nói của Thường Nhạc khiến Giang Hoán Sa vốn đã bước đi liền ngừng lại, ánh mắt cô phức tạp nhìn Thường Nhạc, bỗng nhiên nói: - Nếu biết mình sẽ thất bại, tại sao còn mạnh miệng yêu cầu?

Thường Nhạc bỗng nhiên mỉm cười nói: - Hoán Sa, em còn nói không quan tâm tôi. Em hiện giờ càng xinh đẹp, đáng yêu hơn lúc bình thường.

Giang Hoán Sa cuối cùng cũng nhận ra vừa rồi bản thân mình lơ đãng đã biểu hiện ra sự nhu nhược trước mặt Thường Nhạc, cô hung tợn trừng mắt nhìn Thường Nhạc nói:
- Thường Nhạc, tôi thành thực nói cho anh biết, Giang Hoán Sa tôi cho dù có yêu chó yêu mèo, cũng không có khả năng yêu anh.

Thường Nhạc mỉm cười tự nhiên, phóng khoáng, thần sắc nghiêm túc nói: - Hoán Sa, tôi hiểu phụ nữ các em bình thường đều thích nói ngược, nếu như nói không yêu vậy có nghĩ là yêu, đúng không?

Giang Hoán Sa cảm thấy lần này mình tới thực là sai lầm, rõ ràng muốn nhìn hắn một chút, lo lắng cho hắn như vậy, không ngờ lại thấy mặt vô lại nhất của hắn.

Cô bỗng nhiên đi về phía Thường Nhạc.

Thường Nhạc hơi sững sờ nhưng lập tức mỉm cười, chẳng lẽ Giang Hoán Sa muốn chủ động hiến thân? Hắn hơi khép mắt lại, dường như chờ đợi nụ hôn của Giang Hoán Sa.
- Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy?

Thường Nhạc tuy thông minh nhưng lại không ngờ rằng Giang Hoán Sa có thể hỏi một câu như vậy, cả người hắn hoàn toàn ngây ngẩn, lập tức cười tự nhiên, phóng khoáng nói: - Bởi vì em là một trong những vật sưu tầm xinh đẹp của tôi. Chỉ cần là vật sưu tầm của tôi thì tất cả đều phải yêu tối, vì vậy, em cũng không thể không yêu vận mệnh của tôi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Hoán Sa hồng lên nói: - Thường Nhạc anh đừng làm bộ Bỗng nhiên Giang Hoán Sa dừng lại, bởi vì cô phát hiện ra mình với Thường Nhạc nói chuyện như những cặp tình nhân.
Tình yêu giống như vòng quay của số mệnh, khi hai người nói chuyện, vòng quay ấy đã bắt đầu chuyển động.

Giang Hoán Sa đã rời khỏi chỗ này vì cô phát hiện ra mình và Thường Nhạc đấu võ mồm, kết quả chắc chắn là Thường Nhạc thắng.

Tục ngữ nói không sai, người không biết xấu hổ là người vô địch thiên hạ mà Thường Nhạc dường như hoàn toàn phù hợp với những lời này.

- Lão Đại, khi nào thì em mới có thể trở thành vật sưu tầm của anh?

Cho dù nhắm mắt lại cũng có thể đoán ra, người có thể nói ra những lời như vậy chỉ có đồng chí Tiểu Bảo giờ phút này đang đứng trước cửa của chúng ta.
Trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn mang nụ cười ngọt ngào, mềm mại.

- Bịch!

Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng túm lấy Tiểu Bảo, ném vào bên trong tổng bộ. Cô bé đáng chết này quả thực là một ma đầu khiến ngời khác đau đầu.

Đối phó với một ma đầu như vậy, việc đơn giản nhất chính là dứt khoát dùng vũ lực.

Tiều Bảo sờ sờ mông mình đã bị Thường Nhạc ném cho nở hoa, hung tợn nhìn hắn nói: - Bà đây sẽ không cưới ai ngoài Thường Nhạc.

Thường Nhạc nghe được lời của Tiểu Bảo, hoàn toàn không nói gì. Giữa mình và Tiểu Bảo dường như còn có khoảng cách, mà cũng chính nhờ khoảng cách như vậy mới có thể khiến cho Tiểu Bảo tung hoành thiên hạ.

Tiểu Bảo day day cái mông của mình, từ dưới đất vội vàng bò lên trên lầu, đi tới bên người Đệ Nhị Mộng, ngạc nhiên dò hỏi: - Chị, chị là vật sưu tầm thứ mấy của anh Thường Nhạc? Chẳng lẽ chị không ăn dấm sao? Chờ em cưa được anh Thường Nhạc, em nhất định sẽ bắt anh ta quăng hết những vật sưu tầm khác đi.

Đệ Nhị Mộng mỉm cười thản nhiên, trong lòng cô căn bản cũng không để ý mình là vật sưu tầm thứ mấy, cô chỉ cần biết Thường Nhạc yêu mình, như vậy là đủ rồi.

Tất cả những thứ khác đều không sao cả.
Về phần Tiểu Bảo, đối với cô em gái bảo bối này của mình, trong thâm tâm cô còn muốn cảm tạ cô ấy, nếu không phải cô ấy quấy rối, nếu không phải cô ấy bán đứng mình, có lẽ cô và Thường Nhạc không thể nhận thức. Từ quen biết tới hiểu nhau cuối cùng mới yêu nhau, tất cả đều như một tình yêu kỳ diệu, cũng đủ cho cô hồi tưởng lại.

Đương nhiên, Đệ Nhị Mộng cũng ngày càng hiểu rõ Tiểu Bảo này đúng là một cô em gái nghịch ngợm đối với Thường Nhạc có một loại tình cảm đặc thù, nhưng những việc này đều không thể tránh được.

Tất cả đều tùy duyên, dù sao em gái mình sợ cũng chỉ có Thường Nhạc bại hoại đáng chết này mới có thể hàng phục cô ấy. Nghĩ tới đây Đệ Nhị Mộng không khỏi mỉm cười điềm nhiên.

- Chị, chị mau nhìn xem một vật sưu tầm khác của anh rể tới rồi.
Bỗng nhiên lúc đó, Tiểu Bảo lại chỉ ra bên ngoài kêu la. Chỉ nhìn bộ dạng kích động của Tiểu Bảo, hiển nhiên có thể thấy tỷ lệ ghen lớn hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.