Trở Lại Trước Khi Chia Tay

Chương 12




Ánh mắt Thường Nhạc nhìn sang Tiểu Bảo, bất đắc dĩ nhún vai:
- Người ta là đến cướp đấy. Tiểu Bảo em mang toàn bộ tiền ra nộp đi.

- Không có cửa đâu.

Tiểu Bảo trả lời rất quyết đoán, căn bản không có bất cứ con đường thương lượng nào. Trong suy nghĩ của Tiểu Bảo, tiền ở vị trí cao nhất. Ai dám cướp tiền từ trong tay cô, còn đáng sợ hơn cả giết cô.

Bên này súng vẫn đang chĩa vào trán Tiểu Bảo, câu trả lời dứt khoát như thế khiến cô gái sư tử hơi sửng sốt nhưng lại lập tức nói:
- Tôi đếm ba tiếng, nếu cô không móc tiền ra tôi sẽ nổ súng.

- Một, hai, ba.

Khi cô gái sư tử đếm tới tiếng thứ ba, Tiểu Bảo bỗng biến mất. Động tác biến mất kia rất nhanh, giống như trong nháy mắt dung hòa vào không khí.

Cô gái sư tử sững người, trong chớp mắt cô cảm giác ở mông có chút đau, cả người đã bị Tiểu Bảo đạp cho một cái.

Thân thể nhỏ xinh của Tiểu Bảo đã chuyển ra phía sau cô gái sư tử. Khuôn mặt đáng yêu và thanh tú lộ ra nụ cười vô cùng giảo hoạt.

Cô gái sư tử hoàn toàn choáng váng. Cô hoàn toàn không ngờ tốc độ của Tiểu Bảo lại nhanh như vậy. Phải biết rằng cô là một đứa trẻ di chuyển tức thời. Trong mắt đám cao thủ đây nhiều nhất cũng xem như thủ pháp chạy trốn lợi hại nhất.

Đương nhiên trong mắt người bình thường đó quả thực là tốc độ xuất quỷ nhập thần, vượt qua tất cả.

- Ha ha, tôi có lợi hại không?

Trên mặt Tiểu Bảo lộ ra nụ cười dương dương đắc ý, thân hình nhỏ nhắn khẽ động, trong nháy mắt lại biến mất trước mặt cô gái sư tử.

- Quỷ!
Lần này cô gái sư tử rốt cuộc đã thấy rõ ràng. Cô sợ tới mức gần như nhảy dựng lên. Đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp, sau đó vội vàng chạy ra phía sau.

- Cứ như vậy mà đi thì rất không nể mặt tôi rồi.

Trong nháy mắt Thường Nhạc đã di chuyển tới trước mặt cô gái sư tử. Trên gương mặt anh tuấn là nụ cười thản nhiên, bất giác lộ ra sức hấp dẫn.

- Mấy người là người sao?

Cô gái sư tử bỗng nghiêm túc dò hỏi.

- Chúng tôi là người.

Thường Nhạc lại bước lên phía trước.

- Bụp
Không ai ngờ cô gái sư tử lại ngồi bệt mông xuống đát, trên mặt lộ ra vẻ mặt vô lại, nói:
- Tôi biết đánh không lại mấy người, muốn chém muốn róc thịt tùy các người, tôi tuyệt đối không chống trả.

Thường Nhạc không ngờ cô gái sư tử sẽ hành động như vậy. Hắn cười một cách cợt nhả:
- Tiểu Bảo, vẫn là em lên đi.

- Ha ha, ha ha, em sẽ không khách khí đâu.
Ánh mắt Tiểu Bảo ngời sáng, hưng phấn lao tới chỗ cô gái sư tử.

- Đập cho cô ta một trận tơi bời.
Thường Nhạc thấy Tiểu Bảo hưng phấn như thế, trong lòng hắn âm thầm nói.

- Mau đứng lên, mặt đất bẩn lắm.
Không ai ngờ Tiểu Bảo lại tươi cười kéo cô gái sư tử lên, dùng bàn tay nhỏ bé phủi bụi trên mông cô gái sư tử.

Cô gái sư tử choáng váng, cô không ngờ chuyện lại xảy ra biến chuyển như vậy, đặc biệt thấy vẻ mặt tươi cười của Tiểu Bảo, cô nghi ngờ nói:
- Cô…. Sao cô lại như vậy? Cô không đánh tôi sao?

Bộ dạng tội nghiệp kia, làm gì còn phong thái hùng hổ lúc nãy.

- Biết vì sao tôi không đánh cô không?
Tiểu Bảo dùng ngón tay nhỏ nhắn nâng cái cằm trắng nõn của cô gái sư tử lên, lộ ra vẻ mặt nghịch ngợm.

- Vì sao?

Đôi mắt cô gái sư tử khẽ chớp, theo bản năng dò hỏi.

- Bởi vì tôi muốn thu nạp cô làm thủ hạ.
Tiểu Bảo nghiêm trang nói.

Chỉ nhìn vẻ mặt giảo hoạt của Tiểu Bảo, Thường Nhạc liền hiểu ra, cô chắc chắn đang mưu tính cái gì đó.

- Lão đại, từ nay về sau em gái này chính là thủ hạ trung thành nhất của em.
Cô gái sư tử hơi dao động, tục ngữ nói không sai, tránh voi chẳng xấu mặt nào, cô vẫn hiểu được điều này.

- Ha ha, ha ha. Chúng ta về thôi.
Tiểu Bảo nghe thấy cô gái sư tử thay đổi xưng hô với mình thì không kìm được mà mỉm cười đầy đắc ý.

Vốn dĩ Thường Nhạc muốn khuyên can, nhưng khi sau khi thấy dáng vẻ hùng hổ của cô gái sư tử, trong lòng hắn có chút chấn động. Có lẽ những người thoạt nhìn không có bất cứ chỗ dùng nào, tới thời khắc mấu chốt lại có tác dụng.

————

Hỏa Phượng Hoàng thiếu chút nữa tức tới ngất xỉu.

Phân bộ Mafia bị tập kích, đám thủ hạ cô mang theo tuy rằng đã đánh lui đám cao thủ giả mạo Điểm G và điều tra ra đối phương là Kỵ sĩ Thần thánh giả trang thành.

Ban đầu tâm tình của Hỏa Phượng Hoàng rất tốt nhưng sau khi trở về tổng bộ Mafia, Hỏa Phượng Hoàng phát hiện bên trong tổng bộ rất yên tĩnh, giống như một địa ngục trống rỗng vậy.

Sau khi đẩy cửa tổng bộ bước vào đại sảnh, thủ hạ của cô từng người từng người nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.

Tâm tình Hỏa Phượng Hoàng vẫn rất tốt.

Dù sao thủ hạ không bị thương vong, đây vẫn là một chuyện tốt.

Nhưng khi Hỏa Phượng Hoàng bước vào phòng, cô thực sự choáng váng. Giường, tủ, tất cả đều không còn nữa, trong phòng trống rỗng, đây quả thực là quá mức thổ phỉ mà.

- Thường Nhạc, tôi với anh chưa xong đâu.

Theo suy nghĩ của Thường Nhạc, Tiểu Bảo xâm nhập kiếm chút tiền tài như vậy là được rồi. Cho dù Hỏa Phượng Hoàng có thông minh đến đâu cũng sẽ không nghĩ tới Điểm G.

Nhưng hành động cướp bóc của Tiểu Bảo quả thực quá đáng sợ.

Tất cả đồ vật trong phòng đều cướp hết, chẳng để lại bất cứ thứ gì.

Hỏa Phượng Hoàng cũng phải đồ ngốc, khi vừa hợp tác với Điểm G, Hỏa Phượng Hoàng đã nắm rõ tính cách của đám thủ hạ của Thường Nhạc, đặc biệt là Tiểu Bảo tham tiền.

Hơn nữa lịch sử hào hùng của Tiểu Bảo từng tạo ra ở Trung Quốc thì cho dù có là đồ ngốc cũng có thể nghĩ tới đây tuyệt đối là Tiểu Bảo làm, hơn nữa ngoại trừ Tiểu Bảo thật sự không có ai khác có thể làm ra chuyện như vậy.

- Lão đại, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?

Những thủ hạ Mafia kia vốn dĩ một bụng lửa giận, bây giờ càng khiến lửa giận đó bay tới tầng ác độc cao nhất.

- Đi. Tìm Thường Nhạc tính sổ.

Hỏa Phượng Hoàng không hề suy nghĩ đã bật thốt ra.

——————

Tâm pháp của Thánh điện Hắc Ám cộng thêm dược vật của Đường Bạch Hổ ở bên kia, thân thể đã thay đổi nhiều. Hơn nữa đối với sự bổ sung của tâm pháp, Thường Nhạc rất muốn xem đám cô gái sư tử thấy hiệu quả rốt cuộc như thế nào.

Lần đầu tiên Vũ Thần được mở mắt.

Nếu có thể trở thành Vũ Thần đứng đầu thế giới tất nhiên phải có chỗ hơn người. Ngay cả Thường Nhạc cũng không ngờ trải qua sự biến hóa, Vũ Thần sẽ thay đổi ra sao.

Trong mắt Vũ Thần lộ ra tia hưng phấn, cảm kích nhìn sang Thường Nhạc.

- Vô Nhai, lên thử thân thủ của cậu ta một chút.
Thường Nhạc cười nhạt, thân thủ của Vô Nhai nếu so với Huyết Hổ và Cao Tiếu thì hơn bọn họ hẳn một bậc, so với Quang Minh thì có kém hơn một chút.

Vô Nhai rất ngứa tay, muốn tìm một người để xả stress, bây giờ nghe thấy lời của Thường Nhạc, gã thiếu chút nữa hưng phấn tới kêu lên. Cả người gào lớn nhào về phía Vũ Thần.

Vũ Thần cũng bắt đầu chuyển động.

Vũ Thần vừa mới chuyển động, tất cả mọi người đều kinh ngạc, không phải đòn tấn công của cao thủ, cũng không phải thế lùi của những cao thủ kia. Đó là bước nhảy tiêu chuẩn của người nhảy.

Điệu nhảy vừa mới chuyển động, không khí xung quanh lập tức bị ảnh hưởng bởi cơ thể của Vũ Thần. Xung quanh bỗng xuất hiện từng luồng từng luồng gió xoáy quỷ dị, bước nhảy tuyệt vời kia giống như một trận lốc xoáy dữ dội.

Đây giống như bước nhảy không có ích, lại tạo ra hiệu quả diệu kỳ. Đòn tấn công mạnh mẽ của Vô Nhai không ngờ lại không thể chạm tới người Vũ Thần.

Mỗi lần Vô Nhai tấn công đều không thể chạm tới thân thể của Vũ Thần, nhưng mỗi lần Vũ Thần cũng chỉ tránh né. Điều này thoạt nhìn có chút buồn cười, ít nhất lúc bắt đầu xem vẫn còn hay.

Nhưng thời gian càng kéo dài lại càng vô vị.

Thường Nhạc híp mắt.

Khóe miệng lộ ra một nụ cười hài lòng:
- Vũ Thần, cậu dùng vũ đạo điên cuồng tấn công đi.

Thoạt đầu Vũ Thần rất sửng sốt nhưng bước chân lập tức khẽ chuyển thành một đòn tấn công mãnh liệt, giống như triều dâng, hướng về phía Vô Nhai.

- Kích thích.

Cảm nhận được hơi thở dữ dội, ánh mắt Vô Nhai ngời sáng, hai tay tạo thành một độ cong quỷ dị, tập trung sức mạnh tấn công nhanh tới.

Vũ Thần cũng cảm nhận được sự thay đổi của Vô Nhai, gã hơi biến sắc. Lúc này, một dòng khí màu đen bắt đầu xuất hiện cùng với bước chân của Vũ Thần.

- Tâm pháp Hắc Ám.

Vũ Dực đứng bên cạnh Thường Nhạc nhìn thấy sự thay đổi này thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cô biến sắc, không kìm được mà thốt ra.

Vô Nhai cũng mặc kệ thứ này là tâm pháp quái gì, tốc độ tấn công càng nhanh hơn.

- Ầm.

Khi va chạm vào nhau, thân thể Vô Nhai chấn động, bước chân bất giác lùi về phía sau.

Sắc mặt Vũ Thần cũng tái nhợt, rõ ràng Vũ Thần bị thương nặng hơn Vô Nhai, nhưng tất cả đối với Thường Nhạc mà nói cũng đã đủ hài lòng rồi.

Chỉ thông qua dược vật và tâm pháp Hắc Ám mà hắn bỗng nhiên có được một cao thủ. Nếu tiếp tục cấp dược vật và tâm pháp cho những người khác dùng thì sẽ tạo ra hiệu quả gì đây?

Nghĩ tới đây trên mặt Thường Nhạc bất giác lộ ra nụ cười quỷ dị.

- Lão đại, lão đại, có người giết tới cửa.

Bên này vừa mới kết thúc thì bên kia đã truyền tới thanh âm lo lắng của thủ hạ.

- Ai to gan như vậy?

Đồng tử Thường Nhạc co rút lại. Chẳng lẽ Kỵ sĩ thần thánh hay người của Tân Long Nha? Nhưng vừa hay bọn họ có thể luyện tay một chút, nghĩ tới đây Thường Nhạc trực tiếp đi về phía đại sảnh.

Khóe miệng lộ ra nụ cười âm u, lạnh lẽo tươi cười nói:
- Thiên đường có cửa mày không đi, địa ngục không cửa lại muốn đi. Vậy muốn oán thì chớ oán người khác.

- Lão đại, Tiểu Bảo đồng ý với cách nói của anh, phải dạy cho đám xảo trá bọn chúng một trận, để bọn chúng thấy được uy phong của anh.
Tiểu Bảo nhanh chóng bắt lấy cơ hội này.

- Đi thôi, chúng ta cùng đi gặp bọn chúng.
Thường Nhạc không kích động như vậy, chẳng qua là cảm thấy hơi ngứa tay, nếu có người chủ động đưa tới tận cửa, nếu không đánh bọn chúng một chút thì đúng là có chút tiếc nuối.

- Hỏa Phượng Hoàng. Là cô!

Mới bước vào đại sảnh đã thấy thân hình thon thả Hỏa Phượng Hoàng.

- Sao? Chẳng lẽ tôi tới đây khiến anh rất kinh ngạc sao?
Thần sắc Hỏa Phượng Hoàng có chút cổ quái, nhưng có thể khiến Thường Nhạc cảm nhận rõ ràng lửa giận.

- Mỹ nữ cố ý tới nơi này thăm tôi, tôi không bày tỏ một chút thì thật không hợp tình hợp lý rồi.
Thường Nhạc chú ý thấy có rất nhiều cao thủ Mafia ở bốn phía. Hỏa Phượng Hoàng không chỉ đơn giản là đến thăm hỏi.

Đương nhiên sự bày tỏ của Thường Nhạc rất đơn giản. Hắn trực tiếp đi tới trước mặt Hỏa Phượng Hoàng, dùng ngón tay nâng cái cằm non mềm của Hỏa Phượng Hoàng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.