Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu

Chương 7: Chương 7




Tóc Nam Nam dài ra lại càng xinh đẹp

Nam Nam vốn dĩ khéo nói, vừa nhìn thấy ông ngoại thì phi như bay đến, “Ông ngoại, ông ngoại, ông ngoại về rồi

Nam Nam nhớ ông ngoại lắm

Ông ngoại có nhớ Nam Nam không?”

Lâm Húc ôm lấy cháu gái, không quản đường xa vất vả, nở nụ cười ngập tràn hạnh phúc, “Nhớ chứ

Ông ngoại rất nhớ Nam Nam, ngày nào cũng mong được về bế Nam Nam.” “Vậy sao ông đi lâu ơi là lâu mới quay về?” “Ông không về được

Ông ngoại có công việc, phải đi làm, nếu chưa làm xong thì chưa về được.”

Nam Nam chợt ra vẻ như cô chủ nhỏ, cam đoan với Lâm Húc: “Ông ngoại, sau này3lớn lên cháu nhất định sẽ kiếm tiền nuôi ông ngoại

Ông không cần phải vất vả nữa

Ông ngoại đã có nếp nhăn, còn có cả tóc bạc, Nam Nam không muốn ông ngoại chóng già đâu.”

Lời con trẻ vô tư mà làm ướt mắt Lâm Húc

Nam Nam buộc tóc đuôi ngựa hai bên, nhìn rất giống Lâm Thiên hồi mới năm tuổi.

Khi đó thỉnh thoảng ông mới về nhà một lần

Tiểu Thiển lôi kéo tay ông lưu luyến không rời, nói với ông, ba ơi, ba đi đâu vậy, ba ơi, sao ba lại không ở nhà? Bây giờ nhớ lại, ông thật sự cảm thấy nuối tiếc

Lâm Húc ôm Nam Nam nghẹn ngào nói: “Cảm ơn Nam Nam

Nam Nam nhà ta giống y0hệt mẹ, từ nhỏ đã rất hiểu chuyện

Ông ngoại không vất vả chút nào

Chỉ cần nghĩ là đang tích lũy chút tài sản cho các cháu thì ông ngoại lại thấy khỏe hẳn ra.”

Bắc Bắc không ngọt miệng như Nam Nam, cũng không nói chuyện sau này như Nam Nam

Cậu bé lẳng lặng đứng cạnh ông ngoại, thân mật kéo kéo vạt áo của ông

Lâm Húc thoáng xúc động, ngồi trên ghế sofa, rồi bể cả Bắc Bắc lên để cả hai đứa nhỏ ngồi lên hai đùi mình

Vừa ngồi xuống ông liền nhìn Bắc Bắc, nhóc con này vô cùng bình tĩnh, cặp mắt sáng long lanh linh lợi, là đứa trẻ thông minh vượt trội

Ông vô cùng phấn khởi.

“Bắc Bắc, ông ngoại5cũng nhớ cháu, nhớ mẹ các cháu

Mẹ con các cháu chính là động lực để ông ngoại ra sức làm việc, có biết không?”

Bắc Bắc hiểu chuyện gật đầu, giúp ông ngoại lau đi nước mắt đọng ở khóe mi, thấp giọng nói: “Ông ngoại, mẹ nói nam nhi không được mau nước mắt.” “Đúng vậy, mẹ cháu nói đúng

Ông ngoại không khóc, ông ngoại mừng quá thôi

Nhìn xem, ông ngoại mang một túi quà lớn về này, cho các cháu hết đấy.” Nam Nam và Bắc Bắc cùng đồng thanh kêu to, “Oa..

Cháu cảm ơn ông ngoại, muah!”

Không có gì hạnh phúc hơn khi được cả cháu trai cháu gái hôn

Trong tim Lâm Húc ngọt ngào mãn nguyện, vui mừng không tả nổi

Sự4chú ý của hai đứa bé đã bị một túi quà lớn hấp dẫn, mỗi đứa một tay bắt đầu phân chia.

Lâm Húc mang quà về cho tất cả mọi người, tất nhiên là cho hai đứa nhóc nhiều nhất.

Ông còn mua cả quà tặng cho bà cụ Mặc, chỉ tiếc bà cụ đã qua đời

Trên mâm cơm, Cố Thành Kiêu mời ba vợ vài ly rượu

Cổ Nguyên cũng rất phấn khởi, vì cuối cùng đã có thể ngửi thấy mùi rượu

Diệp Thiến Như vừa thấy ông xã ghé mũi vào ly rượu trước mặt thì bắt đầu ho hắng, “Khụ khụ, người sức khỏe yếu thì không được đụng vào rượu, ngửi cũng không được.” Cố Nguyên lại không phục, “Ngửi một chút9thì đâu có sao.”

Diệp Thiển Như: “Ngửi thấy thì ông sẽ lại muốn uống, uống vào thì chờ đi bệnh viện đi.” Cổ Nguyên: “Làm gì mà to chuyện như vậy?” Lúc này ông thật ngưỡng mộ sức khỏe của ông thông gia

Cố Thành Kiêu cười khuyên nhủ: “Mẹ, ba ngửi một chút cũng được mà

Ba ngửi vào rồi sẽ nổi cơn thèm nhưng lại không uống được, cho ba khó chịu đến chết.” Tâm trạng Cổ Nguyên thoắt lên thoắt xuống như ngồi tàu lượn siêu tốc

Ông liếc con trai, ăn cơm cũng không còn nhiệt tình, “Con ở phe bên kia hả?”

Cố Thành Kiêu chắp tay thở dài, “Ba, con sai rồi...” Tình cảm cha con của họ từ nhỏ đến lớn đã đạt đến trình độ cha hiền con thảo

Ông Cố không trách móc con trai quá nặng nề, mà Cố Thành Kiêu cũng không mạnh miệng chọc giận ba nữa

Bà nội qua đời càng làm cho Cố Thành Kiêu hiểu ra rằng, ba mẹ mình cũng đã già, sẽ có ngày phải ra đi

Bây giờ nhân lúc họ vẫn còn ở đây, trân trọng họ chính là quan trọng nhất

Lâm Thiển nhìn thấy không khí vui vẻ hòa thuận như vậy thì cũng vui vẻ theo

Cô nghĩ, nếu như có mẹ ở đây, ba mẹ có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, cùng nhau ngồi ăn bữa cơm nói chuyện phiếm như bạn bè bình thường thì tốt biết bao

Cố Thành Kiêu gắp thức ăn cho cô, “Ngồi ngây người ta làm gì vậy?” “Đâu có

Anh cũng ăn nhiều một chút đi.” “Tình hình Lâm Du dạo này thế nào?” “Cũng khá, chị ấy sắp cho Tiểu Nguyệt Lượng đi học

Bác gái cũng đã cử người giúp việc sang trông nom việc nhà

Chị ấy sẽ có nhiều thời gian cho mình hơn, chắc chắn sẽ khá dần lên.” Chân Cố Thành Kiêu hích nhẹ vào chân cô ở dưới bàn, “Vậy bây giờ em không cần phải qua với cô ấy mỗi ngày nữa phải không?” “Để em qua thêm mấy ngày nữa

Dù sao bây giờ em cũng không có việc

Ở công ty thì có Phạn Phạn quản lý, studio thì một tay chú Út ôm hết rồi

Bây giờ em đang thất nghiệp.”

“Phạn Phạn sắp sinh rồi mà? Tiểu Cao Tử cũng nộp đơn xin nghỉ phép rồi, anh còn chưa đọc kỹ.”.

“Sắp rồi, chắc sẽ qua năm mới

Em cũng muốn để cậu ấy nghỉ ngơi nhưng cậu ấy không chịu

Cậu ấy nói ở nhà cũng chỉ có một mình, sợ buồn

Haizz, ai bảo Đội trưởng Cao không thường xuyên ở nhà

Người ta xin nghỉ phép thì anh nhất định phải duyệt đấy

Không được để người ta bỏ lỡ thời khắc con mình chào đời.”

“Lý do nghỉ phép hợp lý thì tất nhiên anh sẽ đồng ý

Anh cũng đâu phải là người máu lạnh vô tình.” Lâm Thiển mím môi chột dạ cười cười, từ từ quay sang nhìn anh

Ánh mắt Cố Thành Kiêu nóng như lửa, anh trầm giọng nói, “Tật xấu máu lạnh vô tình của anh đã bị em điều trị từ lâu rồi, thưa thần y.” Lâm Thiển khinh khỉnh liếc anh, thần y cũng thốt ra được, xem ra cũng đã uống nhiều rồi

Ăn cơm xong, Lâm Thiển lái xe đưa Lâm Húc về nhà

Cố Thành Kiêu cũng muốn đi theo, lấy cớ là buổi tối không thể để vợ đi ra ngoài một mình

Thật ra biệt thự nhà họ Lâm rất gần Thành Đề, đi vài bước là đến

Chẳng qua Lâm Húc ăn mặc phong phanh, đi bộ thì sẽ bị lạnh.

Xe nhanh chóng đi đến trước cửa biệt thự họ Lâm, nhưng dường như Lâm Húc vẫn còn có điều muốn nói

“Thiển Thiển, hôm nay ba rất vui, nhưng càng vui thì lại càng thương con hơn, càng cảm thấy mình rất đốn mạt.”

“Ba, ba uống nhiều rồi, ba mau về nhà đi

Chú quản gia vẫn đang đứng ở cửa chờ ba kìa.” Lâm Húc nhìn cổng biệt thự

Đèn đuốc bên trong đã sáng trưng, quản gia và mấy người giúp việc đều đang đứng ở cửa chờ đón ông

Ông quay sang nhìn con gái xúc động nói: “Thiển Thiển, nhìn thấy hai đứa nhỏ, ba liền nghĩ đến lúc ba bỏ rơi hai mẹ con từ lúc con còn nhỏ như vậy..

Cảm ơn con vẫn tha thứ cho ba, cảm ơn con đã sinh ra cho ba hai đứa cháu ngoại ngoan ngoãn như vậy.”

Lâm Thiển gật mạnh, “Vâng, ba đừng khách sáo, đừng xúc động như vậy nữa

À mà ba, con gặp mẹ rồi.” Lâm Húc sửng sốt, dường như hơi cồn khiến cho đầu óc ông phản ứng chậm chạp, hoặc cũng có thể vì quá kinh ngạc mà rất lâu sau ông vẫn không phản ứng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.