Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu

Chương 17: Chương 17




Vợ ông ta được cưng chiều nhưng lại không có tự do.” Lâm Thiển im lặng một lát rồi thở dài nói: “Vâng, con cũng biết như vậy, nhưng chúng ta cũng không làm gì khác được, đúng không ba?” Lâm Húc cũng im lặng hẳn đi, đầu óc ông vô cùng rối rắm, không biết phải nói gì, chỉ có thể lo lắng tự hỏi: “Một người không có tự do, thì khác gì ngồi tù?” Lâm Thiển thở dài rồi hít một hơi thật sâu, đột nhiên cao giọng nói: “Ba, con thấy bây giờ ba rất có tinh thần

Hay là mình về nhà đi, lát nữa đến giờ cao điểm tan tầm thì chúng ta bị kẹt lại đây mất.” Lâm Húc ngồi dậy, vô cùng phấn chấn nói: “Về thôi!”

Bên kia, Hà Hâm đi3đến phòng bệnh của Kim Bách Minh

Sau khi ông ta ra khỏi phòng hồi sức thì được chuyển về phòng bệnh hạng nhất.

Những thiết bị trên người ông ta đã được rút ra hết, chỉ còn lại một ống dẫn máu cắm trên ngực

Trong ống dẫn liên tục có máu chảy xuống, màu sắc đã nhạt hơn rất nhiều so với mấy hôm trước, cho thấy lượng máu chảy ra đã dần dần giảm đi.

“Hôm nay tinh thần anh có tốt không?” Hà Hâm tươi cười nhẹ nhàng đi đến.

Nhưng Kim Bách Minh lại nghiêm mặt không thèm đáp lại, cũng không muốn nhìn bà

Hà Hâm nghi ngờ bước lên hỏi: “Anh sao vậy? Cảm thấy không khỏe sao?”

Kim Bách Minh nhất định nhắm mắt lại, không nói tiếng nào

“2” Hà Hâm thấy kỳ lạ, cũng rất lo0lắng, nhìn mặt ông ta không có vẻ như đang bị đau

Ông ta đang tức giận sao? Giận cái gì đây? “Bách Minh, có phải anh lại gọi cho Trang Sùng để hỏi chuyện ở công ty không? Còn xem giá cổ phiếu của công ty nữa phải không? Giá cổ phiếu bị tụt đi sao?” Nhưng cho dù Hà Hâm có hỏi thể nào thì Kim Bách Minh cũng không nói một lời, mắt cũng không mở ra

Hà Hâm luống cuống bấm chuông gọi y tá

Ngay lập tức, y tá trưởng dẫn theo nhiều bác sĩ và y tá chạy vào phòng bệnh.

“Sao vậy?”

“Bác sĩ, có phải anh ấy hôn mê rồi không?” Hà Hâm do dự hỏi, vì lo lắng quá mức nên sắc mặt tái nhợt đi.

Bác sĩ lập tức bước đến kiểm tra.

Nhưng trước5khi bác sĩ đụng vào người thì Kim Bách Minh liền mở mắt, còn tỉnh táo nghiêm nghị nói: “Tôi không sao.”

Hóa ra chỉ là sợ bóng sợ gió.

Hà Hâm ngượng ngùng quay sang xin lỗi bác sĩ và y tá rồi đưa mọi người ra cửa: “Làm phiền mọi người rồi, xin lỗi.” Quay lại giường bệnh, bà vừa bực mình vừa buồn cười hỏi: “Sao rồi, anh lại muốn thử sức chịu đựng của tim em hả? Em sắp bị dọa chết rồi, biết không hả?”

Lúc đó bà chỉ nghĩ Kim Bách Minh giở trò đùa dai.

Sắc mặt ông ta vẫn không khá hơn, giọng nói còn rất kỳ lạ: “Em đi ra ngoài từ mấy giờ?” Hà Hâm sửng sốt, “Sao..

Có chuyện gì?”

“Nói!”

“Em đi ăn, chắc khoảng mười một rưỡi thì đi.” “Bây giờ mấy4giờ rồi?” Hà Hâm lại sững sờ, có chút hoảng hốt, cũng thoảng lạnh người, nhưng bà vẫn cố duy trì nét mặt bình tĩnh: “Ha ha, chỉ là bị tắc đường một đoạn thôi mà

Anh hiểu rõ giao thông ở thành phố B hơn em, đường đến bệnh viện hay bị tắc mà.”

Rõ ràng câu trả lời của Hà Hâm không làm Kim Bách Minh hài lòng, giọng nói của ông ta vẫn lạnh bằng: “Anh cho em cơ hội cuối cùng.” Hà Hâm run lên, đã từ lâu rồi, đây là lần đầu tiên Kim Bách Minh dùng thái độ và giọng nói như vậy với bà

Hà Hâm hoảng sợ, rất sợ hãi, nhưng không dám thể hiện ra.

“Sao sao...sao lại vậy?”

“Nói!” Kim Bách Minh hét lớn một tiếng

Mặc dù tiếng hét của ông ta cũng9không lớn bằng lúc còn khỏe mạnh, nhưng Hà Hâm đứng gần cũng thấy được nét mặt hung dữ của ông ta

Cả người bà không kiềm chế được mà run rẩy

“Anh, anh, anh đừng kích động, bác sĩ nói không được để cho anh kích động, tim anh mới được phẫu thuật, sao lại tức giận được?” Kim Bách Minh lại nhắm mắt lại

Ông ta nằm trên giường, hơi thở phập phồng như đang cố nén giận

Bản thân ông ta cũng đang tự kiềm chế mình.

Hà Hâm nghĩ thầm, nhất định Kim Bách Minh sai người theo dõi bà, nếu không sao ông ta lại biết rõ nhất cử nhất động của bà như vậy được? A, theo dõi, đúng là theo dõi

Ông ta bảo bà rời bệnh viện về nhà nghỉ ngơi nhưng vẫn cử người theo dõi bà.

Hà Hâm nắm chặt tay lấy thêm can đảm rồi nói: “Vâng, em gặp con gái em

Lúc em mới ra khỏi bệnh viện thì tình cờ nhìn thấy con bé

Ba của nó bị ngất nên được đưa vào đây truyền nước biển, em chỉ đi thăm một chút cho phải phép thôi.”

Từng tiếng của Kim Bách Minh như bắn ra qua hàm răng nghiến chặt, “À, con gái, sao anh lại quên, em còn có một đứa con gái.”

Hà Hầm: “...”

“Xem ra bệnh mất trí nhớ của em chuyển biến rất tốt

Chẳng những em nhận ra con gái mình, lại còn gặp lại chồng cũ

Sao hả, thấy người từng ruồng bỏ mình thì rất không cam lòng phải không?” Hà Hâm lắc đầu thanh minh: “Bách Minh, anh nghĩ đi đâu vậy

Em thật sự chỉ vì lịch sự mà đi thăm một chút thôi chứ không có gì khác.”

“Đi thăm người ốm mà em đi tay không? Đi thăm người ốm mà còn đi ăn cơm với cha con người ta à? Đi thăm người ốm mà em còn rửa bát hộ người ta hả? Ha, gia đình ba người đông đủ thật.”

Hà Hâm á khẩu không trả lời được

Thì ra ông ta đã biết chuyện bà và Lâm Thiển gặp nhau từ lâu rồi

Thì ra ông ta đã theo dõi bà từ lâu rồi.

Hà Hâm hít sâu một hơi, nghiêm nghị nói: “Anh nhìn thấy rồi thì cũng đã biết em không làm chuyện gì quá giới hạn

Số lần em và con gái gặp nhau cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay

Em không biết anh đang tức giận chuyện gì

Chẳng lẽ chúng ta làm vợ chồng nhiều năm như vậy mà đến cả niềm tin tối thiếu cũng không có sao?”

Phòng bệnh lập tức rơi vào yên tĩnh lạ thường, có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi xuống đất

Dần dần Kim Bách Minh cũng điều hòa được hơi thở của mình, ngực không còn phập phồng dữ dội nữa

Cảm xúc của ông ta cuối cùng cũng bình ổn trở lại.

Ông ta nói: “Không phải anh không tin tưởng em, chỉ có điều..

Sao em không nói cho anh biết em đã tìm thấy con gái? Chính em mới không tin tưởng anh!”

Hà Hâm: “Anh xem tình trạng của anh bây giờ đi

Vì em lo lắng sau khi anh biết thì sẽ có tình trạng thế này nên em mới không nói

Nhưng không nói không có nghĩa là em lừa dối anh

Dù sao em cũng là mẹ của nó, chẳng lẽ em đi gặp con gái mà cũng là sai sao?”

Kim Bách Minh không vui chất vấn: “Vậy còn hắn? Sao em lại muốn gặp hắn?!”

Hà Hâm: “Thật sự chỉ là tình cờ thôi.”

Kim Bách Minh không gặng hỏi thêm, thật ra ông ta cũng biết rõ ràng mọi chuyện: “Sau này đừng có gặp lại nữa.”

Hà Hâm: “Em không thể không gặp con gái em” Kim Bách Minh trừng mắt, ngực lại phập phồng dữ dội

Hà Hâm vừa sợ vừa lo, miễn cưỡng giơ tay lên thề: “Em chỉ gặp con gái và cháu ngoại, tuyệt đối sẽ không gặp lại ông ta, không bao giờ gặp.” Bấy giờ Kim Bách Minh mới thôi, lại còn nở nụ cười dịu dàng, vội vàng cầm lấy cánh tay Hà Hâm nói: “Anh sợ em lại rời xa anh lần nữa

Anh sợ vì hắn ta mà em lại từ chối anh một lần nữa.”

Hà Hâm cười khẽ lắc đầu, “Làm sao thế được

Em với anh mới là vợ chồng mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.