Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Lão Bà

Chương 49: Truyện cổ tích




Edit: Jun

"Cũng như cậu nói, là chuyện từ trước."

Quên mất thì như thế nào, mà không thể quên thì lại như thế nào, cái gọi là qua đi sở dĩ được gọi là qua đi bởi vì nó vĩnh viễn sẽ không bị thay đổi, Chu Cảnh cũng đã hiểu rõ được đạo lý này.

"Tôi luôn suy nghĩ, nếu lúc đó tôi có thể khuyên cậu nhiều thêm vài câu, cũng sẽ không biến thành cái dạng này."

Kỷ Minh nói mang theo vài phần hối hận, hắn còn nhớ rõ lúc trước, hồi còn học cao trung, Chu Cảnh mặc áo trắng cùng quần jean an an tĩnh tĩnh đứng ở cửa lớp, tuy rằng ít nói nhưng toàn thân đều lộ ra một cỗ tinh thần bồng bột phấn chấn.

Sau đó khi khai giảng đại học lại gặp được Chu Cảnh, Kỷ Minh cao hứng chạy theo Chu Cảnh chào hỏi, ý cười Chu Cảnh khi đó lại ít nhiều có chút miễn cưỡng.

Kỷ Minh là học tra (học kém, ngược lại với học bá) Chu Cảnh là người lớn tuổi nhất năm ba. Người lớn tuổi nhất lại học với một tên học kém trong khu đại học chuyên nghiệp, là chuyện buồn cười cỡ nào chứ.

Lúc ấy Kỷ Minh cũng từng hoài nghi tuổi tác của Chu Cảnh lớn như vậy có hay không đầu óc đều bị ngấm nước, thẳng đến khi nhìn thấy thành tích thi đại học của Chu Cảnh. Các môn khác đều phát huy ở trình độ bình thường, chỉ có chỗ in điểm môn toán là thập phần chói mắt.

Sau này hắn hỏi trộm Chu Cảnh, nếu bởi vì việc gì đó làm chậm trễ việc đi thi, vì cái gì mà không đi học lại một năm, lấy thực lực của Chu Cảnh, thi vào trường đại học tốt nhất là không thành vấn đề.

Chu Cảnh chỉ nhàn nhạt cười cười, cũng không trả lời hắn.

Sau đó giới giải trí có nhiều lên một minh tinh gọi là Chu Nghi, cùng Chu Cảnh lớn lên có năm phần tương tự, Kỷ Minh mới chậm rãi hiểu được vẻ mặt tươi cười kia của Chu Cảnh che dấu bao phần thâm ý.

Anh cũng không phải không nghĩ thi lại một năm, cũng không phải bởi vì có việc nên chậm trễ thi đại học, chỉ là Chu gia không cho phép mà thôi.

Lại nếm thử biết bao nhiêu lần, kết quả đều là giống nhau.

So sánh với Chu gia khổng lồ, bất kể là Chu Cảnh hay Kỷ Minh, đều nhỏ bé giống con kiến.

Tốt nghiệp xong, Kỷ Minh trở về quê nên liên hệ với Chu Cảnh bị chặt đứt, thẳng đến khi Chu Cảnh gọi điện cho hắn, dò hỏi về việc Chi Giáo.

"Trời cao hoàng đế xa, Chu gia không quản đến nơi này, cậu có thể yên tâm." Kỷ Minh cho rằng Chu Cảnh vẫn băn khoăn ở vấn đề bên Chu gia.

Chu Cảnh rũ mắt xuống, lãnh đạm nói: "Không liên quan đến Chu gia."

Nếu để đề tài này tiến hành đến tận đây, lại thâm nhập sâu hơn thì không khỏi ảnh hưởng đến tâm tình, cho nên Kỷ Minh hít một hơi thật sâu, xả ra một khuôn mặt tươi cười hét thật to hỏi Chu Cảnh muốn ăn cái gì.

"Không nói chuyện này nữa, nhân lúc còn nóng mau ăn đi, tôi nghe lúc trước có thầy giáo nói trong núi không có cả thịt lợn cho mấy cậu ăn."

"Kỳ thật cũng không tính hoàn toàn không có thịt, chỉ là có muốn hay không dùng thủ đoạn bắt được thôi." Chu Cảnh nhớ tới con thỏ hoang ngày hôm qua, cười khẽ phủ quyết nói.

Kỷ Minh lại cùng Chu Cảnh nói bậy bạ vài câu, một trong hai người muốn lái xe nhưng nếu uống rượu thì không được, đành phải uống nước trà nhạt ăn cùng thịt nướng, cũng rất vui vẻ.

Ăn uống no đủ xong xuôi, sắc trời cũng đã hoàn toàn tối sầm.

Lúc này không còn xe buýt trở về nữa, cho nên Chu Cảnh chỉ có thể ở lại trong huyện tạm một đêm, chờ sáng sớm ngày mai lại về.

Anh vốn định tùy tiện tìm đại cái khách sạn nhỏ, nhưng thịnh tình của Kỷ Minh không thể chối từ, chính là muốn đem Chu Cảnh kéo về phòng hắn ở.

Kỷ Minh còn chưa có đối tượng, lại không ở cùng cha mẹ, nơi ở được bảy tám người lại chỉ có mình hắn ở, đương nhiên là sẽ không để Chu Cảnh ở lại trong khách sạn không sạch sẽ.

Tắm rửa xong nằm nghỉ ngơi thoải mái trên giường mềm mại, Chu Cảnh thừa nhận quyết tâm ở lại Chi Giáo của mình có chút dao động.

Rốt cuộc thì con người chính là loài sinh vật, trời sinh thích nơi có thể hậu đãi bản thân.

Người Chu gia tuy rằng khinh thường Chu Cảnh, nhưng ăn mặc ngủ nghỉ từ trước tới nay cũng không thiếu anh cái gì. Chu Cảnh cũng phải hơn hai tháng mới quen dần với điều kiện ở ký túc xá. Chỉ là nhắm mắt lại, lại nghĩ tới biểu tình chờ mong của học sinh, một chút dao động kia liền kiên quyết bị quyết tâm dìm xuống.

Chu Cảnh ngủ giấc ngủ này là ngủ thật sự, so với thường ngày tỉnh dậy muộn hơn những một tiếng đồng hồ.

Huyện thành không thể so được với thành phố lớn phồn hoa, nhưng so với nơi tiểu thôn sơn dã lại dư dả hơn rất nhiều. Kỷ Minh đã mua sách giáo khoa, lại ở trên phố mua được những thứ đồ dùng hằng ngày trong thôn không mua được khiến anh lúc đi thì chả có gì, lúc về thì bao lớn bao nhỏ cả một đống lớn.

Kỷ Minh tới nhà ga tiễn anh, nhìn anh bị đồ vật ép tới mức lưng cũng bị lệch, lo lắng nói: "Trường học không phải còn có một người nữa sao, vì cái gì không cho người ta đi giúp cậu?" Chu Cảnh chân bị chịu thương tật, vốn dĩ hành động cũng đã không linh hoạt, bây giờ còn muốn mang nhiều đồ như vậy lên núi, ngẫm lại liền cảm thấy kinh hãi.

"Yên tâm, cũng chỉ có hơn mười cân, tôi hoàn toàn có thể mà."

Kỷ Minh có vẻ còn không biết thời gian anh ở trên núi gian khổ hơn nữa cũng không phải chưa từng có, Chu Cảnh đối với chính mình rất có tin tưởng.

Chu Cảnh như vậy lại làm Kỷ Minh nổi lên ý định khiến anh tới huyện thành dạy học, chỉ là nhìn ý cười đạm nhiên của Chu Cảnh, lời nói còn mắc ở trong lòng như thế nào cũng không thể nói ra.

Cửa sổ thủy tinh xe buýt tuy có chút bụi bẩn, nhưng Chu Cảnh vẫn nhìn thấy phía dưới xe là vẻ mặt sáng lạn của Kỷ Minh, hướng đến hắn phất tay cáo biệt, khóe miệng hàm chứa ý cười.

Dáng vẻ này nếu mà bị Tô Ngôn thấy được, khẳng định lại muốn kinh ngạc một thời gian. Biết Chu Cảnh hơn nửa tháng, Tô Ngôn dù một lần cũng chưa từng thấy Chu Cảnh cười, có khi ngay cả khóe miệng hơi giương lên cũng không.

Cuối cùng chỉ có trước mặt bạn học Kỷ Minh, Chu Cảnh mới có thể toát lên một tia cảm xúc. Chờ đến khi thân ảnh Kỷ Minh hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, anh liền biến thành Chu Cảnh ngày thường.

Một đường xóc nảy trở về.

Vốn dĩ việc nghỉ ngơi hôm qua đã giúp tinh thần Chu Cảnh được thoải mái chút, nhưng cũng không thể chịu nổi năm tiếng xóc nảy như thế này.

Chờ thật vất vả xe buýt mới chạy đến chân núi, nhưng liếc mắt một cái cũng nhìn không thấy được phía cuối con đường bé tẹo, dài hun hút.

Nhưng cũng may cho Chu Cảnh, đi chưa được mấy bước thì gặp được lớp trưởng lớp mình dạy, đang khua xe bò đi qua.

Đối với Chu Cảnh, các thôn dân phần lớn có kính trọng, có thể giúp liền giúp đỡ ngay. Tuy rằng xe bò không thể đưa anh đến cửa ký túc xá, nhưng cũng giúp anh đỡ được phân nửa đường đi.

Đối với chuyện này Chu Cảm rất là cảm ta, trước khi đi còn tặng cho học trò kia một túi thức ăn nhỏ. Ai ngờ chính chỉ vì túi thức ăn nhỏ đó lại đưa tai bay vạ gió đến anh.

Che trước mặt Chu Cảnh là một đứa trẻ con, trông bộ dáng cùng lắm cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi gì đó, năm sáu đứa đứng chung một chỗ, nghiễm nhiên cũng được một tiểu đội. Cầm đầu trong số đó là một đứa tay cầm cành cây quay tới quay lui, mấy đứa còn lại thì vây quanh anh, phần lớn đều mang dáng vẻ lưu manh.

Chúng đều là những đứa trẻ không đi học, cũng quá tuổi đi học, lúc nào trong nhà không có việc gì thì túm tụm lại với nhau, đứng chặn ở đường, chờ có người nào đi một mình qua thì cướp đoạt vài thứ.

Vừa nói Chu Cảnh may mắn xong thì anh liền gặp ngay bọn tiểu cường đạo này.

Trẻ con ở tuổi này đúng là không sợ trời cũng chẳng sợ đất, lại còn chẳng được tiếp thu giáo dục chính quy gì hết, chỉ sợ giết người chúng nó cũng chẳng có cảm giác gì.

Kể cả tính luôn thân thể khỏe mạnh của Chu Cảnh lúc trước, gặp được mấy đứa này có thể chạy hay không đều rất khó nói, huống chi chân trái Chu Cảnh còn bị thương tật, thực lực chênh lệch rõ ràng.

Chu Cảnh nhàn nhạt liếc nhìn xung quanh, bình tĩnh phân tích tình huống trước mắt.

Khẳng định là không thể lấy cứng chọi cứng, muốn tìm người hỗ trợ cũng không thực tế, muốn bình an đi khỏi chỉ có một phương pháp cũ rích chính là đem đồ trong tay đưa cho chúng.

Chu Cảnh không có do dự nhiều, rốt cục là cùng đồ vật so sánh với tính mạng, tính mạng vẫn là tương đối quan trọng hơn.

Anh buông túi trong tay ra, lập tức có một nam sinh nước da đen nhẻm chạy tới giật lấy.

Lần này đi huyện thành, trừ bỏ sách giáo khoa, Chu Cảnh còn mua chút thực phẩm cải thiện sinh hoạt, lại không nghĩ rằng toàn bộ đều phải "nộp" mất ở đây.

Mấy đứa này đối với sách đều không có hứng thú gì, trực tiếp mặc kệ mà ném sang một bên. Chờ đến khi chúng kiểm kê chiến lợi phẩm xong, Chu Cảnh đương nhiên nghĩ cuối cùng cũng kết thúc, ấy vậy mà có đứa con gái lại chỉ vào túi tiền của anh rồi dùng thanh âm bén nhọn nói: "Đại ca, túi tiền nó còn có cái gì kìa!"

Lời vừa dứt, ánh mắt cả một đám đều toát ra sự tham lam.

Từ Chu Cảnh lấy được nhiều đồ như vậy, cũng đã đủ cho bản thân chúng thỏa mãn, nhưng đối với kẻ tham lam thì bao nhiêu cũng không đủ.

"Thằng què, mau mang túi tiền móc ra cho bọn tao nhìn thử!"

Chu Cảnh chau mày, thật không nghĩ tới mấy tên cướp này vẫn chưa không buông tha cho chính mình.

Túi tiền trừ bỏ tiền, giấy tờ chứng nhận thì chính là di động. Mất tiền thì không làm sao, anh còn có thể tiết kiệm lại được, nhưng mà hai thứ kia bị lấy thì đúng là có chút phiền phức.

Thấy Chu Cảnh chậm chạp không có động tác, bọn hỏa mao tặc kia lại càng thêm chắc chắn cái túi tiền đó có đồ vật quý giá, càng nghĩ càng vui vẻ.

Chờ không kịp chính Chu Cảnh lấy ra, đứa cầm đầu liền bày ra vẻ mặt ý bảo những đứa khác tới vây quanh anh.

"Thức thời thì đem ngay ra, bằng không tiểu gia gia đem cái chân còn lại của mày cũng đánh què nốt!"

Cùng sơn ác thủy xuất điêu dân, thẳng đến hôm nay, Chu Cảnh mới hiểu được những lời này.

Nếu không giao đồ ra thì cũng chẳng còn cách nào khác, Chu Cảnh cắn môi dưới, ra quyết định cuối cùng.

Đột nhiên, cả đoàn người vây quanh anh xảy ra một trận rối loạn, có đứa che lại đầu gối rồi thống khổ kêu lên.

Lập tức lại có đứa thứ hai phát ra âm thanh thảm thiết, rồi đứa thứ ba, đứa thứ tư,...

Chờ đến khi Chu Cảnh phục hồi tinh thần lại, bọn cướp hung thần ác sát một giây trước còn vây quanh anh, bây giờ tất cả đều đang co gập người thống khổ mà che đầu gối.

__Hết chương 5__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.