Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Lão Bà

Chương 23: Thu hút




☆ 16. Trên người có mùi phụ nữ

Vào Lục Nguyên làm việc, không có hậu trường vững chắc, thì có năng lực giống siêu nhân, đối với một cô gái, yêu cầu chỉ sẽ càng thêm nghiêm ngặt, cho nên Chu Hoằng không dám xem thường Vạn Thanh Mai, khi hắn đến chỗ của cô rồi, thì không khỏi càng thêm kiên định một điều, cô gái này chính là một thặng nữ mạ vàng đói khát*.

*thặng nữ: chỉ nữ độc thân từ 27 trở lên, là đã đến tuổi kết hôn nhưng không lấy chồng

Nhà tuy là kém xa sự xa hoa của nhà Trương Minh, nhưng cũng là dạng người thường không thể đuổi kịp, bày trí vô cùng hiện đại, có vẻ lạnh lẽo bí bức, đây chỉ có thể chứng minh Vạn Thanh Mai mạ vàng, còn như vì sao lại đói khát, đó là vì Chu Hoằng vừa vào cửa, đã bị cô xoay người đẩy lên ván cửa rồi.

Chu Hoằng khẽ hô lên một tiếng, kinh ngạc chợt hiện trên mặt, sau đó hắn liền bật cười, nâng tay cúi đầu nhìn Vạn Thanh Mai, thấy cô sắc mặt ửng hồng, hất cằm nheo đôi mắt nhìn hắn, cười mê tình vãi ra.

Thoáng nhìn qua, Chu Hoằng liền không cười nữa, trong lòng không khỏi khẽ động, hắn đưa tay nâng cằm Vạn Thanh Mai cằm, tinh tế nhìn cô.

Vạn Thanh Mai tướng mạo bình thường, hên là cũng biết trang điểm, trên mặt dặm lớp phấn vừa mịn vừa sang quý, lông mi thật dài run run, nổi bật một đôi mắt vô cùng hấp dẫn, đẹp thì đẹp, chỉ là không biết, khi tẩy trang sẽ ra sao?

Hình như đàn ông cũng tương đối để ý cái này, mà nói thật ra, Chu Hoằng là đến tìm vui, ý đồ chừng thực trên người phụ nữ cũng thay đổi đôi chút, nhưng vào thời khắc mấu chốt mà đi tính toán mấy cái không quan trọng này, thậm chí còn ảnh hưởng đến tâm tình, vậy thì có chút không hiểu phong tình rồi...

Chu Hoằng thoáng nhíu mày, thở ra môt hơi liền cúi đầu xuống, há mồm cắn đôi môi đỏ mọng của Vạn Thanh Mai, mút hai cái, liền cảm thấy trong miệng có một chất dính dính mùi cũng lạ, là son môi của Vạn Thanh Mai.

Chu Hoằng trong lòng thoáng qua một tia dị dạng, không khỏi dừng động tác, nhưng Vạn Thanh Mai theo sát sau đó, nhón chân lên đuổi theo Chu Hoằng đã ngẩng đầu, cắn môi hắn không buông, cũng đưa tay vào áo của hắn ôm eo hắn, chỉ hướng cho hắn đi vào phòng ngủ.

Sự nóng vội của Vạn Thanh Mai làm cho Chu Hoằng cảm thấy rất khó chịu, thậm chí nổi lên chút chán ghét, mặc dù là thế, hắn lại không có làm ra hành động gì không tình nguyện, một là để ý đến tâm trạng của Vạn Thanh Mai, thứ hai, hắn nhạy cảm cảm thấy tâm tình khác thường này hắn quả thực muốn khắc phục.

Ý thức được điều đó, Chu Hoằng không khỏi nhíu mày, nỗ lực đè cảm xúc không hợp với tình hình đó xuống thấp, hắn ôm eo Vạn Thanh Mai nâng cô lên, ngay sau đó liền bước vào phòng ngủ.

Vạn Thanh Mai cười thật thấp, lúc Chu Hoằng đặt cô lên giường, thì chen chân quấn eo hắn, hai tay luồn vào tóc hắn, ngẩng cổ lên lên phát ra tiếng rên khó nhịn, bộ ngực trắng như tuyết từ trong cổ áo thấp trũng lộ ra, rung rinh.

Chu Hoằng nhìn thẳng hai bầu vú dựng cao này, yết hầu lăn một vòng, cũng không phải là vì dục vọng, mà là vì, hắn sợ hãi phát hiện, vậy mà hắn đối với bầu vú cao ngất ấy không có cảm giác nào!

Vạn Thanh Mai chỉ cho rằng hắn ngơ ngác là vì nhát, vì vậy khẽ cười một tiếng, nâng thân trên dán lên, đưa tay cởi áo hắn ra, nhiệt tình xoa nắn ngực bụng của hắn.

Chu Hoằng nhắm mắt lại, điều động các loại cảm quan để cảm nhận cái hôn và xoa nắn, nỗ lực bồi dưỡng xung động, nhưng càng là lúc nên mê loạn, đầu óc càng thanh tỉnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kèn xe hót ngoài cửa sổ, mà làm hắn càng thêm kinh hãi là, nét mặt trầm mặc của Trương Minh bỗng nhiên xuất hiện trong đầu hắn, nhét tay vào túi quần nhìn hắn, trên gương mặt đẹp trai không có bất kỳ tâm tình gì.

Chu Hoằng giật mình, hắn khẽ hô một tiếng, theo phản xạ đẩy Vạn Thanh Mai ra, mở to hai mắt nhìn chằm chằm nàng, thế mà biểu cảm so với cô còn khó hiểu hơn, yết hầu của hắn lăn một vòng, cụp mắt giọng khàn khàn nói: "Xin lỗi, mấy hôm trước eo bị trật khớp, còn chưa, còn chưa lành hẳn, xin lỗi."

Nói rồi, Chu Hoằng vừa hoảng loạn luống cuống chỉnh lý áo quần, chưa đâu vào đâu đã như chạy trốn mà đi nhanh ra ngoài, lại không nhìn Vạn Thanh Mai một cái, mà Vạn Thanh Mai thì vẫn duy trì tư thế hai chân tách ra, há miệng nhìn Chu Hoằng rời đi, thật lâu mới phản ứng được, trong mấy giây biến ảo biết bao nhiêu biểu cảm, trình độ đặc sắc khó có thể hình dung.

Trên xe, biểu cảm của Chu Hoằng còn nhiều hơn Vạn Thanh Mai, nhưng cũng khắc sâu hơn nhiều, hắn cúi đầu, hai tay chôn trong tóc, môi mím thật chặt, trong ánh mắt hỗn loạn vô cùng, phảng phất như rơi vào vũng bùn không ra được, trong lộ trình thật dài hắn vẫn duy trì tư thế như vậy không động đậy.

Xuống xe, Chu Hoằng cước bộ phù phiếm, tâm trạng lơ mơ đi về nhà, vào cửa nhà, hắn nghiêng người thoáng nhìn, chỉ thấy tờ giấy note kia vẫn còn trên quầy bar, vị trí hơi thay đổi, xem ra Trương Minh đã về rồi, cũng đọc rồi.

Trong đầu máy móc phán đoán xong xuôi, Chu Hoằng liền chậm rì rì đi tới cầm tờ giấy lên đọc,, chữ thì có ánh vào mắt đó, lại không nhắn nhủ vào trong đầu, cứ thế mặt uể oải cầm tờ giấy cả buổi, cũng không biết đang đọc cái gì.

Nếu không phải bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm, chắn Chu Hoằng sẽ cầm tờ giấy đó đến hừng đông cũng khó nói, hắn vẫn còn có chút tâm trạng lơ mơ, chậm nửa nhịp mới quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới, thấy Trương Minh mặc choàng tắm đứng cách đó không xa, lặng lặng nhìn hắn.

Vừa thấy anh, tim Chu Hoằng liền nhảy "thịch" một tiếng, nhảy đến ngực đều đau, đầu óc cũng tỉnh táo lại ngay lập tức, hắn cuống quít ném tờ giấy đi, dán chặt vào quầy bar đứng thẳng, mím môi, khó hiểu bắt đầu khẩn trương, đồng thời trong lòng cũng còn đang uể oải.

"Về nhanh vậy?" Chất giọng đàn cello vĩnh viễn nghe không ngán.

Chu Hoằng phản ứng trong chốc lát mới hiểu rõ ý của Trương Minh, vội vã "Ờ" một tiếng, sau đó cụp mắt nói xạo: "Chỉ ăn bữa cơm thôi, nhanh lắm." Nói xong, chợt nghe Trương Minh lên tiếng, bước chân từ từ đi về phía hắn.

Chu Hoằng không tự chủ giương mắt lên, ánh mắt dừng trên mặt Trương Minh, chỉ cảm thấy dung quang chói mắt, có thể hút mắt người, hô hấp cũng bị đoạt đi, làm cho không một ai có thể tự chủ.

Mắt thấy anh sắp đến trước mặt rồi, Chu Hoằng dùng sức nghiêng mặt, mới dời ánh mắt đi được, cùng lúc đó, uể oải trong lòng cũng càng thêm đậm.

Trương Minh đến gần Chu Hoằng, cùng đứng ngang hàng với hắn, vai chạm vai, vô cùng gần. Anh cao hơn Chu Hoằng một chút, lúc này hơi cúi xuống nhìn hắn, như vậy tựa hồ còn ngại xa, lại nghiêng về trước chút nữa, hô hấp đều phả lên cổ Chu Hoằng thì mới thoả mãn, sau đó không động tác cũng không nói lời nào, cứ để như thế.

Chu Hoằng hơi run run, nổi da gà lên, cơ thể buộc chặt, hắn đưa một tay vịn thành quầy bar, đè nặng âm thanh nói ra câu nói: "Anh làm gì thế?"

Trương Minh thu hồi động tác, mày kiếm hơi nhíu, trầm giọng nói: "Trên người có mùi phụ nữ, rất nồng."

Chu Hoằng giật mình, vội vàng nhảy sang bên cạnh một bước, ấp úng một hồi, cuối cùng cũng tìm về phản ứng bình thường, hắn gượng cười một tiếng, nâng cánh tay nghiêng đầu chạm lên, dùng sức ngửi ra tiếng, "Có không, à, chắc là, ừm..." Đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra được lý do, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói nhảm, "Không cẩn thận dính vào, khó tránh khỏi sẽ có tiếp xúc..."

Chu Hoằng đều loạn thành kiến bò trên chảo nóng rồi, Trương Minh vẫn là vẻ bất động, kiên nhẫn nghe Chu Hoằng nói nhảm xong xuôi, mới chậm rãi nói rằng: "Đi tắm một cái, khó ngửi."

Chu Hoằng đang ngửi không ngừng, vừa nghe câu này, động tác không khỏi ngừng, nhưng ngay lúc đó thì bật cười, ngẩng đầu nhìn Trương Minh, "Đúng là khó ngửi, tôi phải đi tắm đây." Sau đó vô cùng không có tiền đồ cúi thấp đầu đi tới phòng tắm.

Tâm tình Chu Hoằng lúc này vô cùng hỗn loạn, hoang mang lo sợ, lại chán nản cùng cực, chỉ số phiền não gần như đẩy đến mức cao nhất, nổ mạnh một phát liền trực tiếp đến cái trình độ tinh thần phân liệt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ rõ ràng duy nhất đó là phải tắm, tắm đến mức có thể ngửi ra mùi nước sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.