Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Lão Bà

Chương 12: Do dự




Bốn mắt nhìn nhau.

Hòa thượng cứng đờ cả người.

Dưới cái nhìn chăm chú kia, hắn như có cảm giác toàn thân đang bốc cháy.

Một giây sau, Giới Sân lấy lại tinh thần...nhắm mắt lại rồi chắp tay trước ngực.

Tinh Nhan bật cười.

--- Cái dáng vẻ bịt tai trộm chuông này.

Hòa thượng không biết phải làm sao, dục vọng nơi đầu mày vẫn chưa tan, trên mặt lại xuất hiện vẻ ngượng ngùng, "A di đà phật."

Tay hắn gẩy tràng hạt càng nhanh.

Tinh Nhan cười càng thêm tươi, nàng thích nhìn thấy dáng vẻ luống cuống tay chân của hắn.

Dáng vẻ dịu dàng ôn hòa đã biến mất, dưới ánh mắt chằm chằm của người trong lòng, Giới Sân càng mất tự nhiên, hắn niệm kinh càng nhanh, màu đỏ trên hai tai bắt đầu lan sang cả gương mặt.

Tinh Nhan ngắm thật lâu, mãi đến khi người trước mặt không chịu nổi nữa.

Bỗng dưng nàng chợt nghĩ đến điều gì đó bèn mở miệng hỏi hắn, "Đại hòa thượng, nếu ta rời khỏi thế giới này thì sao?"

Hòa thượng hơi sửng sốt, đáp lại, "Ta đi tìm nàng."

Giọng nói giống nhau, câu trả lời giống nhau, hình ảnh trước mắt như đang chồng chéo lên nhau.

Tinh Nhan nghiêng đầu, bâng quơ nói, "Ta muốn ăn món canh cá chua cay của chàng làm."

"A di đà phật."

Giới Sân thấy nàng đã buông tha câu hỏi trước đó, hơi hơi thả lỏng, sau đó trả lời, "Bần tăng đi làm ngay."

...

Tinh Nhan cười to, nhìn hắn đã thoải mái hơn bèn hỏi, "Giới Sân đại sư, mặt chàng còn nóng không?"

Vẻ mặt dịu dàng của Giới Sân đại sư cứng đờ.

Gương mặt lại nóng bừng, hắn niệm phật, "Bần tăng...hơi nóng."

Nóng?

Tinh Nhan bỗng mỉm cười, "Vậy thì cứ tiếp tục nóng đi."

Nàng ôm lấy cổ hắn rồi hôn lên.

Hai môi chạm vào nhau, như từng đóa hoa lần lượt hé mở, tựa như sa mạc cằn cõi gặp được cơn mưa rào, tựa như tia sáng làm bừng sáng cả bầu trời âm u.

Cảm giác cháy bỏng, cảm giác bất an, sự chờ đợi trong nháy mắt trào ra, chỉ còn lại dòng suối ngọt ngào truyền khắp cơ thể.

Ngươi nhìn đi, nàng ấy ở đây.

Vì thế sự chờ đợi, bất an đã không còn quan trọng nữa, hắn đã chờ được nàng, như thế đã đủ lắm rồi.

Hòa thượng nhắm mắt bắt đầu hôn đáp lại, mang theo tình cảm không rời, cả sự dịu dàng triền miên, cả người hắn tê dại giống như một vũng nước, muốn hòa tan cả trái tim nàng.

Ta thích nàng, Nhan Nhan.

Ta nghĩ, lúc ta muốn hôn nàng nhất, nàng lại ở ngay trong ngực ta, chính là món quà tốt nhất thế gian này.

Ta nguyện dùng tín ngưỡng của mình để đổi lấy.

...

Lúc này, tại một nơi hẻo lánh.

Sau lưng nam tử áo trắng, mỹ nhân ong đâm đuôi của nó vào lưng hắn, khuôn mặt chậm rãi hiện rõ lên.

"Sư huynh!" Bạch Nguyệt Sơ phóng ra một luồng ánh sáng bay thẳng đến mỹ nhân ong phía sau lưng hắn.

Nam tử áo trắng giật giật khóe môi, như muốn nói gì lại không còn sức mở miệng, gương mặt càng trắng bệch, sau đó dần trở nên mơ hồ.

Ngoài dự đoán chính là, kiếm quang ngày càng gần nhưng mỹ nhân ong phía sau không hề nhúc nhích.

Ngay lúc mũi kiếm sắp chạm vào, nó mới chậm rãi vỗ cánh bay lên, vô cùng uyển chuyển*.

*翩若惊鸿: Phiên nhược kinh hồng, trích "Lạc Thần Phú", ý chỉ những cô dáng có dáng người dịu dàng, yểu điệu.

-- Trên bụng nó xuất hiện một gương mặt tuấn tú đang nhìn Bạch Nguyệt Sơ.

"A!" Nàng ta bỗng chốc phát điên khụy xuống đất, đẩy Vu Tà ra rồi lật người nam tử kia lại.

Khi nàng ta vừa lật qua, bàn tay không ngừng run rẩy, "Sư huynh!"

Gương mặt tuấn tú đã biến mất, mũi miệng đều biến mất, trông vô cùng quỷ dị.

"Sư huynh..."

Tất cả rối loạn, tự trách, hối hận, áy náy cuối cùng biến thành nỗi hận.

"Vu Tà!"

Nếu không phải tại hắn ta, thì sư huynh sẽ không chết, tại hắn bám lấy nàng, hại sư huynh...

Ma tu đúng là ma tu. Là do nàng ta ngu ngốc ôm hy vọng với hắn, hy vọng hắn sẽ cứu người. Nhưng nàng ta quên rằng ma tu lòng dạ ác độc, là do nàng gặp may, nhưng lại hại chết sư huynh tốt của mình.

Mỹ nhân ong bay vòng vòng ngoài kết giới.

Bạch Nguyệt Sơ cầm kiếm lên, trên kiếm vẫn còn vết máu, nàng ta chỉ vào Vu Ta, lạnh lùng cười, "Là mắt ta mù."

"Từ nay về sau, chúng ta không đội trời chung!" Nàng vừa dứt lời, thanh kiếm bỗng phát sáng mang theo sức mạnh kinh người chém về phía Vu Tà.

Hôm nay, nếu ta sống thì ngươi phải chết.

Vu Tà hại chết sư huynh. Nàng sẽ kết thúc quá khứ của mình, tiễn hắn theo sau bồi tội sư huynh.

Bạch Nguyệt Sơ ra tay tàn nhẫn không chút lưu tình.

Vu Tà định giải thích lại bị một chưởng đánh tới, dù kịp thời tránh được thương tổn nhưng không tránh khỏi hộc máu.

Những lời định nói lập tức nuốt xuống.

Sắc mặt hắn ta trầm xuống, đôi mắt ánh lên sự tàn nhẫn. Được, nàng thật sự muốn giết hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.